Vệ Kiêu dồn gã vào hoàn cảnh chỉ có thể ứng chiến.
Hai ngày nay FTW rực rỡ thế nào gã đều thấy rõ.
Một đội sa sút đổ nát của khu thi đấu trung quốc bây giờ lại gây tiếng vang như vậy, Chu Hưng Phi không tin được.
Hơn nữa Bạch Tài lại đang ở FTW.
Mấy năm nay Chu Hưng Phi ở OD cũng không sung sướng gì, chưa nói gì đến những vẫn đề đời thường, riêng thực lực của gã ở trong khu thi đấu châu Âu nhiều kẻ mạnh không có gì đáng chú ý.
Gã là một tân binh, nếu không nhờ khả năng quản lý của mình cộng thêm việc hai người Yến Giang và Tạ Hòa có thành tích xuất sắc trong khu thi đấu châu Âu thì OD đã không để ý đến gã.
OD không tính là đội mạnh nhất châu Âu nhưng cũng bỏ xa mấy đội trong nước mấy con phố.
Chu Hưng Phi chịu tội một năm, bây giờ muốn khoe khoang với bạn cũ của mình trong trại tập huấn lần này chút, ai dè Bạch Tài còn có danh tiếng hơn gã.
Toàn bộ trại tập huấn đều đang thảo luận về FTW, thậm chí tổ huấn luyện viên của OD còn tìm gã hỏi thăm tình huống.
Chu Hưng Phi làm việc chu toàn, câu trả lời rất đáng tán dương, còn cố tình nói gã với Bạch Tài từng là đồng đội, nếu cần thì có thể hẹn đấu tập.
Gã biết dân châu Âu coi khinh khu thi đấu trung quốc, muốn đấu tập gần như là không thể.
Đặc biết Chu Hưng Phi lại là người mới, Bạch Tài là đồng đội của gã thì cũng là người mới thôi.
FTW ngoại trừ Close thì toàn bộ đều là tân binh, chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Chu Hưng Phi muốn tạo ra cảm giác này.
Sau đó, huấn luyện viên đúng là mấy hết hứng thú, không nhắc lại nữa.
Lửa giận trong lòng Chu Hưng Phi lớn lên từng ngày, hôm nay vô tình gặp Bạch Tài trong nhà hàng, trong nháy mắt không kiềm chế được.
Tại sao Bạch Tài lại may mắn như vậy?
Bị AE ghẻ lạnh một tháng mà vẫn được FTW nhặt về, hay đấy.
FTW năm nay đã khác rồi, tên Bạch Tài keo kiệt sắp lật ngược tình thế rồi ư?
Chuyện năm đó Chu Hưng Phi không cảm thấy mình làm gì sai.
Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng, gã có tương lai rộng mở như vậy, tại sao cứ phải ở mãi trong nước?
Chưa kể, gã thi đấu cho OD một hai mùa giải, về nước đã thành tuyển thủ nổi tiếng ai cũng tranh mua.
Có cơ hội tốt thế mà không đi thì có mà bị ngu.
Đúng là trong trại huấn luyện trẻ Bạch Tài có giúp gã một chút, nhưng như thế không đáng để gã từ bỏ tiền đồ!
Hơn nữa, gã đâu ép cậu ta phải hủy hợp đồng, cái đội rác rưởi Bác La kia đến năm thứ hai đã giải tán rồi, Bạch Tài đi sớm một chút cũng là chuyện tốt mà.
Nếu ngay từ đầu Bạch Tài không hủy hợp đồng thì cậu ta làm gì được đến FTW ăn ngon mặc đẹp.
Chu Hưng Phi càng nghĩ cảm thấy mình không hề sai, thậm chí còn cảm thấy Bạch Tài hùng hổ dọa người.
Chỉ là chút chuyện xưa thôi mà, làm gì mà gắt vậy!
Chu Hưng Phi: “Tôi không quyết định được việc đấu tập…”
Gã không muốn đấu tập chút nào, rất nguy hiểm, khó khăn lắm mới vào được OD, gã không thể mạo hiểm.
Đồng đội của gã nói: “Chu, đánh với cậu ta đi!”
Chu Hưng Phi đờ người.
Ánh mắt Vệ Kiêu đầy châm biếm, Chu Hưng Phi thấy vậy thì biết mình lọt hố rồi.
Thành viên OD nói: “Sợ cái gì, chúng ta làm sao thua được”
Cái mồi nhử hai triệu này quá lớn, ai nghe cũng phải xao động.
Chu Hưng Phi giải thích với đồng đội: “Nhưng tôi đâu có lừa tiền cậu ta, tại sao phải xin lỗi?”
Thành viên OD kinh ngạc nói: “Chưa đánh sao cậu đã biết chúng ta sẽ thua?”
Chu Hưng Phi: “…”
Một người chưa từng xem đồng đội cũ là người thì đừng mong đồng đội bây giờ đối xử với anh ta như một con người.
Một lời xin lỗi làm gì bì được với 2 triệu.
Trong mắt thành viên OD, đây chỉ là một trận đấu tập, thua cũng không mất gì, thắng thì được 2 triệu, tại sao lại không đánh?
Chu Hưng Phi cưỡi hổ khó xuống, đồng đội của gã khó chịu nói: “Chu, cậu không tin tưởng chúng tôi thế sao”
Câu này hơi nặng lời, Chu Hưng Phi không muốn xảy ra mâu thuấn với đồng đội ngay trước thời điểm thi đấu.
Gã ngụy biện: “Tôi chỉ cảm thấy thắng như vậy không vẻ vang gì!”
Đồng đội nói: “Thắng bằng thực lực, rất công bằng!”
Thấy lửa sắp lụi, Vệ Kiêu tiếp tục thêm dầu, “Nếu Chu thần để ý nhiều thứ như vậy, hay là thế này đi”
Chu Hưng Phi cảnh giác nhìn cậu.
Vệ Kiêu nói: “Thi đấu tự do sắp bắt đầu rồi, nếu FTW nằm trong top 3, chúng tôi sẽ chọn đấu với OD, nếu như OD nằm trong top 3 thì tùy mấy người.”
Chu Hưng Phi ngẩn người, nghe qua thì giống như Vệ Kiêu đang lùi bước.
FTW được top 3?
Thế mà cũng dám nói cho được! Phải biết là hôm qua FTW đứng tận hạng 7 đó.
Tuy nói hôm qua là thi đấu tự do nhưng có rất nhiều đội chỉ ngồi quan sát, không vội kiếm điểm. Rất nhiều đội muốn tìm hiểu về các đội khác trước để sau này có thể cướp điểm.
Nhưng FTW không phải như vậy, Chu Hưng Phi có xem qua ghi chép thi đấu của đội họ, tổ hợp 2+2+1 là đội hình tập trung kiểm điểm.
Tuy Chu Hưng Phi không xem hết các trận nhưng chỉ cần chọn bừa một trận để xem thôi cũng đủ thấy họ rất nghiêm túc.
FTW nghiêm túc kiếm điểm nhưng vẫn thua rối tinh rối mù lên.
Cỡ này mà cũng đòi hôm nay lọt top 3 cơ đấy?
Các thành viên khác của OD không chịu nổi nữa: “Chu, đừng lo nhiều quá, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”
Có người liều mạng dâng tiền cho mình, không lấy thì chỉ có kẻ ngu thôi!
Chu Hưng Phi hết nước trốn, gã còn định nói vụ đấu tập này là chuyện của tổ huấn luyện viên, gã chỉ là tuyển thủ không có tiếng nói, không chừng còn bị Vệ Kiêu … dùng bảng xếp hạng đè chết.
Hơn nữa… gã không tin FTW có thể lọt vào top 3!
Chu Hưng Phi nhìn chằm chằm Vệ Kiêu nói: “Nếu như các cậu dám khiêu chiến thì chúng tôi dám đánh!”
Vệ Kiêu không lùi bước: “Nếu thua, cậu phải xin lỗi White vì năm đó lừa cậu ấy hủy hợp đồng”
Chu Hưng Phi đang còn muốn ngụy biện mình không lừa gạt Bạch Tài, nhưng thấy nơi này không còn ai khác, mình còn từ chối nữa thì đồng đội sẽ tức điên mất, thẳng thắn nói: “Được!”
Thành viên OD: “Nếu như mấy cậu thua thì sao?”
Vệ Kiêu: “2 triệu tiền công sẽ trả đủ cho mấy người”
Người của OD đi rồi, Bạch Tài nắm lấy cánh tay Vệ Kiêu: “Mày điên rồi à!”
