Đại khái chính là từ sau khi Thi đấu Tứ môn kết thúc.
Vốn ở cùng một phong, sư phụ của bọn họ tựa hồ lại là người rảnh rỗi không chịu nổi, à không, là người tùy tính không câu nệ. Vì thế chỉ cần là nơi bên ngoài động phủ, hắn sẽ thường thấy sư phụ cười tủm tỉm đi phía trước, mà đại sư huynh của bọn họ lại lẳng lặng đi theo sau lưng sư phụ.
Sư phụ trông không tim không phổi không hề để ý, nhưng những tâm tình cất giấu trong ánh mắt của đại sư huynh lại khiến hắn nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Hơn nữa cái lần ở ngoài tông lúc trước, bóng lưng của “sư tẩu” mà hắn nhìn thấy có chút tương tự với sư phụ, Tống Thanh Vũ cũng thường hoài nghi mình sẽ chết vô thanh vô tức vào một ngày nào đó, nguyên nhân cái chết là bị đồng môn sư huynh diệt khẩu.
Chỉ có điều chưa kịp chờ loại dự đoán đáng sợ này trở thành sự thật, Tống Thanh Vũ liền phát hiện, bầu không khí trong phong hình như không giống trước đây cho lắm.
Tỷ như lúc này.
Tống Thanh Vũ đến bên ngoài Hồ Tâm đình, cách nửa mặt hồ tuyết rơi, cúi chào hai bóng người trong đình xa xa: “Sư phụ, Không Minh cao tăng của Bồ Đề tự muốn dẫn các đệ tử rời đi, trước khi đi muốn tới gặp.”
Tống Thanh Vũ vừa nói vừa nghĩ, nhìn từ biểu hiện hôm thi đấu của sư phụ, hai người hình như là quen biết cũ, nên…
Sau đó hắn liền nghe thấy, sư phụ đại nhân cách nửa mặt hồ, xõa tóc dài gối lên đùi đại sư huynh của hắn cũng không quay đầu, hời hợt ném ra hai chữ:
“Không gặp.”
Vừa nói xong, Tô Diệp Tử liền cau mày kéo bàn tay Vân Khởi đặt nghiêng trên vai hắn, thành thật ôm vào ngực, sau đó hài lòng giãn chân mày đang cau.
“…”
Tống Thanh Vũ cúi đầu —— Sau khi trở thành tu giả, lần đầu tiên thấy tuyệt vọng vì thị giác vượt xa phàm nhân của mình… cứ để hắn mù đi.
“Sư phụ.” Vân Khởi không rút tay về, mặc Tô Diệp Tử ôm, chỉ nhỏ giọng gọi một câu.
Khi Tống Thanh Vũ ưu sầu đến cùng mình nên làm gì để giải thích với Không Minh cao tăng mở miệng đang chờ ngoài phong, liền nghe thấy giọng nói của đại sư huynh cứu tinh của hắn trong Hồ Tâm đình vang lên:
“Không Minh cao tăng dù sao cũng là người dẫn đầu của Bồ Đề tự, lại là bạn cũ của sư phụ, hắn muốn rời đi, sư phụ về tình về lý đều nên đến tiễn.”
Tô Diệp Tử nghe vậy thì cau mày: “Hắn là bạn cũ, nhưng làm sao có thể so với ngươi?”
Vân Khởi rũ mi mắt cười: “Chẳng phải hắn sắp đi sao?”
“Vậy thì thế nào… Sau này cũng không phải vĩnh viễn không gặp.”
“Sau này ta cũng sẽ mãi hầu hạ bên cạnh sư phụ, không ngại một chốc lát này.” Vân Khởi vuốt ve mái tóc dài buông xuống như lông quạ của Tô Diệp Tử, âm thanh động tác đều là nhẹ nhàng nhất.
Tô Diệp Tử lại hoài nghi nhìn hắn: “Vậy nếu như ngươi lại rời đi thì làm sao đây, giống như lúc trước, ngay cả chào hỏi đều không thèm…”
“Sẽ không.”
“… Không bằng cho ta mượn Tỏa Kim hoàn của ngươi đi.” Tô Diệp Tử ngồi dậy, sắc mặt bình tĩnh nói.
