• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa nén hương trước cự thú còn uy phong lẫm lẫm, khoảng nửa nén nhang sau liền bị Phược Tiên Tác trói thành cái bánh chưng, trên cái đầu to lớn còn giẫm một chiếc ủng trắng tuyết dưới sự so sánh có vẻ rất là khéo léo.

"May là vẫn chưa đưa Phược Tiên Tác cho Quyên Nhi sư muội a."

Chủ nhân của chiếc ủng —— Tô Diệp Tử uốn gối chân dài tạo thành một đường cong đẹp đẽ không hề tốn chút sức đạp lên cự thú đang liều mạng giãy giụa, đè người về phía trước, cười tủm tỉm đối diện với đôi mắt hung ác to bằng cái chén kia, trông thật là hiền lạnh: "Ngươi còn dùng đôi cầu pha lê đó nhìn ta nữa, ta có thể móc ra đem đi nấu canh a."

Nghe vậy, không chỉ con cự thú đang giãy giụa phải ngừng lại, mà ngay cả Tống Thanh Vũ ở một bên từ đầu đến cuối đều yên lặng quan sát cũng không nhịn được run rẩy.

—— Tống Thanh Vũ đột nhiên cảm thấy sư phụ cho hắn một tát vào hôm đó, không để hắn đó bay ra khỏi Âm Dương Thành ngay lúc đó, chắc đã là thủ hạ lưu lại vạn phần tình sư đồ.

Cự thú ở trước mặt Tô Diệp Tử so với mình còn hung ác hơn chỉ có thể lựa chọn khuất phục, cũng không giãy giụa nữa, gục cái đầu lớn, còn miệng thì lại nói tiếng người: "Các ngươi đã thông qua kiểm tra, có thể truyền tống đến Linh Lung Thần cung, hà tất làm khó dễ lão hủ..."

"Lão hủ cái rắm." Tô Diệp Tử đưa tay nhéo lỗ tai xụ xuống của cự thú, không để ý đến Tống Thanh Vũ bên cạnh lần thứ hai trợn mắt há mồm, cười đến lạnh lẽo, "Sống gần hai trăm năm liền dám tự xưng là lão hủ, tiểu tử, có phải ngươi còn ngứa da không?"

"... Sư phụ."

Vân Khởi bên kia thanh tuyến hơi trầm nhắc nhở.

Tô Diệp Tử mím môi, tay dùng lực kéo cái vành tai lớn như quạt hương bồ, thả chân xuống: "Nể mặt đồ đệ ngoan của ta, ngày hôm nay không mắng ngươi, đi trước dẫn đường."

Vừa dứt lời, Phược Tiên Tác kia vèo một cái bay trở về lòng bàn tay trắng nõn của hắn, sau đó biến mất không còn tăm hơi. Tô Diệp Tử xoay lưng đi về phía huyệt động.

Ngay khi được tự do cự thú lập tức đẩy tứ chi cực kỳ tráng kiện đứng lên, ánh mắt cũng lập tức trở nên hung ác, nhìn bóng lưng đơn bạc thon gầy nhưng khiến gã vô cùng nhục nhã phía trước, hắn vừa muốn há miệng thú, liền nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo quen thuộc đến mức khiến gã ngứa cả răng âm lần thứ hai tiến vào lỗ tai gã ——

"Nếu người còn dám để ta lãng phí thêm chút ít sức lực nữa, ta liền lột da của ngươi ra trải sàn, cắt thịt ngươi nấu canh, ép xương thành dầu đốt đèn —— vừa vặn trong huyệt động này tối đen, làm cho tâm tình ta thật không tốt."

"..."

Yêu thú hơi ngừng, yên lặng mà rụt răng đã lộ ra trở lại. Sau đó cực kỳ không tình nguyện bước từng bước vuốt thú to lớn tiến vào.

Tống Thanh Vũ đứng phía sau nhìn bóng người một trước một sau một lớn một nhỏ chênh lệch rõ ràng này, lại nhìn cự thú phía sau oan ức cứ như tiểu tức phụ bị oan ức, chỉ cảm thấy thế giới này huyền huyễn cực kì.

"Sư huynh..." Tống Thanh Vũ có chút khóc không ra nước mắt chuyển sang Vân Khởi, "Sư phụ đều luôn hung hãn như thế sao?"

Vân Khởi thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, chuyển mắt đi theo, âm thanh để lại phía sau: "Sư phụ xưa nay nhàn tản ôn hòa, hung hãn chỗ nào?"

Tống Thanh Vũ: "..."

—— Sư huynh, ta cảm thấy không phải ngươi mù thì chính là ta mù.

Khi ba người một thú sắp đi đến cuối huyệt động đen kịt này, đỉnh huyệt động tựa hồ bị người đục ra mấy khối núi đá, loang lổ tiến vào chút ít ánh sáng, cũng giống cửa sổ nhà trong nông hộ thành trấn bình thường. Mà vị trí ánh sáng chiếu vào, trên mặt đất sẽ hiện vài đường nét phù văn có chút quỷ dị.

"Đây chính là truyền tống trận đó?"

Tô Diệp Tử mở miệng hỏi.

Trong động Tống Thanh Vũ cùng cự thú kia không hẹn mà cùng gật đầu. Tống Thanh Vũ còn bổ sung một câu: "Khối đá nhô ra bên cạnh này tựa hồ chính là công tắc khởi động trận pháp, lúc đó ta ngã vào trong trong pháp trận còn lỡ tay chạm vào khối đá này."

Tô Diệp Tử hiểu rõ gật đầu, sau đó nhìn yêu thú ôn nhu nở nụ cười, cằm hất về phía trận pháp: "Ngoan, tiểu tử, ngươi vào trước."

"..."

Cự thú thân hình khổng lồ thảm thiết lui một bước.

Tô Diệp Tử ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt lại có nét cười, nhưng nụ cười lúc này đây còn khiến người rùng mình so với vừa nãy nhiều lắm: "Ta không thích lặp lại cùng một câu nói với ai khác ngoại trừ đồ đệ ngoan của ta, thức thời một chút ngươi hãy tự tiến vào —— làm phiền ta tự mình động thủ, cái giá phải trả thường khá lớn."

Tống Thanh Vũ ở một bên cẩn thận mở miệng: "Nhưng sư phụ... Hình như một cái móng vuốt cũng có cũng lớn hơn pháp trận nữa."

"Ngươi tưởng nó chỉ có thể biến lớn như vậy sao?" Tô Diệp Tử không chuyển tầm mắt, lạnh nhạt nhìn cự thú kia.

Biết là có giãy giụa vô dụng, thân hình cự thú quả nhiên dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ thành kích cỡ sư (tử) hổ bình thường, ai oán tiến vào trận pháp, ba người Tô Diệp Tử liền bước vào trong đó, vừa vặn vây quanh con tiểu yêu thú này thành tam giác.

Khối đá nhô ra bị Tô Diệp Tử đè xuống, trước mắt ba người tối sầm lại, một vệt hào quang trong huyệt động xuyên qua đỉnh bị đục thủng phóng lên trời, sau đó thân hình ba người liền biến mất trong huyệt động.

Mãi cho đến trước khi biến mất, Tô Diệp Tử nhìn cột ánh sáng đại khái có thể khiến người ở ngoại vi Đông Thổ sâm lâm đều nhìn thấy được, đáy mắt dần dần hiện lên nét nghiêm nghị.

"... Đây là đâu?"

Nhìn cảnh sắc xa lạ trước mặt, Tống Thanh Vũ mở mắt ra mặt đầy kinh ngạc: "Nơi ta đến lúc trước, hình như không phải nơi này a."

Tầm mắt hắn đảo quanh bốn phía, sau đó dừng tại một cái tháp nhọn hiện lên cách đó không xa: "Vị trí tháp cũng biến hóa..."

Cự thú ở một bên nói: "Pháp trận truyền tống này vốn là truyền tống tùy cơ... Cái tháp kia chính là Linh Lung Thần cung các ngươi muốn đi. Lão hủ... ặc, ta đã đưa các ngươi đến đây rồi, các ngươi hãy thả ta đi đi."

"Đương nhiên..." Tô Diệp Tử khẽ mỉm cười, lòng bàn tay lóe kim quang, một sợi dây thừng màu vàng nhạt dây thừng xông ra ngoài, soạt soạt quấn hai vòng trên cổ yêu thú kia. Tô Diệp Tử kéo một đầu khác trong tay, "Không cần nghĩ."

Yêu thú kia ngay lập tức sẽ muốn phát tác, chỉ có điều giữa đường liền bị Phược Tiên Tác trói chặt cổ cho le cả lưỡi, mãi mới chờ đến lúc dây thừng kia lỏng ra một chút, nó mới ai oán nói: "Tại sao ngươi có thể lật lọng?"

"Lật lọng?" Tô Diệp Tử đưa tay bóp bóp lỗ tai yêu thú bị chính mình dắt phía sau, "Ta đồng ý thả ngươi đi lúc nào? Thấy màu lông của ngươi không tệ, vừa vặn dắt về đưa cho Hồng Hoang sư đệ làm tạ lễ." Vừa nhắc tới tạ lễ, Tô Diệp Tử trước tiên dừng bước lại, "Suýt chút nữa đã quên."

Hắn xòe bàn tay ra, lòng bàn tay lóe lên, một cái bình nho nhỏ trong suốt chứa hàn khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Tô Diệp Tử đưa cái bình đến trước mặt Vân Khởi.

Vân Khởi cùng Tống Thanh Vũ còn không phản ứng gì, yêu thú bị Tô Diệp Tử dắt lại phát điên lên —— tuy rằng bị Phược Tiên Tác đột nhiên cứng như kim thạch trói cho trợn tròn mắt, nhưng vẫn như không muốn sống phí công nhào về phía bàn tay ở giữa không trung của Tô Diệp Tử.

"... Đây là cái gì?" Tống Thanh Vũ ngẩn ngơ, chỉ vào yêu thú kia, "Sao lại khiến tên này như điên rồi?"

Tô Diệp Tử cười tủm tỉm không trả lời, nhướng mày nhìn Vân Khởi.

Vân Khởi rũ mắt nhìn cái bình nho nhỏ kia cùng với một giọt chất lỏng đỏ thẩm ở giữa pha chút xanh tím bên trong, một hồi lâu sau ngẩng đầu lên, áng mắt thâm trầm nhìn Tô Diệp Tử: "Thanh Long Chân Huyết."

Nghe được cái tên này yêu thú càng thêm phát rồ, mà Tống Thanh Vũ lại co rụt con ngươi, sau đó theo phản xạ lui nửa bước, nhắm mắt nói: "Thanh Long... Cái loại hung thú thần huyết khủng bố kia, chẳng phải vạn năm trước đã bị diệt trong tay ma đế Lệ Thiên rồi sao?"

"Ngươi cũng biết ma đế?" Tô Diệp Tử có chút kỳ quái nhìn Tống Thanh Vũ một chút, sau đó mới gật gật đầu, "Không sai, đây chính là Thanh Long Chân Huyết."

Tô Diệp Tử nói, bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo, cực kỳ không kiên nhẫn giơ chân dài lên dùng một cước đạp yêu thú đến tròng mắt đều trợn lên đỏ như máu kia lún xuống mặt đất, mạnh mẽ trên đè ép mặt đất thành mọt cái hố sâu mấy thước, khi mở miệng lần nữa thì thanh tuyến rét run: "Có đầu óc cũng chỉ có thể làm súc sinh để trang trí."

Tống Thanh Vũ ở một bên nhìn yêu thú bị đạp bất tỉnh, yên lặng nuốt ngụm nước miếng.