Làm như thế có ích lợi gì, quăng 2 triệu chỉ để xả giận thôi à?
Tên này bị thiểu năng rồi sao?
Vệ Kiêu: “Không làm như vậy thì tên kia làm sao chịu cắn câu”
Bạch Tài hoảng muốn chết: “Tao cần đéo gì lời xin lỗi của gã đó?”
Vệ Kiêu nhìn cậu ta, ánh mắt thâm trầm.
Thiếu niên ngày thường cợt nhả này khi không cười khuôn mặt đẹp trai trở nên lạnh lùng, thậm chí còn có chút bóng dáng của Close.
Vệ Kiêu: “Nếu không phải vì FTW, tao đã đánh cho tên đó vào viện rồi!”
Bạch Tài cảm động, hơi ấm tràn vào lồng ngực khiến cậu ta nói không nên lời.
Chuyện năm đó…
Bạch Tài nghĩ mình đã bỏ qua từ lâu rồi, tại sao cứ phải để tâm đến con chó vô ơn đấy cơ chứ.
Nhưng lòng người vốn mềm yếu, một khi bị tổn thương thì rất lâu mới lành.
Năm 2019, Bạch Tài mới 18 tuổi.
Vào thời điểm cậu ta vừa mới được trải qua sự phấn khích của esport với Vệ Kiêu, thì hiện thực bị Bác La ghẻ lạnh, vào lúc bất lực nhất thì gặp phải Chu Hưng Phi.
Bạch Tài xem người đồng đội mình gặp được đều là người đáng tin cậy giống như Vệ Kiêu.
Đáng tiếc Chu Hưng Phi và Vệ Kiêu là hai người khác nhau.
Vệ Kiêu có năng lực mạnh mẽ, dù là ở trong trại huấn luyện trẻ, cậu cũng làm cho Bạch Tài cảm nhận được sự hấp dẫn của thiếu niên theo đuổi giấc mơ.
Chu Hưng Phi chỉ giỏi ba hoa, ngoài miệng suốt ngày thở ra mấy từ ước mơ hoài bão nhưng tất cả đều là vị kỷ.
Bạch Tài dùng 1 triệu chấm dứt hợp đồng, thứ cậu ta nhận lại không những là mất đi toàn bộ số tiền mình tích góp được mà còn là tất cả hy vọng của cậu ta.
Mà Chu Hưng Phi, không những nhanh chóng vứt bỏ, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.
Gã nghiền nát hết hy vọng của Bạch Tài, suýt chút nữa bóp nát cuộc đời của Bạch Tài.
Bạch Tài lúc đó khó khăn biết bao nhiêu?
Không còn tiền, không còn đội, nói là vào AE nhưng vì không được chính thức ký hợp đồng nên phải chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng châm chọc.
Chuỗi ngày mơ màng ấy đối với một đứa nhỏ mới 18 tuổi tuyệt vọng đến nhường nào.
Bạch Tài thực sự muốn bỏ cuộc.
Cậu ta đã sửa soạn xong để về quê: Làm nông cũng được, chưa tốt nghiệp cấp 3, cậu ta cũng không có tương lai gì, kiếm được cơm ăn là được.
Chính Vệ Kiêu là người đã giữ cho cậu ta ở lại.
Vệ Kiêu tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được ngọn nguồn, lúc đó cậu rất muốn đi tìm Chu Hưng Phi.
Đáng tiếc tên khốn đó đã ra nước ngoài.
Vả lại, nếu có tìm được thì sao, đánh một trận cũng không giải quyết được gì.
Vệ Kiêu khuyên cậu ta: “Đên FTW đi!”
Bạch Tài ôm Đậu Tương, cười khổ: “Dù FTW có sa sút thế nào thì vẫn là một đội mạnh trong nước, làm sao có thể nhận một tuyển thủ không có thành tích như tao được”
Ánh mắt Vệ Kiêu kiên định: “Đi tìm Close đi, nói với anh ấy là mày có thể chơi phụ trợ cho ảnh”
Bạch Tài ngây ngẩn cả người.
Vệ Kiêu: “Mày có thể chơi phụ trợ cho tao thì mày cũng có thể chơi phụ trợ cho anh ấy!”