Đáy mắt Vân Khởi hiện lên một ý cười bất đắc dĩ: “Sư phụ muốn làm gì?”
“Đem tới chỗ của Húc Dương sư huynh, nhờ hắn giúp ta làm thành Vĩnh Cửu tỏa hợp,” Tô Diệp Tử không hề che giấu mục đích của mình, ánh mắt nhìn Vân Khởi đều trong suốt bằng phẳng, “Sau đó ta có thể khóa ngươi bên cạnh ta, sau này ngươi muốn đi đâu đều không được.”
Vân Khởi chỉ cười nhìn Tô Diệp Tử, không nói gì.
Bên ngoài nửa cái hồ, bị động nghe hết toàn bộ Tống Thanh Vũ mặt không hề cảm xúc: … Xem ra đơn thuần mù còn chưa đủ, thẳng thắn để hắn cũng điếc luôn đi.
Mà hai vị có địa vị tối cao trên phong này đều không coi hắn là khán giả có lỗ tai.
Sau gần nửa nén nhang, cuối cùng đã kết thúc “đàm phán” với Vân Khởi, Tô Diệp Tử dẫn Tống Thanh Vũ cùng rời Hồ Tâm đình, xuống phong đón Không Minh của Bồ Đề tự.
Vân Khởi một mình ngồi trong đình bất động, hắn lẳng lặng nhìn bóng lưng Tô Diệp Tử dần dần nhạt đi, sau đó thu ánh mắt lại, rơi lên nhẫn đen trên tay phải của mình.
Hôm đó Tô Diệp Tử xuống Hàn Quỳnh bí cảnh, hắn vốn lo lắng trong lòng, nhưng mà không ngờ chỉ mới một chút cơn buồn ngủ lại cuồn cuộn kéo đến, một lát sau còn trực tiếp mê man, sau đó, ý thức không báo trước bị đưa vào một đoạn hồi ức.
Đúng, hồi ức —— từ lần đầu tiên trông thấy sơn thôn, nhà tranh, cánh cửa chưa từng gặp trong trí nhớ đó, hắn đã cực kỳ rõ đây là một đoạn hồi ức.
Mặc dù hắn tìm khắp trong trí nhớ của mình cũng không thể tìm ra một chút dấu vết, nhưng hắn có một cảm giác rõ ràng: Đoạn hồi ức trước mắt này, hắn đã từng xem qua vô số lần trong trăm ngàn năm, mỗi một cảnh tượng mỗi một đoạn đối thoại bên trong hắn đều quen thuộc từ thâm tâm.
Vì thế mặc dù chuyện bất hạnh kia đến đột ngột, mặc dù dưới cái mặt nạ màu đen kia là gương mặt của mình, Vân Khởi đều không hề cảm thấy bất ngờ.
—— Hắn biết đây là kết cục đã định sãn từ rất nhiều năm trước rồi, dù có pháp lực ngất trời cũng không thể thay đổi.
Giống như Tô Diệp Tử, sau khi tỉnh lại khỏi giấc mộng, hắn liền đoán được thân phận mình khổ sở truy tìm nhiều năm như vậy —— nhẫn đen, những manh mối trong mộng, tồn tại của chính bí cảnh này, đều chỉ đến đáp án không tiếp tục ẩn giấu này.
Hắn thích sư phụ hắn, mà người sư phụ hắn thích cũng là hắn.
Thế này rất tốt.
—— Còn cái gì có thể càng tốt hơn so với hiện tại đây?
Vân Khởi an ủi mình như vậy. Nhưng hắn biết không phải —— hoặc là trong lòng hắn có một âm thanh nói cho hắn rằng: Sao lại đơn giản như vậy được chứ. Trong tiếng cười kia chứa trào phúng.
Vân Khởi nhắm mắt lại, hai tay đặt bên người nắm thành quyền.
Hắn biết trong mắt sư phụ, hắn chết dưới tay Hàn Cung trong bí cảnh vạn năm trước, chính là kiếp trước của trưởng lão Đàn tông ngàn năm trước, mà mình lúc này, lại là trưởng lão khách khanh chuyển thế —— là trưởng lão khách khanh đời trước có đại uy năng, có thể tìm hiểu về kiếp trước còn có thể đoán trước kiếp sau, vì thế từ sớm đã chôn một bí cảnh như vậy để chờ kiếp sau của mình.
Giải thích như vậy, nhẫn đen và rất nhiều những cái khác đều thuận lý thành chương, xem ra đều là giải thích hợp lý nhất.
Nhưng Vân Khởi biết, không phải —— tuyệt đối không phải.
Sau khi tỉnh lại từ mộng cảnh, hắn đã có một cảm giác cực kỳ rõ ràng, mặc kệ là người kia trong giấc mộng vạn năm trước, là trưởng lão khách khanh ngàn năm trước đã từng lần một hồi tưởng về những ký ức này, hay là mình đã mất đi toàn bộ ký ức không biết gì cả hiện tại —— bọn họ là cùng một người, linh hồn bất diệt, bao gồm thân thể này.
Từ đầu tới cuối, duyên số vạn năm, sơn hà biến thiên… Mà hắn vẫn một thân một mình đi đến ngày hôm nay.
Một người như mình, ở những ký ức hắn không sở hữu đó, đến cùng trải qua cái gì, mưu tính cái gì, vì cái gì mất hết tu vi, vì sao rời đi rồi lại bái nhập Đàn tông, vì sao chấp nhất với một đoạn hồi ức không chịu quên đi…
Vân Khởi không biết đáp án, hắn cũng không dám biết.
Hắn sợ sau khi vén đáp án kia lên, mọi thứ trông như bức tranh xinh đẹp hiện tại cuối cùng đều sẽ bị phá tan thành từng mảnh, lộ ra nội dung dơ bẩn, không thể tả bên dưới.
“…”
Vân Khởi vô thức vịn lan can của Hồ Tâm đình, bên trên là tuyết lạnh lẽo rơi, từ từ hòa tan ở lòng bàn tay của hắn.
Hắn thật sự không muốn biết ——
Về vấn đề hắn là ai, tại sao hắn lại sống, hắn đã có đáp án của mình, hắn không cần ký ức quá khứ đáp lại ý nghĩa của vấn đề này, hắn hoàn toàn có thể không bị quấy nhiễu mà tiếp tục sống tiếp…
Vân Khởi trầm mắt nhìn mặt hồ trắng như tuyết đến mức chói mắt, ở đáy lòng nói như vậy cho mình nghe.
Trên mặt hồ yên tĩnh chỉ có âm thanh tuyết rơi rì rào trong thiên địa, trong hư không, như là truyền đến một tiếng cười nhạo báng.
——
Sắc mặt của Tô Diệp Tử khi quay về Hàn Quỳnh phong, so với trước khi rời đi càng khó coi hơn một chút.
Vân Khởi không biết nguyên do trong đó, mà bây giờ hai người xem như đã “biết gốc biết rễ”, điểm kiêng kị cuối cùng giữa hai sư đồ cơ bản đều bằng không, hắn liền trực tiếp hỏi.
“Vô Căn Thủy…”
Tô Diệp Tử mặt u buồn, “Lúc trước đọc tin tức tương quan ghi chép trong ngọc bài mà Hồng Hoang sư đệ cho, liền rất lo lắng, miêu tả về Vô Căn Thủy, thấy thế nào đều giống như cây bồ đề cổ thụ cộng sinh với Vong Trần đàm không biết đã sống mấy ngàn năm của Bồ Đề tự.”
Nghĩ tới lần này Tô Diệp Tử tiễn ai đi, Vân Khởi hiểu rõ: “Sư phụ xác nhận từ chỗ Không Minh cao tăng?”
“… Các loại đặc điểm đều cực kỳ giống nhau, Vong Trần thủy chắc chính là Bắc Cương Vô Căn Thủy mà ngươi cần.”
Tô Diệp Tử mệt mỏi nhìn hắn một cái, nói xong, sau đó ủ rũ nằm lên giường mỹ nhân, tiếp tục nói.
