Chỉ giúp Vệ Kiêu giãn cơ thôi mà người Lục Phong đổ mồ hôi
Xong xuôi Vệ Kiêu thấy thoải mái hơn nhiều, cậu nhớ lại cảnh mình khóc lóc thảm thiết thì xấu hổ: “ Đội trưởng thật ra em không có yếu ớt như vậy đâu”
Thật đấy, hồi trước khi bà nội còn sống, ngay cả lúc ăn không no cậu vẫn không cảm thấy khổ, thế mà ở đội trưởng thì…
Lục Phong hơi giật mình
Vệ Kiêu đẩy tội sang cho đội trưởng: “Tại anh tốt với em quá đấy!”
Vừa săn sóc vừa giỏi giang, cậu nghi ngờ đội trưởng không gì không làm được.
Lục Phong nhìn đứa nhỏ 19 tuổi trước mặt, mọi rung động tiêu tan không ít
Vệ Kiêu tuy chỉ nhỏ hơn hắn hai tuổi nhưng cậu vẫn đang là một đứa nhỏ.
Một đứa nhỏ thiếu thốn tình yêu, khao khát tình yêu.
Hồi nhỏ cậu phải kiên cường chống đỡ, đến khi tìm được chỗ dựa thì bao nhiêu tính tình trẻ con được bộc lộ hết
Vệ Kiêu ỷ lại vào hắn.
Nhận ra điều này, khoé miệng Lục Phong khẽ cong lên.
Cũng tốt, em ấy mới 19 tuổi, cứ từ từ.
Lục Phong đứng dậy nói: “Anh đi xem cơm trưa thế nào rồi”
Đã được mười mấy phút rồi, đáng lẽ ra phải mang lên rồi chứ
Vệ Kiêu hoạt động chân tay: “Em nhờ lão Bạch đưa cơm rồi” Tên này tính ăn no rồi mới đem lên hay sao vậy.
Lục Phong giải thích giúp Bạch Tài: “Lúc nãy anh có gặp cậu ấy, anh bảo cậu ấy không cần đem lên nữa”
Vệ Kiêu đã hiểu, cậu hỏi lại: “Đội trưởng ăn cơm rồi ạ?”
Lục Phong: “Chưa”
Hai mắt Vệ Kiêu sáng lên: “Chúng ta ăn cùng nhau?”
Lục Phong: “Ừm”
Vệ Kiêu vui ra mặt: “Thật tốt quá!”
Lục Phong nhìn cậu tươi cười, tự hỏi vì sao cậu lại vui như vậy.
Vệ Kiêu hào hứng nói: “Anh ăn cần tây, em ăn thịt, chúng ta quả là một đội trời sinh”
Lục Phong: “……………”
Đại ma vương gặp nạn rồi, Vệ bé con cộng cần tây, khó khăn quá.
Hôm nay FTW không có trận đấu tập nào, đánh đủ bốn trận rồi họ đành ngồi trên ghế xem người khác hạnh phúc đánh nhau.
Vệ Kiêu ghen tị muốn chết, thương lượng với lão G: “Lão G, hẹn đấu tập không?”
Lão G rất sảng khoái: “Được!”
VIVI cười: “Lời cậu nói không tính đâu”
Lão G tỉnh ngộ, tiếc nuối nhìn Vệ Kiêu: “Tôi không có quyền hành ấy”
Vệ Kiêu dụ dỗ: “Anh đi làm nũng với đội trưởng là được à, ổng đồng ý là được!”
Nguyên Trạch không ở trong hội trường chắc là ra ngoài hút thuốc rồi.
Lão G hoang mang: “Làm nũng?”
Vệ Kiêu: “Đúng đúng đúng, chờ đội trưởng của anh tới, anh la lối khóc lóc lăn lộn, quằn quại dưới đất đến khi nào ổng đồng ý thì thôi”
FTW: Anh Kiêu giỏi tiếng Anh quá, thế mà vẫn miêu tả được!
L&P: Tiếng Anh của Quiet không ổn chút nào, nói cái quần gì vậy? Lãi G làm sao có thể lăn lộn dưới đất giống con nít được!
Gary cũng thấy Vệ Kiêu đang đùa, cho nên hỏi lại lần nữa cho chắc ăn.
Vệ Kiêu trầm ngâm nói: “Nếu đội trưởng của anh không chịu thì anh khóc hức hức giống hoa lê dưới mưa, khóc đến khi ổng gật đầu rồi thôi”
Được, tiếng anh của thằng nhóc này rất lưu loát, hơn tiếng trung của lão G nhiều! Cậu tự biết phương pháp này rất tồi!
Lão G nghiêm túc từ chối: “Làm sao lại thế được!“
Hắn mà dám như vậy sẽ bị đội trưởng đánh cho đầu nở hoa mất.
Vệ Kiêu tiếp tục dụ dỗ: “Anh không thử thì làm sao biết được? Đội trưởng của anh thương anh lắm”
Gary nghi ngờ: “Tại sao tôi không biết đội trưởng thương tôi?”
Vệ Kiêu kinh ngạc: “Đội trưởng của anh không thương anh à?”
Lão G: “……”
Vệ Kiêu: “Ổng không thương anh thì anh đánh chung với ổng làm gì nữa, chạy mau……”
Nguyên Trạch: “Haha”
Vệ Kiêu: “!”
Mới xúi giục được một nửa thì chính chủ quay lại.
Nhưng mà Vệ Kiêu thì làm gì biết xấu hổ, cậu trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Đội trưởng Nguyên về rồi!”
Nguyên Trạch nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng thánh thiện của cậu thì tay ngứa ngáy: Close tìm đâu ra thằng quỷ xấu xa có khuôn mặt thiên thần này vậy.
Lục Phong kéo nhãi con nhà mình về: “Xem thi đấu đi”
Vệ Kiêu ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng ạ”
Nguyên Trạch bị cho ăn bơ: “………”
Thê thảm hơn nữa là của nợ nhà mình còn đang hỏi anh: “Đội trưởng, anh thật sự không……”
Da gà da vịt của Nguyên Trạch thi nhau nổi lên, anh quay sang mắng tên ngốc to con này: “Mẹ nó, nếu cậu linh hoạt được bằng 1/3 thằng nhóc đó thì chúng ta đã vô địch ba lần rồi”
Anh nói tiếng trung, lão G đang tủi thân nghe xong câu được câu mất: “Tui rất là cơ con mẹ nó linh…”
Lão Nguyên: “……”
Ai ngờ được Nguyên chó già tinh thông tám ngôn ngữ, chửi người xuyên lục địa khi bị lật xe lại đau trứng như thế này!
Không biết là do lão G “làm nũng” thành công hay là do Vệ Kiêu khiêu khích
Tối hôm đó L&P hẹn FTW tái đấy, không phải là để tranh đoạt điểm mà ngầm đấu một trận 5v5.
Vệ Kiêu vui vẻ: “Lão G được đấy”
Anh Cải: “Haha”
Ai cũng biết anh G vô tội, mày mới là đầu sỏ!
Trận tái đấu lần này tương đối nhẹ nhàng, tuy Nguyên Trạch có tham gia nhưng VIVI lại không, thay vào đó là dự bị, chắc là dùng để giết lính thôi.
FTW không chê, họ đánh đấu một trận.
Hai bên chơi luật BO3 (ba trận thắng hai), FTW chỉ thắng một ván.
Đúng là cho dù có dự bị thì vẫn là đội mạnh.
Nguyên Trạch ngậm điếu thuốc, cười nhạo nói: “Chỉ không bao lâu nữa là cậu không đánh lại được nhóc đấy rồi”
Gary không phục: “Tuy cậu ấy trưởng thành nhanh nhưng chúng ta cũng đâu có kém!”
Nguyên Trạch nhả khói, cười nói: “Về nước luyện tập thêm”
Gary không sợ chút nào: “Được!”
Có cảm giác nguy cơ thì mới tiến bộ được, có ai muốn tụt lại phía sau chứ.
Nguyên Trạch rất mong đợi thi đấu toàn cầu năm nay.
Cứ tưởng Vệ Kiêu chạy được một lần là chán, ai ngờ hôm sau vẫn dậy.
Lần này không cần báo thức, không cần Lục Phong kêu, cậu nghe thấy tiếng động là bò dậy.
Lục Phong nhìn bộ dáng mơ màng của cậu còn tưởng cậu mộng du.
Vệ Kiêu nghiêng đầu, nhìn về phía hắn nức nở: “Đội trưởng~”
Lục Phong nghe cậu kêu rất muốn vào tắm nước lạnh: “Mệt thì ngủ tiếp đi”
Vệ Kiêu lắc lư cái đầi, xoa xoa mặt, lên tinh thần nói: “Chạy bộ!”
Lục Phong: “…….”
Đôi khi cũng bội phục bé con này, một khi đã quyết tâm thì có mệt mỏi thế nào cũng quyết tâm làm.
Nói muốn chạy bộ cùng hắn thì nỗ lực dậy sớm để chạy.
Vào buổi sáng thứ ba chạy bộ, Vệ Kiêu vẫn nửa sống nửa chết chạy theo.
Cũng may Lục Phong quen rồi, không đến mức ngày nào cũng phải tắm nước lạnh.
Thể chất giống Vệ Kiêu rất phổ biến
Lục Phong nhớ rõ hai năm trước cậu vẫn có thể —— phấn chấn solo 48 giờ, thể lực vẫn được.
Vệ Kiêu ngượng ngùng: “Mấy năm nay giờ giấc hơi đảo lộn”
Cậu nói rất mơ hồ, Lục Phong lại nghe hiểu.
Hai năm trước, khi bà nội vẫn còn sống, Vệ Kiêu từ nhỏ đã có thân thể tốt, mỗi ngày làm việc nhà, làm thêm chu cấp gia đình cũng là một loại rèn luyện.
Đáng tiếc mấy năm nay cậu buông thả.
Bà nội qua đời, mộng tưởng tan biến, mọi sự vui vẻ cũng chỉ là bề ngoài.
Bạch Tài giúp cậu làm người chơi cùng, tiền kiếm được cũng không có chỗ tiêu.
Huống chi mỗi một trận chơi cùng, mỗi một ván solo đều là tra tấn với Vệ Kiêu.
Nhìn người khác nỗ lực để thi đấu, nhìn người khác cháy hết mình trên sàn thi đấu.
Vệ Kiêu chỉ có thể hâm mộ.
Trải qua hai năm đó, Vệ Kiêu trừ học tập ra thì là chơi game, làm sao có thể vận động được.
Dắt Đậu Tương đi dạo đã là chăm chỉ rồi.
Nghe đến đây, Lục Phong thật lòng muốn dẫn Vệ Kiêu vận động.
Mười chín tuổi là còn rất trẻ, còn chưa đến mức hư hại.
Nhưng thân thể rất quan trọng, nhất là với tuyển thủ chuyên nghiệp……
Vai Lục Phong hơi chùng xuống, hắn đau lòng cho Vệ Kiêu.
“Hít thở theo anh” Lục Phong hướng dẫn Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu ngây thơ: “Dạ?”
Lục Phong thả chậm bước chân, đi bên cạnh cậu: “Hai bước hít vào, hai bước thở ra…” Chạy bộ phải có kỹ thuật, lúc trước hắn cho rằng Vệ Kiêu chỉ hứng thú nhất thời, chạy hai hôm là bỏ cuộc, ai ngờ cậu lại theo được đến hôm nay.
Nếu muốn chạy thì phải chạy cho khoa học, như thế mới đạt được kết quả tốt nhất.
Vệ Kiêu đi theo học hắn cách hô hấp. không bao lâu đã hiểu: “Như thế không cần thở hổn hển nữa”
Lục Phong: “Cứ từ từ”
Vệ Kiêu chân thành nói: “Đội trưởng giỏi quá”
Vì sao Close lại giỏi như vậy chứ, cậu hối hận vì bản thân không phải là nữ!
Đệt!
Vệ bé con bị ý nghĩ ngốc nghếch của mình dọa sợ!
“Quiet?” Bên cạnh là giọng Kim Sung Hyun nói tiếng anh kiểu hàn.
Vệ Kiêu hoàn hồn, nhìn thấy Huyn thần đứng cách họ một luống cỏ.
Kim Sung Hyun cũng đang chạy bộ buổi sáng, anh mặc áo ngắn tay màu trắng và quần đùi đen, giày thể thao là AJ phiên bản giới hạn đắt tiền, là loại mà người ta chỉ mua về để trang trí.
Vệ Kiêu chào anh.
Kim Sung Hyun một lúc sau đã bắt kịp: “Cậu bị đội trưởng ép chạy bộ à?”
Vệ Kiêu nói rất đúng tình hợp lý: “Là tôi ăn vạ đội trưởng, bắt ảnh xách tôi theo”
Kim Sung Hyun cạn lời: “……Cậu giỏi đấy”
Vệ Kiêu tán gẫu với anh: “Đội trưởng Lee thế nào rồi?”
Nhắc tới việc này, Kim Sung Hyun liền thở dài: “Khá hơn nhiều rồi”
Vệ Kiêu: “Thế ngày cuối cùng có thi đấu được không?”
Kim Sung Hyun cười lạnh: “Yên tâm, vẫn đủ sức hành hạ cậu”
Vệ Kiêu hưng phấn: “Được! Tôi sẽ chờ!”
Kim Sung Hyun: “……”
Dọa nạt thằng nhóc này chẳng vui chút nào, lúc nào cũng bị phản bác lại.
Khuôn viên khách sạn rất rộng, nhưng chỉ có ba người bọn họ chạy bộ.
Kim Sung Hyun thấy chán, thò qua trò chuyện với hai người kia.
Vệ Kiêu câu được câu không đáp lại
Lục Phong nhắc nhờ cậu: “Hít thở đi”
Vệ Kiêu chạy nhanh ổn định, hít được vài hơi lại khoe khoang: “Đội trưởng của tôi dạy cho tôi đấy, có hiệu quả lắm!”
Kim Sung Hyun: “……” Cái này ai mà chả biết, khoe làm gì.
Kim Sung Hyun nhìn Lục Phong, thầm ghen tị.
Ba năm trước còn đang cao bằng anh, bây giờ đã cao hơn nửa cái đầu rồi.
Còn chưa nói đến cái dáng người bộ đồ kia nữa, chậc chậc chậc, nhóc Close tính làm người mẫu sau khi nghỉ hưu à!
Lão Kim ghen tị lắm: “Đội trưởng của cậu giỏi thật đấy, đánh thêm mười năm nữa cũng sẽ không có bệnh nghề nghiệp”
Vệ Kiêu thích nghe lời này: “Tôi cũng thấy thế, người chơi chuyên nghiệp nhiều lắm, nhưng về lâu về dài, không ai so được với đội trưởng của tôi đâu”
Kim Sung Hyun hâm mộ: “Nếu lão Lee chịu khó rèn luyện đã đâu có thảm như bây giờ”
Vệ Kiêu quan tâm: “Bây giờ rèn luyện vẫn còn kịp mà”
Kim Sung Hyun: “Cũng đúng, mỗi ngày ra chút mồ hôi là bớt được bệnh”
Vệ Kiêu nghe vậy thì lo lắng: “Trị liệu vật lý thế nào rồi?”
Kim Sung Hyun nói: “Phát hiện sớm, trị liệu kịp thời, chỉ cần đừng quá vất vả thì không có vấn đề gì lớn”
Vệ Kiêu thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt”
Kim Sung Hyun tràn đầy tự tin: “Yên tâm đi, quán quân năm nay chắc chắn là Pro rồi”
Vệ Kiêu không chịu: “Làm gì có, quán quân năm này họ F”
Xì, chỉ có mỗi FTW là bắt đầu bằng chữ F.
Kim Sung Hyun đang định nói họ P nhưng lại nhớ tới năm nay có tới ba đội hạt giống bắt đầu bằng chữ P……
Đệt, thua rồi!
Lục Phong và Vệ Kiêu đi sớm 20 phút, khi quay về lại có thêm Kim Sung Hyun.
Vệ Kiêu còn quay sang miệt thị: “Huyn thần anh không được rồi”
Kim Sung Hyun mệt, không muốn nói chuyện: “Câm miệng!”
Vệ Kiêu đắc ý nói: “Đội trưởng của tôi đã chạy chậm lắm rồi đấy, mấy hôm trước tôi còn bị làm cho chết đi sống lại kìa”
Kim Sung Hyun: “……”
Lục Phong: “……”
Kim Kiều Hoa biết xu hướng tính dục của Lục Phong, không biết nên thương hại hay là đồng tình hay là thương hại và đồng tình nữa: “Cố lên”
Anh cổ vũ cho đồng đội cũ.
Vệ Kiêu trả lời thay đội trưởng: “Người nên cố lên phải là Huyn thần mới đúng, phải cố trong tất cả các phương diện nha”
Kim Sung Hyun: “……….”
FTW có độc rồi, năm đó có Nguyên chó già, bây giờ lại có nhóc điên Vệ.
Đây là vấn đề về phong thủy sao?
Khi ăn trưa, Ninh Triết Hàm nghe Vệ Kiêu kể về ‘chiến công vỹ đại’, vô cùng bội phục.
Vệ Kiêu nói một cách khiêm tốn nhưng vô cùng sinh động: “Không có gì, chạy bộ đơn giản lắm, chỉ cần cách hai bước hít một cái rồi cách hai bước thở một cái, cố gắng hô hấp, đuổi kịp tiết tấu của đội trưởng, vậy sẽ giống như một đội bình thường gặp phải một đội chuyên nghiệp, cứ chạy là xong”
Anh Cải đang gặm tôm hùm: “Mày mà không đi tấu hài thì lãng phí tài năng quá”
Vệ Kiêu nhìn cậu ta: “Tấu hài một mình chán lắm, hay là lão Bạch làm diễn viên phụ cho tao đi”
Anh Cải: “Cút!”
Khi Lục Phong, Thần Phong và Thang Thần đến nơi, Vệ Kiêu đã xúi giục cả đội: “Chạy bộ đi, sung sướng lắm, siêu kích thích!”
Lục Phong: “……”
Thần Phong: “……”
Không biết nói gì luôn, người trưởng thành thì không chấp con nít!
Thang Thần góp ý: “Chạy làm gì, đi bơi mới tốt”
Anh vừa nói xong, Vệ Kiêu bừng tỉnh: “Đúng nha!”
Bọn họ đang nghỉ phép ở trên đảo, tại sao lại không đi bơi, chạy bộ làm gì cho chán.
Thần Phong đứng không vững, muốn đập chết Thang Thần.
Nói ít đi một chút thì chết à!
Bơi lội đâu phải là việc con người làm!
Vệ Kiêu xúi giục: “Các anh em, hay là đừng chạy bộ nữa, đi tắm biển đi!”
Ninh Triết Hàm lung lay ý chí: “Em, em có mang quần bơi”
Việt Văn Nhạc: “……”
Anh Cải không muốn chút nào: “Tao đi ngủ”
Vệ Kiêu trừng cậu ta: “Có tin tao quăng valy của mày xuống biển không?”
Anh Cải tuyên bố: “Vệ Kiêu tao đệt hết họ hàng nhà mày, mày dám đụng tới valy của tao, tao liều mạng với mày!”
Cái valy 6 vạn của cậu ta, nếu chìm xuống biển, cậu ta sẽ gieo mình đi theo!
Một nửa FTW bị thuyết phục, quyết định lại nằm ở người khác
Vệ Kiêu nhìn về phía Lục Phong: “Đội trưởng, đi bơi được không ạ?”
Không biết lão G có áp dụng được kỹ năng mà cậu dạy hay không nhưng khả năng làm nũng của cậu max điểm rồi.
Thần Phong quay đầu nhìn Lục Phong, trong lòng mặc niệm: Bình tĩnh, bình tĩnh não, không được đồng ý, xuống biển rồi cậu có kiềm chế được không!
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu chờ mong nhìn hắn: “Có được không ạ?”
Lục Phong: “……Được”
Huấn luyện viên Thần, đã chết
Thế là lịch trình ngày mai lúc 10 giờ của FTW —— Xuống biển chơi đùa à không, là bơi lội.
Tập huấn cũng được 10 ngảy rồi, ra ngoài đi chơi một lúc cũng được
Khó lắm mới được đi tới địa điểm nghỉ dưỡng, không thả lỏng xíu thì lãng phí lắm.
Hạng Lục sắp xếp lịch trình, thậm chí còn mua quần bơi giống nhau.
Anh Lục giải thích: “ Nhà tài trợ chuẩn bị, nói là nếu có bơi lội thì kiến nghị chụp một bức đăng nhật kí”
Không biết đội khác thế nào, FTW có tiếng là giá trị nhan sắc đỉnh cao, làm một cái poster áo tắm, lượt truy cập trang weibo chính thức sẽ tăng mạnh, các nhãn hiệu tài trợ sẽ được lợi rất nhiều.
Đáng tiếc Hạng Lục không dám làm bậy, hỏi ý kiến Lục Phong trước.
Lục Phong nhìn quần bơi, trong đầu hiện lên hình ảnh vòng eo thon gầy của Vệ Kiêu……
“Không chụp”
Đại ma vương dứt khoát từ chối.
Hạng Lục cũng không ngoài ý muốn, FTW không kiếm tiền bằng cách này, đây là tôn chỉ hoạt động từ trước đến nay.
Giá trị nhan sắc của cả đội cao không phải là cố ý: Anh Cải thì không cần phải nói, tự tiến cử mình (không phải), lão Việt là do anh Cải đề cử, FTW có thể có một xạ thủ đang tin liền vui mừng, hơi đâu mà để ý bề ngoài như thế nào; Ninh Triết Hàm ký hợp đồng sau khi FTW vô địch toàn quốc, dùng 300 vạn mua về vua pháp sư tương lại, chứ không phải là đứa nhỏ thời thượng.
Cuối cùng là Vệ Kiêu.
Ai ngờ Professor lại đẹp như vậy, lúc trước Hạng Lục còn nghĩ Professor là tên mập đầu trọc đó!
Hiện tại năm người của FTW, chỉ cần chụp bức ảnh là có thể debut, Hạng Lục cũng khó khăn lắm
Anh ta là giám đốc của câu lạc bộ Esport chứ đâu phải quản lý của boy group!
Đặc biệt là fans trên mạng, sơ sẩy là thành đu idol luôn.
Làm ở FTW đâu có dễ, để fan có thể để ý đến thành tích tuyển thủ hơn là khuôn mặt của họ là một điều rất khó khăn.
Ngày hôm sau mọi người thức dậy rất sớm.
Lục Phong nhìn kim đồng hồ dần dịch về phía 10h thì tâm tình phức tạp.
Hắn đẩy văn kiện trước mắt ra xa, ngồi tựa vào ghế.
Bơi.
Có nên đi hay không?
Nhớ đến Vệ Kiêu tươi cười xán lạn, không thể làm cậu thất vọng được.
Nghĩ đến thân hình trần trụi của cậu nhóc thích dính người, Lục Phong lại thấy khổ thân.
Tự làm bậy không thể sống.
Không thể ngờ có một ngày sáu chữ này lại ứng lên người đại ma vương.
Khi FTW xuống lầu thì gặp Nguyên Trạch.
Nguyên Trạch kinh ngạc nói: “Đây là….”
Lục Phong: “Đi chạy bộ, tham gia không?”
Nguyên Trạch cả kình: “Không được không được”
Đệt, FTW bị gì hay sao mà sáng sớm tinh mơ xách nhau xuống lầu chạy bộ?
Vệ Kiêu không nghe thấy họ nói gì, nếu nghe được cậu chắc chắn sẽ chen vào vài câu.
Nếu FTW đã không có ý định chụp ảnh bãi biển thì không thể để cho người khác chụp được.
Bọn họ tìm một chỗ vắng vẻ ít người.
Bọn họ mặc áo đồng phục đội bên ngoài, bên trong là quần bơi, cởi ra là có thể xuống tắm.
Ninh Triết Hàm không biết bơi, nhóc ôm một cái phao cá heo, chơi rất vui vẻ; lão Việt cởi đồ ra nhìn trắng trẻo đến kinh người, không hổ là tiểu bạch kiểm* của giới Vinh Quang; anh Cải biết bơi nên lao thẳng ra biển.
*Tôi không biết edit cái này thế nào cho thuần việt nên để thế luôn
Thang Thần là người đen nhất, anh sờ cái ót của mình nói: “Không đúng, bình thường tôi có thấy mình đen thế này đâu” Chỉ mới đến mức da màu lúa mạch thôi, đây đến mức đen.!
Da của Vệ Kiêu không phải thuộc dạng tái nhợt như Việt Văn Nhạc, cũng không trắng kiểu gầy yếu như anh Cải, đường cong thân thể của cậu rất đẹp, tuy không có cơ bắp nhưng không yếu ớt chút nào, cởi quần áo ra là lộ vòng eo trắng trẻo, nhỏ nhắn, thon chắc, mê người.
Lục Phong chỉ liếc một cái rồi nhìn ra chỗ khác
Thần Phong không nước, tránh nắng dưới ô, mỉa mai cười: “Vui chưa?”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu tìm một vòng mới thấy đội trưởng, chạy tới nói: “Đội trưởng, nhanh lên, mọi người xuống nước hết rồi”
Đôi mắt Lục Phong không biết nhìn đi đâu: “Em xuống trước đi, anh ở đây chờ”
Vệ Kiêu ngạc nhiên: “Anh không xuống chơi sao?”
Lục Phong: “……”
Thần Phong cứu hắn một mạng: “Đội trưởng của cậu không biết bơi”
Vệ Kiêu kinh ngạc: “A?”
Lục Phong không lên tiếng.
Vệ Kiêu ảo não nói: “Sao không nói sớm, nếu không bơi thì xuống biển làm gì”
Lục Phong cảm thấy ấm áp trong lòng: “Mọi người cứ chơi đi”
Vệ Kiêu không chịu, lại nói: “Hay để em tìm cho anh một cái phao”
Thần Phong tiếp tục cứu ông sếp của mình: “Thôi, nhóc Ninh mang phao còn được, để đội trưởng của cậu đeo phao xuống thì, ừm… Xấu hổ muốn chết!”
Vệ Kiêu: “………..” Cũng đúng.
Cậu tiếc nuối nhìn Lục Phong: “Vậy lần sau không đi bơi nữa”
Tầm mắt Lục Phong dịch xuống, nhìn thân thể thiếu niên khỏe mạnh xinh đẹp dưới ánh mặt trời…
Trong lòng thầm nhủ không bơi cũng được, ngoài miệng nói: “Đi chơi đi, mọi người đang đợi em đấy”
Vệ Kiêu lưu luyến rời đi, Lục Phong ngồi trên ghế bên bờ biển, uống một hớp nước đá lớn
Thần Phong híp mắt nói: “Cậu nghĩ nhóc điên Vệ có biết tình cảm của cậu không?”
Lục Phong: “……”
Thần Phong trả lời thay hắn: “Tất nhiên là không rồi”
Chỉ cần biết một chút thôi thì đã không buông thả như thế rồi!
Tuy Lục Phong không tham gia nhưng bốn đứa nhóc của FTW vẫn chơi vui vẻ.
Họ đều là những đứa nhỏ choai choai, ngày thường ngoài huấn luyện ra thì chỉ có huấn luyện, thỉnh thoảng mới được ra ngoài chơi nên chơi hết mình.
Vệ Kiêu biết bơi, chốc thì bơi ếch, lúc thì bươi sải, cuối cùng còn giả bộ bơi bướm.
Thang Thần cổ vũ cho cậu, thuận tiện tiết lộ: “Close bơi bướm đẹp trai lắm đó!”
Vệ Kiêu: “???”
Cậu nhổm dậy, vuốt mái tóc ướt nhẹp ra phía sau: “Đội trưởng, bơi bướm?”
Thang Thần bán đứng huấn luyện viên Thần Phong: “Đúng, bơi giỏi là đằng khác, nhìn rất đpẹ mắt”
Vệ Kiêu không nói gì nhìn lên phía bãi biển.
Thần Phong đang nói chuyện với Lục Phong, bất thình lình nhìn thấy cậu mặt hầm hầm đi tới thì hoảng sợ
Cả người Vệ Kiêu ướt dầm dề, thân thể sạch sẽ trơn bóng dính bọt nước nổi bật dưới ánh mặt trời.
Lục Phong cầm lấy khăn tắm bên cạnh ném lên người cậu.
Vệ Kiêu dùng khăn tắm lau mặt, buồn bực nói: “Đội trưởng gạt em!”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu quá kích động, chân đứng không vững, “A” một tiếng…
Lục Phong lập tức đứng dậy, nhanh chóng ôm cậu vào lồng ngực.
Vệ Kiêu ôm chặt hắn, cả người dán lên người hắn, áo thun mỏng manh làm sao chịu nổi cả người dính đầy nước của cậu.
Tim Lục Phong đập mạnh, máu sôi sục.
Vệ Kiêu ngẩng đầu, đôi mắt trong ướt át hơn thường ngày: “Anh Thang nói anh bơi bướm rất đẹp, thế mà anh lại nói không biết bơi!”
Đội trưởng đúng là ăn không nói có
Lục Phong hít một hơi: “Anh không hề nói không biết bơi”
Vệ Kiêu ngạc nhiên
Cậu ngẫm lại, vừa nãy chỉ là huấn luyện viên nói, Lục Phong không hề lên tiếng.
Vệ Kiêu khó chịu: “Nhưng mà anh không chịu xuống nước!”
Giọng nói Lục Phong hơi khàn: “Hôm nay anh…… Cảm thấy không khỏe”
Vệ Kiêu nghe xong nhìn hắn: “Anh bị cảm sao?”
Giọng nói kiểu này…….
Tai Vệ Kiêu không hiểu sao lại nóng lên.
Lục Phong đỡ cậu dậy, bình tĩnh nói: “Hơi hơi”
Vệ Kiêu nóng nảy: “Thế thì nói sớm đi, nếu anh thấy không khoe thì về nghỉ ngơi, đừng cậy mạnh”
Lục Phong dùng khăn tắm bọc cậu kín mít: “Em cũng nên về sớm một chút”
Vệ Kiêu gật đầu: “Dạ!”
Lục Phong đi rồi, nếu hắn không đi thì cậu sẽ ôm hắn đi.
Vệ Kiêu Kiêu càm ràm y hệt Thần Phong.
Thần Phong: “……”
Nói đi nói đi, thách cậu nói hết tâm tư mình đấy
Bởi vì nhớ nhung Lục Phong nên Vệ Kiêu chơi được lúc đã trở về.
Cậu đã mặc quần áo vào, chỉ có tóc tai vẫn còn ướt dầm dề: “Đội trưởng?”
Lục Phong bình tĩnh: “Về rồi à?”
Vệ Kiêu lo lắng: “Đỡ hơn chưa?”
Cậu vươn tay chạm vào trán hắn.
Lục Phong cầm tay cậu nói: “Không sao cả”
Vệ Kiêu: “Nếu không khỏe thì đừng gắng sức”
Lục Phong gật đầu, nhìn cậu không rời mắt.
Vệ Kiêu bị nhìn đến mức trong lòng hơi ngứa ngáy: “Trên mặt em có gì sao?”
Lục Phong hoàn hồn, đổi đề tài: “Mấy ngày nay……em lo chuyện của Lee Heran sao?”
Một câu đã chọc trúng tâm sự của Vệ Kiêu, Vệ Kiêu rũ đôi mắt.
Lục Phong thấy cậu như vậy, trong lòng mềm nhũn.
Dậy sớm chạy bộ với hắn, mệt gần chết nhưng vẫn kiên trì, hôm nay lại rủ mọi người đi vận động……
Lục Phong làm sao không hiểu.
Tất cả đều xuất phát từ việc Lee Heran không thể thi đấu.
Tuy rằng không biết trong đầu nhỏ của Vệ Kiêu đang nghĩ cái gì nhưng vẫn có thể đoán được là do bệnh nghề nghiệp.
Vệ Kiêu nhỏ giọng nói: “Hôm đó em nghe thấy Kim Sung Hyun và Lee Heran cãi nhau”
Lục Phong: “Ừ”
Vệ Kiêu như bị bắt thóp, nỗi sợ bị đè nén lại dâng lên: “Em nghĩ đến, nếu anh giống như đội trưởng Lee, vậy em……”
Tim Lục Phong run lên, không tài nào hình dung được cảm xúc mờ mịt trong lòng.
Tuy đoán được một ít, không ngờ lại như thế này.
Vệ Kiêu đang lo cho hắn sao.
Lục Phong dịu dàng nói: “Không có chuyện đó đâu”
Vệ Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Tất nhiên rồi, anh mỗi ngày đều vận động, thân thể khỏe mạnh, chắc chắn sẽ theo nghề lâu nhất!”
Cổ họng Lục Phong nghẹn lại, khó nói nên lời: “Yên tâm, anh chắc chắn sẽ ở cạnh em đến cuối cùng”
Mắt Vệ Kiêu sáng lên: “Cùng nhau xuất ngũ?”
Lục Phong: “Ừm, cùng nhau xuất ngũ”
Cảm xúc u ám quấn lấy Vệ Kiêu mấy ngày nay tản đi, cậu tin tưởng Lục Phong, cậu tin tưởng vào Close, tin mỗi lời hắn nói.
“Em bây giờ mới 19, thế nào cũng đánh được thêm sáu bảy năm nữa!”
Lục Phong khẽ cười: “Ừ”
Đôi mắt Vệ Kiêu cong thành vầng trăng khuyết: “Thế, hứa rồi nhé?”
Lục Phong: “Ừ”
Một âm tiết thốt ra nhẹ nhàng nhưng nặng tựa ngàn cân.
Trong lòng Vệ Kiêu như được nhồi đầy kẹo bông gòn, nhìn thấy ánh mắt Lục Phong, kẹo bông gòn tan chảy hết, làm trái tim cậu được chan đầy sự ngọt ngào.
Ở cạnh em đến cuối cùng.
Hứa rồi nhé.
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm vào Lục Phong, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy thích.
Tim cậu đập thình thịch, nhận ra cảm xúc của mình lúc này
————
Xong rồi
Cậu muốn cưới đội trưởng!
____________________
Lời của Thuyển: Chương sau tỏ tình