Tên này là đúng là cầm thú không sai, anh Cải hai năm trước chiến đấu vào nam ra bắc với cậu bùi ngùi ——
Tuy con người Vệ Kiêu vừa ngông cuồng vừa hay nói đùa, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu rất mạnh.
Kiêu ngạo thì khỏi nói, đáng giận là tên này có thừa vốn để kiêu ngạo.
Gary ngây người hai giây: [???]
Vệ Kiêu sau khi bình tĩnh lại, gõ thêm vài chữ: [Your dad]
Lần này không chỉ Bạch Tài mà Ninh Triết Hàm cũng bật ra tiếng.
Thang Thần cũng quên đi việc mình đang tàn phế, vỗ vai Vệ Kiêu một cái: “Thằng nhóc này, chú mày giỏi thật!”
Đĩ mẹ nó ngầu, sợ tiếng trung chưa đủ đô, sợ lão G đọc không hiểu, còn đổi hẳn sang tiếng anh, ngầuuuu!
Khóe miệng Lục Phong nhếch lên: “Bắt đầu đi”
Thần Phong đỡ trán, sợ rằng sau này anh phải dùng EVE (thuốc giảm đau) để sống qua ngày, nếu nhóc điên Vệ vào đội chắc chứng đau nửa đầu của anh hết thuốc chữa luôn.
Gary bị ghét đến ngu người, nhưng tiếc là đã vào giai đoạn BP, hắn không nói được gì.
Bầu không khí của FTW bên này khác hẳn.
Thần Phong tuy thấy đau đầu nhưng phải thừa nhận rằng Vệ Kiêu có khả năng khuấy động không khí bẩm sinh.
Trong cái tình trạng ‘Nhận lấy trọng trách cao cả’ này, hai chữ kia đã phá tan bầu không khí u ám của cá đội.
Người bình thường gặp phải tình huống này, đâu có nói được mấy câu cà khịa kia, sợ rằng tay trái tay phải nên đặt ở đâu cũng không biết, nhưng thằng nhóc này…
Tâm hồn phóng khoáng không ai bằng!
Thần Phong thở dài, hỏi Vệ Kiêu: “Có dùng được Đấu sĩ không?”
Đây là một trong số các tướng đi đường trên hàng đầu, phiên bản bây giờ cũng là phiên bản mạnh nhất cho tới hiện tại.
Vệ Kiêu: “Không thành vấn đề.”
Lục Phong không nói gì, vẫn bị L&P cấm này cấm kia như cũ, chọn một kỹ sư đi rừng không có gì đặc biệt.
Sau khi chọn được tướng thì cũng không hồi hộp như trước nữa, chỉ có vị trí đi rừng của L&P có hơi do dự, có lẽ do lão G bị Vệ Kiêu khiêu khích làm nóng máu, muốn tìm lại danh dự.
Cuối cùng G chọn đạo tặc thiên về tấn công, có ý định thể hiện.
Game đã được thiết lập để tuyển thủ chuyên nghiệp đấu tập, khi bắt đầu thì giống như đấu trường thực tế, hai bên không thể nói chuyện, chỉ có thể bình tĩnh nghĩ chiến lược, thi đấu nhiệt tình, muốn trò chuyện cũng chỉ được nói qua tai nghe của mình.
Lục Phong vẫn luôn là chỉ huy của cả đội, hắn không nhiều lời, nhưng nói câu nào đúng câu đó: “Bạch Tài đi đường dưới”
Bạch Tài: “Được”
Lục Phong giết xong quái rừng đầu tiên, nói với Vệ Kiêu: “Lát nữa anh sẽ qua đường trên”
Vệ Kiêu ở đường trên, đang cướp đường với người đi đường trên của đối thủ: “Được, tên này cũng khá là mạnh đấy”
Vừa dứt lời, cậu chọt trúng người đi đường trên đó, đánh rớt mất một vạch máu của người ta.
Người kia ù ù cạc cạc, không thể ngờ được thao tác của tên Professor này có thể tỉ mỉ đến mức như vầy.
Thang Thần cũng được xem là người đi đường trên nổi tiếng ở nước Hoa, có thể chèn ép anh đến mức này, vị đi đường trên được bổ sung vào này bắt đầu cảm thấy tự cao, cho rằng Professor mới đổi này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Ai ngờ…
First Blood!
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Thần Phong sững sờ.
Vệ Kiêu đánh chết… Gary!
Tại trụ sở L&P ở Bắc Mỹ xa xôi, Gary chửi thề: “Fuck!”
Trong góc phòng huấn luyện, người đàn ông tóc đen ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào màn hình: “Không tệ lắm, có vẻ Close nhặt được báu vật rồi”
Lượt thao tác vừa nãy rất chói mắt.
Vệ Kiêu chiến đấu hăng máu với đi đường trên của L&P, nhìn qua thì thấy cậu dễ kích động, lỗ mãng, nôn nóng muốn thể hiện, trăm chỗ sơ hở.
Lão G bị khiêu khích ngay từ đầu game đã hạ quyết tâm phải bắt bằng được Vệ Kiêu, cho nên sau khi đợt sóng gió đánh quái rừng đã qua thì chạy đến gần
Ai ngờ…
Phong cách đấu của Vệ Kiêu tuy mạnh mẽ liều lĩnh, nhưng trực giác lại vô cùng nhạy cảm.
Lão G đang mai phục trong bụi cỏ, cậu giả bộ tiến lại, sau đó sử dụng tốc biến, lướt qua người đi đường trên của L&P, đánh thẳng vào Gary.
Trong giới Vinh Quang, giữa các tướng có mối liên hệ khắc chế lẫn nhau, ví dụ như vị trí đi rừng rất nguy hiểm đối với vị trí C*, nhưng tướng đi đường trên khác lại áp chế được đi rừng.
*Carry: Cái này mình đã từng giải thích trước đó rồi nên không giải thích lại nữa nhé
Vệ Kiêu tập kích bất ngờ khiến lão G không kịp trở tay.
Đạo tặc giai đoạn đầu máu mỏng, bị Đấu sĩ nện một cú như thế, anh ta chưa kịp phản ứng gì, chết ngắc!
Vệ Kiêu: “Close mau đến đây đi, đầu bay rồi nè”
Lục Phong hiện ra ngay tại vị trí lão G bỏ mình, giết luôn đi đường trên của L&P đang muốn trốn vào tháp.
Ở phút thứ 6 của trận đấu, FTW đã lấy được 2 mạng!
Ưu thế rất lớn!
Vệ Kiêu nở nụ cười: “Thằng con bất hiếu, dám núp trong bụi cỏ giết cha mày!”
May mà L&P không hiểu được câu này, nếu không lão G kiểu gì cũng tức nổ phổi, đuổi giết Vệ Kiêu đến cùng.
Tuy rằng ván này lão G có chút trên cơ.
Thần Phong lạnh lùng nhìn hắn, vô cùng bội phục mắt nhìn của Close.
Vệ Kiêu đúng là thiên tài khó có được.
Năng lực cá nhân của cậu cực cao, đáng sợ hơn nữa là khả năng thu hút người khác bẩm sinh.
Trong game tổ đội, một người dù có lợi hại đến đâu cũng khó làm nên trò trống gì.
Nhưng nếu trong đội ngũ có một ‘mặt trời’, khí thế sẽ khác rất nhiều.
Tuy Esport thử thách tố chất của mỗi tuyển thủ, nhưng tố chất này không chỉ là mỗi thao tác hay hiểu biết, mà chủ yếu là năng lực đoàn đội.
Hòa nhập, chỉ huy, phối hợp, dẫn dắt.
Thiếu một thứ cũng không được.
Một người chỉ huy giỏi không chỉ phải có tài chỉ huy mà còn phải liên kết được đội ngũ lại với nhau.
Nếu cả năm người đều có thể chỉ huy, thì mới là một sợi dây, một tấm sắt không ai phá được!
Vệ Kiêu có thể điều chỉnh cảm xúc của cả đội dễ như ăn cháo.
Ý chí chiến đấu sôi trào phát ra từ ngay bên trong cậu rất dễ lây nhiễm cho người khác
Chưa nói gì đến đồng đội đang kề vai sát cánh cùng Vệ Kiêu, Thần Phong chỉ đứng xem thôi cũng cảm nhận được.
Đi theo cậu, phối hợp với cậu.
Con đường phía trước đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Sau 50 phút, FTW đã đẩy lên được trụ chính của L&P, trong lúc đối phương đang tức đến nổ phổi phản kháng, hạ gục tất cả, giàng lấy chiến thắng!
Victory!
Ninh Triết Hàm hưng phấn hét lên: “Thắng rồi!”
Bọn họ thắng rồi!
Bọn họ thật sự đã thắng á quân chung kết toàn cầu mùa giải trước!
Tin này mà lọt ra ngoài, toàn bộ giới Vinh Quang của Trung Quốc chắc vỡ tổ mất!
Phải biết là suốt hai năm nay, tròn 2 năm, hai đội hạt giống ở giải Trung Quốc ngay cả vòng loại còn chưa qua được chứ đừng nói đến trận chung kết!
Vậy mà bây giờ bọn họ lại thắng được á quân toàn cầu!
Tuy đây chỉ là một trận đấu tập, tuy rằng con át chủ bài của L&P-Nguyên Trạch không tham gia thi đấu, nhưng… bọn họ đã thắng!
Vệ Kiêu tâm trạng rất tốt, nghĩ đến 3 tiếng solo, tâm trạng lại càng tốt hơn nữa: “Chỉ là thắng một trận đấu tập thôi mà, tiếp tục đi!”
Đúng là sôi trào nhiệt huyết.
Ninh Triết Hàm hai gò má ửng hồng: “Được, tiếp tục nào!”
Con người cần có sự tự tin, một khi đã có sự tự tin thì dù đã đến 100% họ cũng có thể làm được 200%.
Thần Phong dội một thùng nước lạnh cho mọi người: “L&P đổi người kìa”
Người đi đường trên thay thế vào lúc trước ra khỏi đội, ID mới là L&P. Marshal.
Marshal, tiếng Trung có nghĩa là nguyên soái.
‘Nguyên soái’ của L&P, cũng từng là ‘nguyên soái’ của FTW, con người xứng danh thánh đi đường trên Nguyên Trạch!
Thang Thần ánh mắt hung tợn: “Đệt, thằng chó Nguyên Trạch xấu xa thật”
Lúc này mới vào trận, có lẽ muốn làm giảm khí thế của Vệ Kiêu, nói thẳng ra là muốn đánh Vệ Kiêu tự kỉ!
Lão này ác thật!
Thần Phong liếc nhìn Lục Phong, sau nhìn về phía Vệ Kiêu: “Tên này ghim chú mày rồi đấy”
Vệ Kiêu nhúc nhích ngón tay: “Cầu cũng không được.”
Lục Phong: “Bắt đầu đi!”
Giọng điệu thoải mái và không chút lo lắng.
Thần Phong dừng lại, không nói thêm nữa.
Thân là đồng đội cũ của Nguyên Trạch, anh hiểu rõ thú vui ác tính của tên này.
Nguyên Trạch là quán quân giải đấu đơn năm 2017.
Lúc đó FTW như mặt trời ban trưa, mục tiêu là lấy được quán quân cả ba giải về, một cái cũng không nhường cho người khác.
Mỗi đội chỉ được một người tham gia đấu đơn, lúc đó Close mới vừa vào đội, kinh nghiệm không đủ, huấn luyện viên đã loại hắn, còn lại bốn người, dù là phụ trợ cũng đủ sức để giành quán quân giải đấu đơn.
Đáng tiếc chỉ được một người tham gia, lúc đó người trong giới đều nói rằng xem chung kết toàn cầu còn không hay bằng xem FTW đấu tranh nội bộ.
Quả thật y hệt thần thánh đánh nhau, cuối cùng Nguyên Trạch đại diện cả đội tham gia thi đấu.
Cuối cùng anh ta cũng giành lấy chức quán quân không hề bất ngờ.
Bây giờ thực lực cá nhân của Nguyên Trạch như thế nào cũng khó nói bởi vì anh ta đã không tham gia giải đấu đơn rất lâu rồi.
Nhưng có một điều chắc chắn, anh ta đánh ngang ngửa với Close.
Bây giờ một Vệ Kiêu non nớt như thế không phải là đối thủ của anh ta.
Thực tế cũng chứng minh điều ấy.
Sau khi Nguyên Trạch vào trận, lúc BP L&P thả lỏng hơn nhiều, bọn họ không chỉ nhằm nào Lục Phong nữa, BP như bình thường, cho FTW rất nhiều cơ hội.
Thần Phong cũng không khách khí, sử dụng luôn cả ba phiên bản mạnh nhất, tiện thể nhắm vào Nguyên Trạch.
Nhìn từ việc chọn tướng, tay súng tầm gần của Nguyên Trạch yếu hơn so với Đấu sĩ của Vệ Kiêu.
Nhưng khi bắt đầu trò chơi, Nguyên Trạch bắt đầu điên cuồng giành đường, không hề bị kinh sợ trước Đấu sĩ.
Vệ Kiêu thử tấn công mấy lần, Nguyên Trạch lủi nhanh như như cá, không những đánh sạch hết lính, còn không rớt vạch máu nào.
Đây là sự khác biệt về sức mạnh, sự khác biệt này không chỉ là do thao tác mỗi người, mà còn do kinh nghiệm thi đấu.
Thần Phong khẽ thở dài, đã nhìn trước được kết cục.
Giống như Thang Thần nói trước lúc bắt đầu, Nguyên Trạch đang hướng tới Vệ Kiêu.
Gary không làm được gì nhiều ở đường trên, nên anh ta đánh xuống đường giữa và đường dưới, Lục Phong phải qua trợ giúp hai tuyến này, không thể quan tâm đường trên được.
Ở tuyến đường trên chỉ có Nguyên Trạch và Vệ Kiêu.
Lúc đầu Vệ Kiêu không làm gì được tay súng tầm gần, sau đó cậu cũng chỉ có thể chịu đòn.
Sau 20 phút.
Marshal Kill Professor!
Marshal Kill Professor!
Marshal Kill Professor!
…………
Trước đó Gary có nói sẽ giết Lục Phong 10 lần, ván này Nguyên Trạch giết Vệ Kiêu 10 lần.
Trong lòng Thần Phong lạnh lẽo, anh biết Vệ Kiêu rất vô tư, nhưng khi vào trận lại gặp cái tên chó con Nguyên Trạch này…
Professor kill Marshal!
Thang Thần kêu lên đầy sợ hãi: “Đù, thằng nhóc này ghê thật!”
Thần Phong sửng sốt một chút, khó tin nhìn vào màn hình.
Vệ Kiêu một mình giết được Nguyên Trạch?
Sau khi bị chọt mất mười cái mạng, nhóc này còn có thể giết ngược lại?
Tiếc là FTW không có cách nào xoay sở nữa, không chỉ Vệ Kiêu bị áp chế, Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc cũng bị đối thủ ép không thở được.
Cho dù Lục Phong có kiềm chế được Gary thế nào thì cũng khó ngăn trụ đổ.
Defeat!
FTW đã thua trận đấu tập cuối cùng.
Trò chơi kết thúc, nhưng trong phòng đấu vẫn chưa đóng lại.
Trên khung chat hiện ra một hàng chữ
Marshal: [Bạn nhỏ bên kia chơi cừ lắm, có muốn gia nhập L&P không?]
Thang Thần nổi giận: “Thằng súc vật Nguyên Trạch này rớt hết liêm sỉ rồi à!”
Vệ Kiêu mặt không cảm xúc đánh chữ: [Được thôi.]
Thần Phong, Thang Thần, Ninh Triết Hàm, Việt Văn Nhạc: “???”
Lão Bạch rất bình tĩnh: Uầy, bắt đầu rồi…
Tại trụ sở L&P ở Bắc Mỹ xa xôi tất cả ngu người luôn.
Vệ Kiêu nói hết câu: [Xin hỏi trụ sở L&P thiếu thuốc nổ sao, để tôi gửi qua quả cho, đảm bảo các ngài phi thắng ngay tại chỗ]