Dứt lời, Linh Vân bước đi nhẹ nhàng mang khí thế oai phong tráng lệ tiến tới gần Quân Huyền.
Còn Quân Huyền đứng chứng kiến nãy giờ liền chỉ mỉm cười hạnh phúc với một suy nghĩ duy nhất:
- Được mỹ nhân bảo vệ đúng là phê nhất!
Đang mỉm cười hạnh phúc thì hắn nghe được Linh Vân nhẹ nói:
- Về thôi huyền tử.
Quân Huyền không rõ là thói quen hay bản tính sợ vợ mà vừa nghe Linh Vân nói vậy hắn liền răm rắp nghe theo chuẩn bị đi về. Nhưng về lần này không phải đi bộ về bình thường mà lần này khác. Khác đó là khi Linh Vân vừa nói xong liền đưa đôi bàn tay kia xiết nhẹ vào eo Quân Huyền rồi từ từ nhấc bổng hắn lên.
- Nhấc bổng ta về sao? – Quân Huyền giật mình tự hỏi.
- Không phải nhấc bổng mà đây là bay về? Hay gọi khác là phi hành? - Quân Huyền dần hiểu không phải hắn bị nhấc về mà là Linh Vân cùng hắn phi hành về nhà.
Nghĩ đến đây Quân Huyền lại mỉm cười với suy nghĩ: ‘Phi hành cùng mỹ nhân vừa cứu ta thế này khác gì tiên nữ hạ phàm cứu nam chính rồi đưa đi?’
Linh Vân bộc phát sức mạnh và cảnh giới chạm tới mức có thể dễ dàng phi hành khiến ở chứng kiến bên dưới cũng đều ngạc nhiên ra mặt. Diệp gia bao năm nay vốn hiển hách, oai phong lẫm liệt nay lại bị bại hoàn toàn dưới tay của một mỹ nữ, còn đều gì để miêu tả sự chấn động này đây?
Vốn tưởng Vân Hương Lâu làm ăn bình thường nên dễ dàng đi lên mà không bị cản trở hóa ra không phải, mà là đằng sau Vân Hương Lâu có cường giả chống lưng lên không ai, không thế lực nào dám cản trở.
Chuyện Linh Vân một mình đánh bại Diệp gia cứ thế dần được lan khắp trấn. Khiến danh tiếng của Vân Hương Lâu ngày càng bao cao, bay xa và chính thức trở thành thế lực số một Phương trấn.
Phi hành quả nhiên thần kỳ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi Linh Vân đã đưa Quân Huyền về tới Vân Hương Lâu. Ngay khi vừa bay xuống nàng liền quay lại nhìn Quân Huyền nhìn hắn làm hắn đang trong mơ tưởng liền bửng tỉnh.
- Mẹ uy vũ! – Quân Huyền vừa thoát khỏi mộng tượng liền thốt lên.
Linh Vân nghe thế liền mỉm cười nói: ‘Sau này, con sẽ mạnh hơn cả ta.’
- Mà sau chuyến đi này có vẻ thu hoạch của con không nhỏ đâu nhỉ? – Linh Vân như cảm nhận được thứ gì đó từ Quân Huyền nên liền hỏi.
- Vậy mà mẹ cũng phát hiện ra được, con đột phá thành công, có được hồn thú đầu rồi. – Quân Huyền mỉm cười trả lời.
- Thật sao? Không ngờ sau một chuyến đi con lại có thể trở lên mạnh mẽ như vậy.
Từ đôi mắt Linh Vân bỗng nhiên ánh lên sự vui vẻ hào hứng đến lạ thường, dù đây là Quân Huyền đột phá chứ không phải nàng nhưng không rõ vì sao nàng lại vui đến thế.
- Mẹ chờ con! Con sẽ lớn mạnh hơn để bảo vệ mẹ. – Quân Huyền nhìn Linh Vân rồi nói với ánh mắt tự tin.
Quân Huyền vừa dứt lời thì bên trong áo hắn có đột nhiên có sự chuyển động nhẹ làm Linh Vân tò mò hỏi:
- Bên trong áo con là gì thế?
Quân Huyền còn chưa kịp trả lời thì đáp án đã tự lộ diện. Tiểu phượng vốn đang nằm ngủ trong áo hắn nay lại tự chui ra ngoài. Sự hiện diện của tiểu phượng liền thu hút toàn bộ sự chú ý của Linh Vân bấy giờ. Nàng nhìn tiểu phượng với ánh mắt bộc lộ ra sự cực kỳ yêu thích.
- Đây là huyền thú con mới thu phục được sao? Nó thuộc đẳng cấp nào thế? – Linh Vân ánh mắt vẫn không rời khỏi tiểu phượng nhưng sự tò mò lấn áp thêm nên nàng liền hỏi Quân Huyền.
Huyền thú tu vi, đẳng cấp chia từ nhất cấp cho đến thập cấp.
- Nó không phải là huyền thú, nó là một hồn thú.
Còn hồn thú thì tu vi, đẳng cấp chia theo năm.
- Hồn thú sao? Nó là hồn thú đầu của con à? – Linh Vân tiếp tục hỏi không ngừng.
- Nó không phải hồn thú đầu của con. Mọi chuyện nói ra thì dài, đi vào phòng từ con kể cho.
Quân Huyền dần kể toàn bộ mọi thứ xảy ra ở Khôn Sơn chi lâm cho Linh Vân nghe, nhưng kết quả lại không như mong muốn. Linh Vân từ đầu đến cuối vẫn chỉ thích tiểu phượng, nên ngay khi nghe xong nàng liền mượn tiểu phượng về phòng.
Ngay khi nàng đi Quân Huyền còn chưa thể hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra. Hắn đã mất công thêm thắt bao nhiêu tình huống đau thương vậy mà lại không thu hút được nàng.
Đúng là khó chinh phục a!
Ngay khi Linh Vân vừa đi ra ngoài, Quân Huyền liền ngồi dậy, tay kết ẩn lực để ổn định lại hồn lực của mình. Do hắn hấp thụ hồn lực một nghìn năm của hồn thú mà hồn lực đó cũng quá chi là khủng bố nên hắn liên tục ổn định lại hồn lực.
Và lần ổn định này có lẽ là lần cuối để Quân Huyền hoàn toàn hấp thu được hồn lực của hồn thú.
Phốc!
Âm thanh vang lên khi Quân Huyền vừa ổn định lại xong hồn lực, lúc đó cũng là lúc hắn đột phá tiểu cảnh giới. Hồn lực liền đột phá một mạch hai cấp, cái này cũng là thành quả của việc hấp thu được hồn thú có tu vi cao.
Sau khi đột phá, Quân Huyền tay hắn lại kết ấn như đang tích tụ thứ gì đó rồi cười điều cười ẩn ý. Điều đặc biệt phải nói đến có lẽ là, long hắc sắc võ hồn cũng tiến hóa ngay lập tức sau khi hắn hấp thụ hồn thú, điều này càng khiến hắn tò mò hơn về võ hồn này.
Quân Huyền vừa ổn định xong thì cánh cửa khuê phòng chợt mở, nàng tì nữ chạy vào nói:
- Thiếu gia, Vân chủ có dặn thiếu gia chuẩn bị hành lí mấy ngày sau xuất phát lên đế đô thi nhập học viên.
Quân Huyền nghe xong liền nhìn nảng mỉm cười nhẹ rồi, chỉ trong thời gian vài giây, hắn xuất hiện trước mặt nàng. Đồng lúc ấy cũng là tóc nàng bay nhẹ lên chứng tỏ tốc độ và sức mạnh của hắn quá khủng bố.
- Ta biết rồi, cảm ơn Tiểu Ly tỷ nhé. – Quân Huyền vừa nói vừa dơ nhẹ tay lên trên đầu nàng xoa nhẹ.
Cái hành động xoa nhẹ đầu này, cộng sức mạnh kia liền có thể như muốn chinh phục mọi thiếu nữ vậy. Tiểu Ly cũng không ngoại lệ, nàng sau khi được Quân Huyền xoa nhẹ đầu như thế liền cảm giác tim đập có phần loạn nhịp, cảm xúc ngỡ ngoàng trong vài phút rồi mới bừng tỉm.
- Vâng. – Nàng đáp nhẹ nhàng rồi liền chạy ra ngoài với đôi má đỏ như hai quả cà chua mới chín vậy.
Phải nói thêm về Tiểu Ly, nàng là một cô nhi được Linh Vân nhận nuôi từ khi còn nhỏ, vì tầm tuổi sàn sàn nhau nên nàng và hắn cũng cùng lớn lên. Dung mạo của Tiểu Ly thì từ nhỏ đã lộ ra vẻ đẹp của một mỹ nhân tuyệt thế, vẻ đẹp của nàng so với Yến Vũ có phần nhỉnh hơn nhiều.
Dù chưa đến tuổi trăng tròn thiếu nữ nhưng nàng đã lộ ra là một mỹ nhân tuyệt thế rồi, làn da nàng trắng hồng, cùng vóc dáng cũng dần hiển lộ ra một vóc sáng thanh tú, mỹ lệ đúng là có thể khiến người ta say đắm từ cái nhìn đầu tiên mà.
Nhưng Quân Huyền trước bản tính ngốc ngếch vốn chỉ coi nàng là tỷ tỷ, một người che chở cho hắn nên hắn không hề có chút nảy sinh tình cảm nào với nàng.
Với hắn lúc trước chỉ có Yến Vũ trong trái tim không hề để ý vị tỷ tỷ này, nên hắn không hề biết Tiểu Ly tiếp xúc với hắn nhiều nên nảy sinh tình cảm thầm lặng lúc nào không hay.
Còn bây giờ, Quân Huyền từ thế giới hiện đại xuyên không đến, hắn cảm nhận được qua ánh mắt, cử chỉ, cảm xúc của Tiểu Ly qua mỗi lần hắn đi về hay chạm mặt nàng đều nhìn với ánh mắt khác. Ánh mắt ánh lên mong mỏi chờ đợi điều gì đó đáp trả từ Quân Huyền, nhưng nàng lại cách biệt hắn qua xa về thân phận nên cũng không dám vươn cao chỉ luôn thầm thích hắn.
Quân Huyền nhìn nàng đỏ mặt chạy đi thì chỉ cười mỉm rồi quay vào soạn đồ vào hành lí. Chuẩn bị trong phút chốc tất cả đều sẵn sàng, Quân Huyền hắn nhìn vào lòng bàn tay với nụ cười ẩn ý, thâm sâu rồi nói:
- Đế đô a! ta có chút mong chờ.