Vân Khởi lại khẽ nhíu mày: "Sư phụ...?"

Hắn cùng Tô Diệp Tử ở chung với nhau hơn một năm, chưa bao giờ thấy người này dễ dàng mất kiểm soát tâm trạng như thế.

Tô Diệp Tử trầm mặc, sau một lúc lâu từ từ thở ra một hơi, chuyển mắt nhìn phía đỉnh tháp kia: "... Ngay trước khi ta vào đây, đột nhiên có chút hối hận. Ta vẫn không nên mang bọn ngươi cùng đến đây."

Vân Khởi không trả lời, hắn yên lặng nhìn Tô Diệp Tử đang có hơi ngưng trọng, con ngươi trầm xuống, sau đó bỗng nhiên đưa tay ra cầm cái bình kia, thu vào nhẫn giới.

Gần như chính là cùng thời khắc đó, Tô Diệp Tử đổi ý khép lòng bàn tay lại, chỉ là cái bình cũng đã ngay vào chớp mắt trước bị Vân Khởi lấy đi rồi.

Tô Diệp Tử quay đầu trở lại, trên mặt không hề thấy một chút ý cười, con ngươi hắn lạnh tanh: "... Ngươi lại muốn ngỗ nghịch với sư phụ, một mình mạo hiểm?"

Vân Khởi lại mặt mày ôn hòa nhìn lại hắn, trong đôi đồng tử xưa nay lành lạnh thậm chí có thể nhìn thấy một ý cười thản nhiên: "Sư phụ vẫn sẽ bầu bạn cạnh ta, cho dù có nguy hiểm gì ngài cũng sẽ che chở ta, không phải sao?"

Tô Diệp Tử nghĩ nghĩ, vẻ mặt có hơi hòa hoãn: "Cũng đúng... Có điều xét thấy trước đây ngươi không tuân sư chúc*, vẫn phải phòng ngừa vạn nhất."

*sư chúc: lời sư phụ dạy bảo

Kèm với âm thanh, đầu kia của Phược Tiên Tác Tô Diệp Tử đang cầm trong tay cởi ra từ trên cổ yêu thú đã hôn mê, thân thể yêu thú bị Tô Diệp Tử vung tay áo cất đi, mà Phược Tiên Tác bơ vơ vểnh người lên do dự giữa không trung trước mặt Vân Khởi trướ, liền muốn chạy về phía cổ Vân Khởi.

Chạy được một nửa bị Tô Diệp Tử chuyển tầm mắt qua tức giận lôi trở về: "Ngươi ngốc à, đây là đồ đệ ngoan của ngươi, ai kêu ngươi trói cổ hả?"

Phược Tiên Tác màu vàng kia ở giữa không trung oan ức xoay mấy lần, đầu dây trượt xuống, đi đến cổ tay trái của Vân Khởi, sau đó quấn bên trên vài vòng, ngoan ngoãn kề sát ở đó bất động.

Tô Diệp Tử hài lòng quấn đầu còn lại lên cổ tay thặt chặt, sau đó dưới ánh nhìn vừa bất đắc dĩ vừa dung túng của Vân Khởi, phất tay với Tống Thanh Vũ đã choáng cả mắt phía sau hai người: "Đi theo được rồi, đừng để mất dấu."

Tống Thanh Vũ: "..."

—— Đại khái mình là đồ đệ giả nhỉ.

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Khởi mỉm cười: Không, ta mới là đồ đệ giả.

Note: Các chị ui tui sắp mở hố mới rồi hí hí thông báo các chị trước í mà:)))) là thể loại khoái xuyên á nên edit xong một thế giới thì tui đăng nghen cũng gần xong ùi. Với lại đăng trên Wattpad để tránh bị người ta re-up với tiện cho các chị đọc offline nhưng chủ yếu thì trên WordPress vẫn là chính nha~ có gì lên trển ủng hộ tui với kkkkk

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK