Cũng vì vậy mà tiểu lâu, nơi nghỉ chân được mở ra rất nhiều. Quân Huyền hắn chọn một tiểu lâu không quá lớn, có hai tầng một tầng trên để nghỉ và tầng dưới để ăn uống. Hắn dự định sẽ thua phòng nơi đây, nghỉ qua một đêm. Sáng mai liền xuất phát tới nơi có dị hỏa.
Quân Huyền vừa đến trước cửa tiểu lâu này, nhanh chóng có một tiểu nhị, quần áo hơi bạc, có chưa đầy mùi dầu mỡ, nhanh chóng chạy ra tiếp đón. Nhìn Quân Huyền như đánh giá một chút, sau đó liền niềm nở tiếp đón:
- Khách quan ngài muốn dùng gì ạ? Ngài có thuê phòng trọ không ạ?
Quân Huyền gật đầu một cái, sau đó tiến vào trong mới đáp: “Cho ta thuê một phòng nghỉ lại qua đêm.” Đi vào trong quán một chút, hắn chọn một cái bàn, ngồi xuống nói: “Còn giờ thì cho ta một số món như: Gà nướng, bánh bao,…và một bình mỹ tửu.”
Nếu ở thế giới cũ của Quân Huyền, khi hắn còn chưa tới 18 tuổi như vậy thì uống rượu là điều nên tránh nhưng mà hắn ở thế giới đó hắn cũng là thanh niên gần 30 tuổi, rượu đối với hắn thì cũng không phải thứ gì xa lạ.
Còn ở thế giới này, tầm tuổi như Quân Huyền đã có người lên làm gia chủ một gia tộc, tiệc rượu thì thường xuyên như cơm bữa nên hoàn toàn không có quy định về tuổi uống rượu.
Tiểu nhị đứng cạnh Quân Huyền như đã ghi nhớ tất cả vào trí nhớ, sau đó đáp: “Vâng, vâng.” rồi lui xuống.
Nhìn tiểu lâu nhỏ này, Quân Huyền hắn chợt nhớ đến Vân Hương Lâu. Ở nơi đó, vẫn có người đang chờ hắn, nghĩ đến đây…chợt Quân Huyền thấy trong lòng ấm áp hơn:
- Không biết từ ngày Linh Vân tiễn ta vào học viện bây giờ sao rồi nhỉ? Liệu có nhớ ta lắm không?
Vừa đặt câu hỏi xong, Quân Huyền hắn quyết định: “Đợi ta tìm được dị hỏa xong nhất định sẽ về thăm Linh Vân.”
Chẳng biết từ bao giờ mà những tình cảm của những người ở thế giới này đã tác động mạnh mẽ đến một con người xuyên không từ thế giới khác đến như Quân Huyền.
Chắc có lẽ do hắn ở kiếp trước không nhận được nhiều sự ấm áp chăng? Hắn ở kiếp trước thì do mẹ mất sớm, bố thì đi làm xa nhiều nên quyết định lấy vợ hai chăm sóc hắn. Nhưng đâu biết bà ta chỉ ham tiền của bố hắn nên chẳng bao giờ chăm sóc hắn, trừ lúc có bố hắn ở nhà.
Còn nhiều khi bà ta tức giận cái gì là đổ lên người hắn. Hắn chịu cảnh đấy xuất nên 15 tuổi đã nhà ra đi. Bỏ nhà ra đi với một người chưa thành niên như Quân Huyền lúc ấy đúng là đau đớn, nhưng hắn lại cảm giác như được giải thoát. Nghĩ về nơi đó, hắn cũng chỉ có một thứ luyến tiếc duy nhất mà thôi…!
Đang suy nghĩ miên man một chút, suýt nữa khiến giọt lệ anh hùng rơi xuống thì cũng may lúc đó tiểu nhị bưng đồ ăn lên. Dọn đồ ăn lên xong, tiểu nhị cười cười nói: “Chúc khách quan ngon miệng.” Quân Huyền hắn chỉ lạnh lùng gật đầu một cái.
Trong lòng hắn bây giờ đang băn khoan một vấn mắc: “Liệu có quay lại được thế giới trước không nhỉ? Nếu có thì ta sẽ tu luyện đến đỉnh cao rồi dùng sức mạnh đấy đè chết bà dì kia và hoàn thành thứ năm đó ta luyến tiếc…”
Nghĩ tới đây, Quân Huyền hắn cười ha hả lên một mình, nhưng chợt hắn nhận ra thực tại của mình mới chỉ là địa huyền cỏn con mà thôi. Muốn về thế giới kia thì sức mạnh cần lớn hơn rất nhiều, nắm chặt tay chắc chắc một cái. Quân Huyền hắn bắt đầu ăn.
Khi Quân Huyền hắn vừa ăn được một chút, trên tay đang cầm một chén rượu của quán. Dù hắn đã gọi mỹ tửu giá cao nhất nhưng ở rượu ở tiểu lâu này không thể được như ý hắn. Vừa nhâm nhi chén rượu thì cửa tiểu lâu xuất hiện rất nhiều người.
Đám người này nhìn qua đã thấy rõ không có chút thiện ý nào cả. Gương mặt cực kỳ bặm trợn, đáng sợ, thân hình to con, vạm vỡ, trên thân thể có vài vết xẹo lớn như đã từng đánh, chém rất nhiều trận. Đám người này vừa bước vào cũng có mấy vị khách không mời mà tự đi ra như đã biết trước điều gì đó.
Tên cầm đầu trên lưng đeo thanh đao lớn, dáng người khệch khạng, to con nhìn qua một cái rồi ồm ồm nói:
- Chủ quán đâu? Hôm nay bọn ta bao hết quán này, mau đuổi khách đi.
Khi thanh âm ồm ồm vừa dứt thì bên trong tiểu lâu, có hai thân ảnh gầy gò đi ra. Hai thân ảnh này là vợ chồng chủ tiểu lâu, người vợ có phần như sợ hãi nên núp sau lưng người chồng. Còn người chồng, dù dáng người nhỏ con chỉ bằng một phần hai so với tên kia nhưng vẫn cố đứng ra trước bảo vệ vợ mình.
Vừa bước ra ngoài, chủ tiểu lâu nhăn mặt nói: “Tam Ca à, hôm nào bọn huynh cũng bảo bao quán, đuổi khách nhưng ăn xong đứng dậy ra về, không trả tiền. Nếu cứ như vậy, bọn ta lấy cái gì mà làm ăn nữa chứ.”
Thấy chủ quán gầy gò dám lên mặt thì Tam Ca này có phần khó chịu, gầm gừ lên nói:
- Ai bảo bọn ta không trả? Bọn ta là chưa trả chứ không phải không trả. Không nói nhiều nữa, ngươi mau đuổi khách đi.
Đối mặt với sự lấy sức mạnh đè người này chủ tiểu lâu có phần nhún nhường nói:
- Tam Ca à, hay là ta chuẩn bị cho các huynh một phòng rộng rãi, còn khách nơi này để ta còn buôn bán nữa.
Tam Ca có phần không muốn dài dòng, gào lên nói:
- Điếc à? Ông đây bảo đuổi!
Thấy sự việc như này, nhiều cặp đôi hay người ngồi ăn trong tiểu lâu bắt đầu đứng dậy rút lui. Nhưng mà, Tam Ca liếc qua một cái, tất cả nữ tử xinh đẹp, dù có cặp hay chưa đều bị đàn em của hắn chặn đứng lại. Cửa tiểu lâu đóng chặt lại, nội bất xuất, ngoại bất xâm.
Trong tiểu lâu, không khí càng lúc càng căng thẳng hơn. Chủ tiểu lâu có phần không muốn đuổi khách mà bây giờ cũng không đuổi ra khỏi quán được. Còn Tam Ca, hắn vẫn ngông cuồng đứng đó chờ chủ tiểu lâu sắp xếp chỗ ngồi, mà chỗ ngồi hắn muốn là cả quán và có mỹ nhân xung quanh.
Riêng một bàn trong tiểu lâu, Quân Huyền hắn vẫn cứ ngồi đó ung dung, tay cầm bánh bao, tay cầm chén rượu. Hắn vừa ăn một chút lại nhâm nhi một chút. Vung quanh hắn cũng không có ai bao vây vì hắn không hề đem theo nữ nhân vào nên Quân Huyền hắn ngồi đó mà hóng hớt.
Nhân chi sơ, bản tính hóng hớt mà!
Bấy giờ, những cặp đôi biết mình sắp bị sao thì có nhiềm người nam tử có ý định xin cho nữ nhân của mình. Nhưng cũng có nhiều người ngồi im để bảo vệ tính mạng. Tất cả bao trùm trong không khí im lặng. Đến khi đàn em Tam Ca kia dẫn các nữ nhân ra.
Nhìn hồng nhan của mình bị bắt đi mà nam tử nơi đây có phần ngồi im, có người nhu nhược đến mức lấy tay che tai lại để không nghe tiếng kêu cứu của hồng nhan. Chung quy là sợ mất mạng, vì Tam Ca này là cướp bóc có tiếng của trấn này. Thương nhân muốn yên ổn làm ăn cũng phải nộp cho hắn ít nhiều, ai không muốn nộp đành chịu mất mạng, may mắn hơn thì mất sạch hàng hóa.
Rất nhiều nữ tử được dẫn đến trước mặt Tam Ca này, hắn liếm mép một cái rồi dâm dê nói:
- Ừm, hàng đẹp đấy. Như cũ, tối anh thưởng thức xong đến các chú.
Đám đệ nghe xong cũng phấn khỏi lên đồng thanh đáp: “Vâng.”
Bỗng dưng khi hai tên đệ của Tam Ca chuẩn bị đi đến một bàn ăn có hai người mặc y phục có chút kì lạ. Hai người ngồi đây là một nam, một nữ. Nữ tử ở bàn này không chút hiền từ nào, nàng đập mạnh tay xuống bàn một cái. Đứng dậy nhìn nam nhân xung quanh nói:
- Nam nhân như các ngươi thấy hồng nhan bị bắt mà chỉ ngồi im thôi sao? Thật nhu nhược!
Nam tử bên cạnh như nhân cơ hội thể hiện bản lĩnh anh hùng cũng liền đứng dậy, đôi mắt lườm đám Tam Ca một cái rồi lạnh lùng nói:
- Ta ghét nhất bọn dâm dê như các ngươi, mau thả bọn họ ra.
Đối mặt với sự uy hiếp từ khẩu khí của nam tử kia, Tam Ca có chút phớt lờ qua. Đôi mắt không chính trực nhìn nữ tử kia rồi nói:
- Quả là một nữ nhân xinh đẹp, quốc sắc thiên hương hay ngươi theo ta về làm thiếp sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Quân Huyền hắn cũng tò mò nhìn sang thử. Nữ tử này nhan sắc của nàng đúng là có phần nhỉnh hơn so với nữ tử nơi đây, làn da trắng trẻo, dáng người qua tu luyện nên cực chuẩn. Nhưng không phải nhan sắc này không phải quá mỹ miều xinh đẹp như Vân Lam hay Linh Mộng ở học viện. Mà điều hắn chú ý hơn là y phục nàng đang mặc có phần cao quý, hẳn là đồ đệ của một môn phái nào đó như Âm Hương Môn.
Bấy giờ, trong đầu Quân Huyền xuất hiện nụ cười cực kỳ gian ác, hắn cười cười tự nói:
- Hay ta cũng đi làm tướng cướp nhỉ?
Hắn muốn làm tướng cướp bởi vì rất đơn giản, hắn thấy tên Tam Ca này thực lực không quá cao nhưng cái danh xưng tướng cướp khiến nhiều người e sợ. Mà quan trọng chính là muốn nữ nhân liền có nữ nhân a.