• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tiểu nữ của họ lộ diện, Quân Huyền hắn cũng có chút cảm thấy cô ấy đúng là có chút quốc sắc thiên hương thật. Dù mới 14 tuổi nhưng trên gương mặt đã có những nét thanh tú mỹ nhân thoát ra, nước da nàng cũng trắng hồng và đặc biệt đôi mắt ánh lên sự ngây thơ chưa trải sự đời nhưng lại có chút u buồn ẩn trong đôi mắt đấy.

Hắn thử thăm dò thử tư chất thì đúng là có chút phế vật thiệt nhưng liền nghĩ đến mình lúc mới bắt đầu, hắn cũng là từ hai chữ phế vật đi lên a. Xem xong, hắn liền nói để an ủi hai vợ chồng chủ tiểu lâu:

- Tư chất này cũng không phải không thể tu luyện.

Câu nói vừa dứt làm liền cả gia đình chủ tiểu lâu vui mừng khôn xiết. Nhưng hắn lại nói thêm:

- Chỉ là trên quá trình tu luyện sẽ gặp nhiều khó khăn đến không tưởng được. Cô dám không?

Tiểu nữ tử này ánh mắt cực kỳ kiên định, nhìn Quân Huyền chăm chú một lát, sau đó thanh âm thánh thót động lòng người phát ra: “Tiền bối, ta dám.”

Quân Huyền có phần cười mà như không cười, hắn nói:

- Thế là được rồi! Nhưng tiền bối cái gì chứ? Nghe già quá, ta chỉ hơn cô hai tuổi cô thôi.

Câu nói vừa dứt làm liền ai trong tiểu lâu cũng ngạc nhiên. Hắn còn trẻ mà thực lực đã như vậy?

Hai vợ chồng tiểu lâu lúc bấy giờ cảm thấy quá đúng khi đã gửi con cho người này, còn trẻ mà có thực lực như vậy…tương lai vô hạn.

Còn cô gái đấy như được tiếp thêm động lực và mục tiêu để phấn đấu.

Ngạc nhiên nhất phải nói đến mấy nữ tử ngồi ngoài, ai cũng là không ngờ tới được người ra dáng tiền bối hôm qua lại chỉ trẻ như vậy. Nhiều người ban đầu còn nghĩ là do tu luyện liền giữ được dung nhan nhưng độ tuổi phải lớn hơn, còn độ tuổi như này thật sự ngoài tâm suy nghĩ tới.

Đối với mọi người thấy ngạc nhiên Quân Huyền cũng dễ hiểu, vì nơi đây chỉ là một trấn hẻo lánh người thực lực cao đã ít, trẻ tuổi thực lực cao còn ít hơn. Nhưng mà, hắn cũng không lấy sự ngạc nhiên kia để kiêu ngạo, vì hắn biết được. Thế giới hắn đang ở rất rộng lớn, đế quốc chỉ là một phần rất nhỏ của nhỏ đã có được nhiều anh tài hơn hắn.

Chưa kể, còn có các đế quốc khác, đại lục khác cũng có nhiều anh tài như vậy. Nên Quân Huyền hắn vẫn phớt lờ qua những lời khen ngợi ngạc nhiên lúc này, đợi đến khi thực lực hắn đứng ở đỉnh tiêm thế gian này…thì lúc đó, hắn mới thật sự xứng đáng với những lời khen như vậy.

- Được rồi, sau này ta sẽ bắt đầu dạy cô tu luyện nhưng giờ thì cô không đi theo được. – Quân Huyền gương mặt nghiêm túc lại nói với tiểu nữ kia.

Nghe được Quân Huyền nói sẽ dạy tu luyện thiếu nữ kia có phần vui vẻ nhưng vế sau khiến gương mặt nàng thoáng hiện ra sự lo lắng, nàng có chút vội vàng nói: “Nhưng, nhưng mà…?” Cũng vì vội vàng quá nên nàng nói chuyện ngập ngừng không hết câu.

Quân Huyền tò mò, ngay lập tức hỏi lại: “Nhưng sao?”

Thiếu nữ này gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:

- Một tháng nữa là ta sang tuổi 15 rồi, nếu huynh không dẫn ta đi cùng thì ta sẽ bị bọn hắn bắt đi mất.

Quân Huyền hắn có chút không ngờ tới thời gian lại là cấp bách như vậy. Mà Quân Huyền hắn chợt nghĩ tới tình huống, vì hôm qua hắn đánh bại Tam Ca khiến cho người đứng trên Tam Ca tức giận một phần, một phần sợ hắn đem nữ tử này đi mất liền trực tiếp hôm nay xuất thủ cũng không phải không thể.

Mà địch ở trong tối, hắn ở ngoài sáng. Nếu cứ còn dây dưa thời gian với nhau chờ hành động, đối với hắn không phải chuyện tốt đẹp gì. Hắn là còn đang tranh thủ thời gian đi tìm dị hỏa a. Nghĩ nghĩ một chút, chợt hắn như nghĩ tới một phương án thuận cả đôi đường liền quay sang hỏi vợ chồng chủ tiểu lâu.

- Cả hai người liệu có thể vì tiểu nữ mà chuyển địa điểm tiểu lâu không?

Quân Huyền hỏi câu này bởi vì hắn liền nghĩ cho tiểu lâu này sẽ chuyển đến chỗ Vân Hương Lâu đang tọa trấn. Không phải vô duyên vô cớ mà chuyển đến tranh phần cơm ở đó, hắn liền tính cho tiểu lâu này sẽ trở thành một chi nhánh của Vân Hương Lâu a. Coi như là một cần kiếm cơm mới cho Vân Hương Lâu.

Dù nhìn qua có chút thiệt nhưng dưới sự bảo hộ của Vân Hương Lâu thì khó có thế lực nào ở đó dám động tới, kể cả tên vương kia đuổi tới cũng là không thể. Mẹ hắn là một huyền hư kỳ đỉnh phong a, nửa bước chân tiến nhập Linh Hư, đối với đế quốc này mà nói sự tồn tại của Linh Hư chính là chúa tể giả.

Linh Vân chỉ cần bước vào Linh Hư thì địa vị của Vân Hương Lâu khó mà hình dung nổi. Sợ là sẽ thêm một gia tộc mới hùng mạnh trong đế quốc. Quân Huyền nghĩ như vậy liền cười thầm.

Chưa kể, nếu theo lời ông chủ tiểu lâu này nói đã từng nói vì tiểu nữ mà bỏ ra không ít tiền để mong tiểu nữ có thể tiến nhập tông môn thì chuyện chuyển đi cũng coi như chỉ tốn một khoản như vậy.

Hai vợ chồng chủ lâu ngạc nhiên ra mặt, người vợ nghĩ qua một cái rồi hỏi lại:

- Nhưng chuyển đi đâu? Mà nếu chuyển một tiểu lâu thì có phải chuẩn bị trước chứ, giờ mới chuẩn bị sao kịp có tiểu lâu mới trong 1 tháng được.

Quân Huyền hắn cười cười nói: “Chuyện này, ta đã có tính toán nhưng vẫn cần có một chút bàn thêm. Hai người có phòng kín không?”

Hai vợ chồng tiểu lâu cũng là gật đầu một cái: “Công tử mời đi theo.” Sau đó, hai người dẫn tiểu nữ đi trước dẫn đường.

Quân Huyền đi theo hai người tiến ra hậu viện của tiểu lâu. Nơi đây là một trang viên thoáng mát, có trồng không ít cây cảnh, cây hoa…chỉ qua một hơi thở cũng khiến cho người ta thoải mái. Nhìn Quân Huyền lần đầu thể hiện ra sự ưng ý, người vợ liền cười nói:

- Cái này là sở thích của ta, thích sưu tầm những cây hoa, cây cảnh. Còn việc chăm sóc đều là do tiểu nữ nhà ta khéo tay.

Quân Huyền nghe xong cũng là gật đầu. Hậu viện này nếu là người bình thường hoặc một người huyền tu đi vào thì sẽ cảm thấy có phần bình thường, chung quy chỉ có màu sắc hoa rất đẹp, không khí thoáng mát. Nhưng Quân Huyền hắn lại khác, hắn sở hữu võ hồn hệ thực vật, đối với những thực vật xung quanh hắn là rất mẫn cảm.

Nên khi đứng ở trong hậu viện này, Quân Huyền hắn không chỉ cảm nhận về cảnh sắc mà còn cảm nhận về khí tức sinh mệnh dồi dào.

Tiếp đó, vợ chồng chủ lâu dẫn Quân Huyền vào trong một phòng có chút cổ quái. Tiến vào bên trong, trong phòng cũng treo không hề ít tranh vẽ, nhìn qua bút tích quả thực rất đẹp.

- Có chút thẩm mĩ a. – Quân Huyền cười cười nghĩ thầm.

…………

- Ta có một nơi có thể cho hai người lập tức chuyển đến. Khi đến nơi đó, hai người có thể lập ra một tiểu lâu mới nhưng tiểu lâu này không phải đứng độc lập ở nơi đó mà trở thành một chi nhanh của tiểu lâu khác. – Quân Huyền hắn ngồi trên bàn, bàn chính sự. Trên tay chính là một chén trà nóng hổi vừa được pha ra.

Người chồng vẫn hơi im lặng một chút, sau đó liền nói: “Công tử, ta là muốn hỏi chi nhánh người nói đến là gì?”

Quân Huyền hắn cười cười, giải thích: “Nghĩ là tiểu lâu hai người lập ra sẽ trở thành cấp dưới của một tiểu lâu khác. Mà tiểu lâu hai người làm cướp dưới đó..ta chính là chủ.”

Ba người nghe xong liền hiểu toàn bộ nhưng vẫn do dự: “Cái này…”

Sự do dự của ba người cũng là dễ lí giải, đường đường đang làm chủ của một tiểu lâu. Giờ lại phải phụ thuộc một tiểu lâu khác, cái này khó mà khiến người ta chấp nhận được. Ví như bảo Vân Hương Lâu phụ thuộc nơi khác, Quân Huyền hắn cũng sẽ không đồng ý ngay lập tức.

Nhưng mà ở đây, hắn là đang nghĩ về việc phát triển thế lực sau lưng nên liền cười cười, lời nói mang theo tính thuyết phục:

- Ba người yên tâm. Dù nghe là một chi nhánh có chút không thể chấp nhận được nhưng mà ở đó, dưới sự bảo hộ của tiểu lâu kia sẽ không thế lực nào dám động đến. Mà số thu nhập ở đó, ta dám khẳng định sẽ là nhiều hơn rất nhiều hơn ở đây.

Quân Huyền vừa dứt lời, ba người đang do dự cũng có chút là muốn thử làm theo, ánh mắt sáng lên hỏi lại:

- Thật sẽ là nhiều như thế sao?

Hắn cười cười, chắc chắn đáp: “Ta có thể đảm bảo. Nhưng mà, ở đó thu nhập sẽ không về tay các vị toàn phần mà phải nộp cho tiểu lâu kia 3 phần coi như phí bảo vệ…”

Ba người kia có chút chưa dám đồng ý. Bởi vì ở đây Tam Ca dù bá đạo nhưng mà cũng chỉ thu phí bảo vệ là 2 phần mà thôi, vậy mà ở đây…Quân Huyền vừa mở lời chính là đòi ba phần.

Nhưng đang do dự thêm chút thì Quân Huyền tiếp lời: “Dù ba phần ở đây có thể nói là không nhỏ nhưng mà ở đó, bảy phần còn lại sợ là không ít hơn toàn phần các vị kiếm được ở đây. Mà ở đây, ta đoán chi phí nộp cho Tam Ca hay lỗ vốn do tên Tam Ca phá hoại cũng sẽ không tổn hại nhỏ đâu.”

Quân Huyền nói đến đây ba người mới thật sự gật đầu đồng ý. Lời hắn nói đều là rất đúng, lợi nhuận kia lớn như vậy thì ba người khó mà khước từ được. Quan trọng hơn là đến đó, tiểu nữ hai người sẽ là bình an vô sự.

Vợ chồng chủ tiểu lâu gật đầu đồng ý, sau đó liền vội hỏi:

- Vậy chúng tôi có thể đưa theo gia nô không? Họ đi theo chúng tôi lâu năm rồi.

Quân Huyền hắn không nói gì thêm chỉ gật đầu thể hiện đồng ý. Ba người nhìn qua một màn này chính là cười tươi, nơi đó tạo một tiểu lâu mới không phải quá khó nhưng mà nhân lực tin tưởng mới thật sự là vấn đề nan giải. Gia nô cũ của họ đều hết mực trung thành, nếu để họ ở lại bị người trên Tam Ca tìm đến chỉ có đi vào chỗ chết. Nhưng mà, họ liền có thể đi cùng thì không gì tốt hơn.

- Chúng tôi bao giờ có thể xuất phát? – Ba người đều là mong ngóng hỏi lại. Họ thật sự rất mong sự khởi sắc mới ở nơi đó.

Quân Huyền uống một ngùm trà rồi đáp: “Liền hôm nay đi.”

- Được. – Ba người dứt lời chính mà mang một màn cười vui vẻ đứng dậy sắp xếp đồ xuất phát tới nơi mới.

Nhìn ba người đi ra khỏi phòng, Quân Huyền mỉm cười: “Vân Hương Lâu, không lâu nữa…ta sẽ liền biến nó thành đệ nhất Lâu trên thế gian này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK