Lục Phong: “Em không thường đưa nó ra ngoài đúng không?”
Vệ Kiêu nghiện game, chỉ mong mỗi ngày có thể chơi 48 giờ, nào có thời gian dắt chó đi dạo.
Lục Phong: “Husky rất hoạt bát, nếu không muốn cho nó phá nhà thì phải dắt nó ra ngoài chạy 5km mỗi ngày”
Vệ Kiêu: “???”
Lục Phong: “Hoặc là 8 km.”
Vệ Kiêu im lặng ba giây đồng hồ: “Không được không được, như vậy tôi thà nấu lẩu nó còn hơn”
5km, 8km?
Trong tâm lý của cậu bé thích ru rú ở nhà, 100 m cũng là khoảng cách giữa trời và đất.
Lục Phong nhìn cậu qua kính chiếu hậu: “Anh làm được”
Vệ Kiêu: “Éc?”
Lục Phong nói vu vơ: “Anh chạy một mình hay chạy với nó đều như nhau”
Vệ Kiêu: “!”
Ngài đang nói gì vậy, chó của tôi sao dám để ngài phải dắt đi chạy!
Trùng hợp lúc này con husky ngu xuẩn kia lại “gâu” một tiếng.
Vệ Kiêu cười gượng: “Khụ, trụ sở FTW lớn như vậy, đủ sức nuôi một con husky nhỉ”
Lục Phong: “Ừm.”
Vệ Kiêu lo rằng câu tiếp theo của hắn sẽ là: “Hay là cho Đậu Tương ở đây luôn đi”
Tuy cậu ngày nào cũng mắng con trai chó nhà mình, nhưng tình cảm của Vệ Kiêu với Đậu Tương là thật, nếu nó đi mất cậu sẽ khóc rất to đấy!
“Đúng rồi, ” Vệ Kiêu nhanh chóng đổi đề tài, “Đã quyết định được tuyển thủ cho buổi đấu tập chưa?”
Nghe qua giống như vô tình hỏi, nhưng trong thâm tâm, Vệ Kiêu rất tò mò, rất khao khát muốn biết.
Lục Phong: “Đã quyết định rồi”
Trong lòng Vệ Kiêu căng thẳng: “Tôi nghe nói anh đang nhìn trúng một tuyển thủ đi đường trên?”
Lục Phong cầm lái bằng một tay, mắt nhìn thẳng nói: “Ừ”
Vệ Kiêu vuốt lông chó: “Ai vậy, trong đội hai của FTW à, hay là đang treo biển?”
Kỳ nghỉ đấu cũng chính là kì chuyển nhượng, Vinh Quang trải qua nhiều năm như vậy đã thiết lập được một hệ thống quản lí khá tốt, sau khi kết thúc trận chung kết toàn cầu, tuyển thủ của 16 chiến đội có thể căn cứ vào hợp đồng hiện có với câu lạc bộ để xem xét việc treo biển hành nghề, chỉ cần treo biển, các câu lạc bộ khác sẽ cạnh tranh giá cả, ai trả cao hơn thì được, cũng coi như là công bằng.
Vệ Kiêu nhớ lại một lượt các tuyển thủ đi đường trên đang treo biển, nhưng không nghĩ ra được ai.
Nhiều chuyên gia dữ liệu cho rằng năm nay là năm trỗi dậy của Trung Quốc, điều này không phải không có lý.
Sau một năm kinh nghiệm, đám Nguyệt Dạ và Âu Tinh đã tiến bộ hẳn lên, còn có A Thụy nổi tiếng là một thiên tài, ngay cả nhóc Ninh được FTW dùng giá cao để ký cũng là tuyển thủ có thiên phú chỉ may mắn lắm mới vớt được.
Chính bởi vì những hạt giống này từ từ hình thành, cho nên không ai mặn mà gì đến kì treo biển này.
Chiến độ bắt đầu thành hình, các tuyển thủ sẽ không muốn rời đội, tiền chỉ là một con số, bọn họ quan tâm đến thành tích hơn.
Đoạt giải quán quân luôn là tảng đá lớn đặt nặng trong lòng vô số tuyển thủ Trung Quốc.
Không chỉ FTW, 16 đội thi đấu ở khu vực Trung Quốc không đội nào không muốn rửa sạch nỗi nhục, giành lấy Vinh Quang!
Vệ Kiêu nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mấy người đi đường trên đang treo biển kia không có ai thích hợp cả, vậy…
Rốt cuộc Lục Phong nhìn trúng ai?
Lục Phong khẽ nói: “Đều không phải”
Vệ Kiêu hoảng hồn: “Người mới?!”
Lục Phong không lên tiếng.
Vệ Kiêu kinh ngạc: “Sao lại như thế? Một Ninh Triết Hàm đã mạo hiểm rồi, thêm một người nữa có chịu nổi không? Hơn nữa, trại huấn luyện năm nay ngoại trừ nhóc Ninh ra đâu có tuyển thủ nào đặc sắc đâu…”
FTW đang muốn đội quần à!
Năm nay khu thi đấu Trung Quốc có rất nhiều đội mạnh, đám tuyển thủ thì sáng như sao Hoàng Đế, FTW lại đề cử hai tuyển thủ không có kinh nghiệm vào đội hình xuất phát…
Đây đâu phải chuyện để đùa!
Có Lục Phong thì cũng không trụ được đâu!
5v5 quan trọng nhất là tổ đội, trên đấu trường chuyên nghiệp, năm người phải kết hợp thành một tấm chắn sắt, chỉ cần một lỗ hổng sẽ bị kẻ địch phá tan, cuối cùng quân lính tan rã.
Tuy rằng FTW chỉ đến đi dạo ở đấu trường quốc tế, nhưng ít nhất vẫn là quán quân trong nước.
Nếu như lần này ngay cả chức quán quân trong nước cũng bị mất…
Thân là fan trung thành của FTW, Vệ Kiêu thật sự chịu không nổi!
“Chuyện này quá mạo hiểm!” Giọng của Vệ Kiêu cao hơn một chút.
Lục Phong chăm chú lái xe: “Cậu ấy rất giỏi”
Nghe đến bốn chữ này, lòng Vệ Kiêu tan nát: “Giỏi đến mức nào?”
Fuck, tên nhóc tân binh nào lại được Close đánh giá cao như vậy!
Lục Phong dừng lại, không nhanh không chậm nói: “Năng lực cá nhân rất mạnh…”
Vệ Kiêu liền ngắt lời nói: “Có mạnh hơn…” Cậu định nói có mạnh hơn tôi không, nhưng cảm thấy lời này hơi sai sai, nhanh chóng dừng lại, thay đổi lời nói, “Có mạnh hơn anh không?”
Lục Phong nở nụ cười: “Khó nói.”
Vệ Kiêu: “… …”
Lục Phong: “Cậu ấy vẫn còn nhỏ, chưa đủ kinh nghiệm, tương lai rất có triển vọng”
Vệ Kiêu: “… … … …”
Husky bị túm lông rất đau: “Gâu gâu gâu~”
Vệ Kiêu vội vàng buông tay, vuốt lông cho nó, nhưng trong lòng lại dựng ngược lông.
“Mùa giải mới sắp bắt đầu. Liệu có còn thời gian để tích lũy kinh nghiệm cho cậu ta không?”
Lục Phong: “Đấu trường là huấn luyện viên tốt nhất”
Ý là đánh nhiều rồi mạnh lên, cả đội cùng giúp đỡ với cậu ấy.
Trong lòng Vệ Kiêu rất chua, chua đến mức muốn nói lý cũng không được: “Anh coi trọng cậu ta thật đấy”
A a a, rốt cuộc là thằng nào, muốn đập quá, muốn đập cho anh hùng của cậu ta một trận quá!
Không cần chờ lên đấu trường để có kinh nghiệm, cậu sẽ đập cho tên đó nhận ra sự tàn khốc của hiện thực!
“Ừ” Lục Phong từ trong gương chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu: “Cậu ấy đáng giá”
Vệ Kiêu sững sờ, trái tim đang chua lè lại bị đâm thêm một dao.
Đáng giá.
Tên đó đáng giá
Nhưng cậu thì không!
Vệ Kiêu ôm chặt lấy Husky, bực mình nói: “Ngồi im!”
Đậu Tương đang ngồi rất im: “Gâu?”
Con có quậy gì đâu, là do ba ôm con chặt quá đấy!
Vệ Kiêu biết mình là đáng đời, nhưng lòng vẫn thấy khó chịu.
Ghen tị với tên đó làm gì cơ chứ.
Lúc trước có cơ hội cậu lại không muốn, lúc trước Close cũng xem trọng cậu như thế, cậu lại bỏ đi chẳng nói gì.
Bất kể năng lực cá nhân như thế nào, ít nhất người đi đường trên mới này được Close xem là đáng giá.
Ít nhất cũng sẽ không chạy trốn.
Trụ sở FTW.
Thang Thần nhìn vào cái nẹp cổ cực lớn trước mặt, khóe miệng co giật.
Thần Phong: “Mau đeo vào đi!”
Thang Thần chấp nhận số mệnh đeo nẹp cổ vào, nói: “Đây giống như liệt nửa người hơn là đau cổ đấy”
Thần Phong: “Tự chú mày đòi diễn chứ còn ai”
Thang Thần đeo nẹp cổ, cả cái cổ bất động: “Lão Lục hiếm khi mới buồn lòng như thế, tôi phải giúp cậu ấy chứ”
Thần Phong cau mày: “Tôi vẫn cảm thấy không đáng tin lắm, dùng đủ mọi cách để kéo người về đội như vậy, có thể đồng lòng với chúng ta không?”
Thang Thần: “Chuyện này tôi nghĩ anh không cần phải lo, tên nhóc kia yêu thích đấu trường từ trong xương, chỉ cần về đội, trăm phần trăm sẽ trở thành một vị tướng dũng mãnh”
Thần Phong dừng lại, nhìn thằng ngốc này: “Chú mày không thấy Close để ý Vệ Kiêu hơi quá à?”
Thang Thần đang cố làm quen với cái nẹp cổ: “Làm như anh không hiểu gì về lão Lục ấy, nhìn ngoài mặt lạnh lùng vậy thôi nhưng bên trong nhẹ dạ lắm, năm đó…”
Thần Phong nheo mắt, tức giận nói: “Nhưng đm cả cái đám đó không phải đều vô ơn hết à”
Thang Thần nghĩ thoáng ra: “Được rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chúng ta bây giờ không phải rất tốt à”
Thần Phong nghĩ đến liền đau gan: “Tốt cái *beep*, ba năm, chúng ta cầm được cái cúp quán quân nào không? Cầm được một cái nào không?”
Thang Thần: “Khụ.”
Thần Phong càng nghĩ càng giận: “Bọn khốn đó, có giỏi thì đấu đơn đi, để xem Close có đánh chết bọn họ không?”
Chuyện năm đó quá phức tạp…
Thang Thần không dám nói tiếp, làm bộ bị nẹp cổ siết chặt quá.
Bạch Tài ngáp một cái xuống lầu, khi nhìn thấy Thang Thần thì hoang mang: “Thang Thần?!”
Việt Văn Nhạc cũng bối rối: “Anh sao vậy…”
Ninh Triết Hàm dù sao thì vẫn còn trẻ người non dạ, nhanh mồm nhanh miệng: ” Anh Thang, anh bị tai nạn xe ạ?”
Thang Thần dúi nhóc đầu xám: “Nhóc thúi!”
Ninh Triết Hàm á một tiếng, nhưng vẫn lo lắng cho anh: “Anh kiềm chế chút đi, cẩn thận cái cổ…”
Thang Thần hắng giọng, thử khả năng diễn xuất sứt sẹo của mình phát: “Không sao, cổ hơi đau chút, bệnh nghề nghiệp cả thôi, tuyển thủ esport cũng hay bị mà, hơn nữa với người đã giải nghệ như anh đây thì cũng không lạ gì, nếu không bị cái nào thì không xứng làm tuyển thủ chuyên nghiệp”
Xương cổ của Thang Thần không tốt, cả đội đều biết.
Nghiêm trong nhất là vào năm 2020, Thang Thần có mấy lần phát bệnh, đầu đau như búa bổ, cố gắng vào trận, thi đấu rất kém, bị đối thủ đánh vỡ đầu.
Ninh Triết Hàm há mồm phun ra sự thật: “Anh Thang gần đây anh đỡ hơn rồi mà, sao lại nghiêm trọng hơn thế”
Thang Thần chăm nửa tháng, đúng là có tốt hơn rất nhiều, bây giờ…
Thằng này có cầm nhầm kịch bản không đấy!
“Hầy” Thang Thần căn cứ vào việc muốn lừa người ta thì phải lừa người nhà trước: “Bệnh này đâu có chữa được, lúc nào cũng có thể tái phát”
Thần Phong xuống lầu, liếc nhìn anh một cái: “Lát nữa có đấu tập được không?”
Vốn là không có kịch bản nhưng thân thể lại diễn rất chuyên nghiệp.
Nhóc Ninh rất sợ huấn luyện viên Thần Phong.
Trong giới Vinh Quang ở khu vực nước Hoa, nếu nói Close là đại ma vương thì huấn luyện viên Thần Phong chính là nữ vương điện hạ.
Những người mới đều ngưỡng mộ đại ma vương và sợ hãi nữ vương điện hạ.
Không có lý do nào khác.
Đại ma vương khiến người ta nhìn mà thèm, huấn luyện viên Thần Phong lại như một lưỡi dao sắc bén, chỉ cần xem video quay lại trận đấu cũng có thể dùng giọng nói nhỏ nhẹ ôn hòa dọa cho tuyển thủ chuyên nghiệp khóc ròng ròng.
Ninh Triết Hàm từng trải thành ra sợ cực kì.
Bạch Tài sống lâu hiểu nhiều, đã quen, cậu ta nhìn qua nhìn lại, ngửi trúng vấn đề: “Đúng rồi, cổ Thang Thần như vậy sao mà đấu tập đây?”
Thang Thần bất đắc dĩ nói: “Chịu, trong đội thiếu người đi đường trên, nhưng hiếm khi được buổi đấu tập, không thể hủy được”
Việt Văn Nhạc không biết chuyện gì: “Sao lại thế, vẫn chưa tìm được ứng cử viên đi đường trên à?”
Thần Phong nhìn bên ngoài: “Cũng không hẳn”
Việt Văn Nhạc: “Vậy sao không tham gia đấu tập?”
Thang Thần nghĩ thầm: Cậu ta có tham gia hay không tất cả đều phụ thuộc vào khả năng diễn kịch của anh mày!
Ai mà ngờ được, Thang Thần giải nghệ lại đi làm diễn viên.
Ninh Triết Hàm trong lòng hiếu kì, hỏi nhỏ: “Nghe nói đội trưởng muốn kí với Đại Sư à?”
Việt Văn Nhạc mấy hôm nay chỉ lo luyện tập, không rành lắm: “Nà ní?!”
Ninh Triết Hàm cũng biết được ân oán tình thù của Nhạc thần và Đại Sư, không dám nói.
Bạch Tài nói: “Anh không xem Weibo à, chỉ thiếu nước tuyên bố nữa thôi”
Việt Văn Nhạc: “Đệt! Tên súc vật kia muốn tới FTW? Nồi, ông mày…”
Bạch Tài đánh giá: Lão Vệ, mày không đánh chuyên nghiệp là đúng, mày không những có kẻ địch bên ngoài mà ở trong ổ cũng rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Vệ Kiêu đến trụ sở FTW, nhưng với một người đã xem qua video tuyên truyền như cậu, khi nhìn thấy trụ sở to như tòa thành này…
“Đêt! Lớn quá”
Xin lỗi video tuyên truyền về nha, nhìn tận mắt thì ai cũng kinh ngạc thôi.
Xe chạy thẳng một mạch, đến khi tới trước “pháo đài” mới dừng lại.
Vệ Kiêu dắt husky, nhìn thấy Thang Thần đang đeo một cái nẹp cổ siêu to khổng lồ.
“Thang Thần… Anh bị…” Tai nạn xe cộ?
Thang Thần mang theo tâm lí lành làm gáo vỡ làm muôi: “À, hôm qua đi xe đạp bị ngã, cổ cũng gãy luôn”
Thần Phong: “…” Ngu, cái này làm sao lừa được nhóc điên Vệ.
Thang Thần không ngừng cố gắng: “Đáng sợ chính là, anh bị thương thế này rồi mà vẫn phải tham gia đấu tập”
Vệ Kiêu ngơ luôn: “Anh tham gia đấu tập à?”
Thần Phong: “… … …” Lừa, lừa được rồi á?
Thang Thần oan ức muốn chết: “Cũng không hẳn, mãi mới được buổi đấu tập, anh không thể làm mọi người thất vọng được”
Vệ Kiêu không thể tưởng tượng nổi: “Thế người đi đường trên mới đâu?”
Thang Thần yên lặng nhìn cậu.
Vệ Kiêu coi ánh mắt của anh thành oan ức.
Đệt!
Tên tuổi lớn đến thế cơ à, đấu tập cũng không tới!
Người đi đường trên Close nhìn trúng là thần thánh hay gì!