“Bồ Đề tự trong thứ bậc của tứ đại tiên môn, vẫn ở hàng chót, trên thực tế cao tầng tứ đại tiên môn đều biết, Bồ Đề tự ẩn giấu thực lực và gốc gác, e rằng hoàn toàn có tiềm năng phân cao thấp với Đàn tông ta. Chỉ là bọn họ là tiên môn duy nhất tu phật trong tứ đại tiên môn, lại xưa nay chú ý vong trần xuất thế, lại không truy danh trục lợi —— đối với chuyện như là thứ bậc tiên môn, xưa nay không để trong lòng, mặc dù đến Thi đấu Tứ môn, hơn phân nửa đệ tử cũng chỉ giữ tâm tư nhập thế tôi luyện.”
Vân Khởi im lặng.
“Ta vừa hỏi Không Minh rồi,” Tô Diệp Tử thở dài, “Vong Trần thủy và bồ đề cổ thụ trong Vong Trần đàm là cùng phụ thuộc cùng sinh trưởng, nếu thật sự muốn lấy Vong Trần thủy của bọn họ đi, đại khái sẽ khiến mọi môn phái tu phật toàn Tiên vực, đồng thời tấn công.”
Vân Khởi nghe vậy cũng hơi nhíu mày, đừng nói mọi phật tu Tiên vực, mặc dù chỉ là Bồ Đề tự, tạo lên cứu hận của thế lực một phương như vậy, tuyệt đối không tính là hành động sáng suốt.
“Thôi thôi.” Nhíu mày nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được gì, Tô Diệp Tử khoát tay áo một cái, “Xe đến trước núi tự có đường, bây giờ phiền lòng cũng vô dụng. Mà là đưa cho ngươi khối Huyền Hoàng Thổ này trước, không bằng ngươi nhanh chóng luyện hóa nó. Ta thấy nó đã bị tách thần trí, muốn luyện hóa lấy linh tinh càng đơn giản.”
Vân Khởi nghe thì hơi im lặng: “… Cần gì nóng ruột?”
Tô Diệp Tử ngồi dậy nhìn hắn: “Tu vi của ngươi một ngày không tiến triển đến cao độ kiếp trước, ta đều lo lắng đề phòng —— Ai kêu thần hồn của ngươi không biết có phải do lúc chuyển thế xảy ra sự cố không, mà bây giờ lại bất ổn như vậy… Tu vi của ngươi không kiểm soát được thần hồn, trong lòng ta bất an.”
Vân Khởi bất đắc dĩ nhìn hắn, Tô Diệp Tử không hề né tránh nhìn lại: “Cải lương không bằng bạo lực, cứ ngay hôm nay đi, ngươi đến động phủ của ta luyện hóa Huyền Hoàng Thổ, ta ở ngoài hộ pháp cho ngươi.”
Không cho Vân Khởi quyền nói không, Tô Diệp Tử nắm cổ tay Vân Khởi, dẫn người một đường nhanh chóng trở về động phủ.
Nhìn đối phương tiến vào động phủ, rồi khép cửa phủ lại, Tô Diệp Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó xoay người ngồi lên tảng đá tròn trịa ở một bên, nhắm mắt thổ tức, đồng thời thần thức khuếch tán ra ngoài, để một khi có động tĩnh gì là có thể biết được ngay lập tức.
Lần chờ đợi này kéo dài hai ngày có thừa.
Tính lại còn chờ lâu hơn lần ở ngoài Linh Lung Thần Cung đợt trước, nếu không phải trong động phủ vẫn không có dao động khí tức không bình thường gì, Tô Diệp Tử đại khái cũng không nhịn được muốn vào trong thăm dò.
Đến chiều ngày thứ ba, khí tức chu thiên của thất phong Nội tông bỗng nhiên cuồng bạo, lấy Hàn Quỳnh phong làm trung tâm, bắt đầu đảo quanh lưu hành không ngừng, mà tốc độ càng lúc càng nhanh, linh khí vốn nồng nặc lại muốn hóa lỏng, linh nguyên gần như muốn ngưng kết thành giọt nước nhảy xuống thất phong.
Bốn vị trưởng lão thủ phong cùng và chủ đang bế quan đều không thể ngồi yên, từng người ở trong động phủ đều quăng thần thức nghi hoặc hỏi dò hướng về phía Hàn Quỳnh phong.
Tô Diệp Tử lấy biểu đạt ngắn gọn “Đồ đệ ngoan bế quan phá kính” trả lời từng người, rồi dặn Thiền Quyên trưởng lão thay mình đối phó nghi hoặc của những người khác, chuyên tâm chăm sóc Vân Khởi trong động phủ.
Trong giây lát, linh khí cuồng bạo ngay giữa bầu trời khí thế nuốt chửng núi sông, khi Tô Diệp Tử cũng không nhịn được nhíu mày muốn ra tay trấn áp, trên động phủ của Tô Diệp Tử ở Hàn Quỳnh phong, một đạo chân nguyên ngưng hình, hóa thành một con kỳ lân màu vàng, linh giáp tinh xảo trông rất sống động.
Con kỳ lân kia giống như vật sống, bên trong đôi mắt thâm thúy thậm chí chứa một nét xem thường và phiền chán mờ nhạt.
Thân hình nó nhỏ bé, lại lên tiếng gầm nhẹ với chân khí càng khủng bố cuồng bạo trên đỉnh đầu.
Âm thanh này rất yếu, giống như một con thú non vừa sinh ra không bao lâu, khi đồ ăn của mình bị cướp thì phát ra tiếng thị uy không vui, trong chân khí xao động kêu gào tựa hồ mềm yếu vô lực.
Nhưng một tiếng “mềm yếu vô lực” như vậy, lại khiến xích sắt trói thất phong Nội tông bỗng nhiên đồng thời run rẩy, mà Nội tông Ngoại tông, đến cả Tông chủ Tô Thanh Liên cường giả tuyệt đỉnh đang ở cảnh Hỗn Độn đỉnh phong, cho tới người hầu phổ thông quét tước điện xá, không hề có tu vi, đều nghe một tiếng rõ ràng không ngờ trong tai, giống như hung thú kia kêu ngay bên tai mình.
Cực kỳ chân thực, cũng cực kỳ sống động.
Người tu vi thấp đều không rõ vì sao, đầy mặt mờ mịt nhìn chung quanh.
Mà Tô Thanh Liên và bốn vị trưởng lão thủ phong lại sắc mặt kịch biến, Tô Thanh Liên còn đột nhiên mở mắt nhìn về phía Hàn Quỳnh phong, trong miệng không kiềm lòng được thấp giọng hô một tiếng ——
“Thần thú Hoàng Lân?!”
Tô Diệp Tử cũng hơi biến sắc mặt, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Lân nhàn nhã tự đắc lại hóa thành một đạo chân nguyên bay trở về, liền an tâm một chút, truyền âm cho mọi người:
“Là Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ, đại khái vì vận hành chân nguyên luyện hóa linh tinh, tạo ra hình ảnh hung thú cùng hệ.”
Tông chủ và bốn vị trưởng lão cũng cảm giác “thần thú” kia đã biến thành một đạo chân nguyên, nghi ngờ và kinh hãi ngầm trong lòng nhạt đi, từng người thu hồi thần thức.
Mà cùng lúc đó, Tô Diệp Tử phát hiện khí tức của Vân Khởi trong động phủ bình ổn lại, rồi lại so với trước khi vào động phủ còn thâm trầm đôn hậu hơn rất nhiều.
Đoán được đây là Vân Khởi đã tiến vào cảnh Hàm Nha rồi, Tô Diệp Tử trong lòng sung sướng, vừa muốn vào động phủ, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng mỉm cười khẽ gọi ——
“Diệp Tử, vào đi.”
Tô Diệp Tử ngẩn ra.
Mà giờ khắc này trong động phủ, nam nhân ngồi trên giường đá đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ qua chiếc giường dưới thân, ánh mắt ôn nhu, ánh mắt nhìn giường đá cứ như đang nhìn chủ nhân của nó vốn đang nằm ở đó.
Chỉ có nét cười ở khóe môi hắn nhiều thêm mấy phần tà khí, khiến ơ thể hắn được bao quanh một tầng cảm giác quỷ quyệt đáng sợ khó có thể dùng lời diễn tả.