Da đầu Bạch Tài tê dại, tay khẽ run: “Nhưng…”
Vệ Kiêu nói một câu soi sáng cho cậu ta: “Sợ cái gì, kiểu gì cũng phải về quê nuôi lợn, thử phát mất gì?”
Bạch Tài: “…”
Vệ Kiêu tha cậu ta lên quán net, hai người liên tục đấu đôi.
Vệ Kiêu có thể mô phỏng hết cách Close thường chơi, cậu dùng chơi theo phong cách của Close, giúp Bạch Tài thích ứng trước.
Cứ như vậy một ngày rồi hai ngày, ba ngày…
Vệ Kiêu không ngừng giúp cậu ta tìm cảm giác, nhịp điệu, phương hướng.
Một tuần sau, Vệ Kiêu tràn đầy tự tin nói: “Đi nào lão Bạch! Close chắc chắn sẽ thích mày không rời luôn!”
Bạch Tài bị cậu chọc cười: “Cút mẹ đi, lắm lời vl!”
Vệ Kiêu nghĩ một hồi rồi căn dặn cậu ta: “Đại ma vương nhìn thì lạnh lùng thế thôi nhưng ổng là người rất tốt, đẹp trai sợ chai mặt, nếu ổng không chịu chơi với mày thì mày cứ nằm ra đất không chịu đi là được!”
Bạch Tài: “Cút cút cút!”
Vốn đang căng thẳng, bị câu nói này của cậu làm bay hết mẹ luôn!
Bạch Tài đến FTW.
Cậu ta chưa từng nghĩ mình lại có can đảm nói ra một câu: “Close, tôi có thể chơi phụ trợ cho anh!”
Close cho cậu ta cơ hội
Bạch Tài đã làm được, cậu ta cùng FTW giành được chức vô địch toàn quốc, trở thành phụ trợ vô địch của nước Hoa.
Bạch Tài nhớ về quá khứ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Tại sao giữa người với người lại có khoảng cách lớn như vậy.
Có kẻ khiến người ta buồn nôn như Chu Hưng Phi, có người lại ban cho người ta cuộc sống mới như Vệ Kiêu.
Bạch Tài thở dài: “…Mày bị chó cắn chẳng lẽ phải cắn lại để miệng đầy lông sao?”
Vệ Kiêu nói: “Chuyện này nên giải quyết dứt điểm rồi”
Bạch Tài vẫn lo lắng: “Muốn đấu tập thì cứ im lặng mà hẹn, cần gì phải hy sinh điểm tích lũy như vậy?”
Ba trận đấu buối tối tuy được gọi là cuộc chiến tranh giành điểm, nhưng thực tế là mánh lới phát trực tiếp của dân tư bản.
Vệ Kiêu kiên quyết: “Tao muốn tên đó công khai xin lỗi mày”
Đâu chỉ có một câu xin lỗi đơn giản là xong, cậu muốn cho Chu Hưng Phi đứng trước 18 chiến đội, trước ống kính livestream, trước tất cả khán giả xin lỗi Bạch Tài!
Dù việc năm đó xảy ra đã lâu, dù không ai biết về chuyện đó, cậu vẫn muốn Chu Hưng Phi trả giá nhưng gì anh ta đã làm!
Trong lòng Bạch Tài ấm áp, chóp mũi chua chua: “Mẹ”
Thằng chó này muốn cậu ta khóc mới vừa sao
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, cả Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc chạy hồng hộc đến.
Ninh Triết Hàm: “Anh, anh Bạch, anh… anh không sao chứ!”
Cậu ta vừa chạy đến thì thấy Bạch Tài hai mắt đỏ hoe.
Khi Lý Thuần đến phòng huấn luyện của FTW, Thần Phong và Hạng Lục không ở đấy
Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc mới cơm nước xong, đang chuẩn bị làm ván khởi động để khi thi đấu tự do với nhau có cảm giác hơn.
Lý Thuận vội vàng kể chuyện xảy ra trong phòng rửa tay.
Hai đứa nhỏ vội vàng nói cảm ơn rồi chạy đến.
Tuyển thủ chuyên nghiệp kiêng kị nhất là đánh nhau, nhất là trong các trại tập huấn được giám sát như này.
Bất kể người gây chuyện là ai, bị lập biên bản thì rất phiền phức.
Ban tổ chức thi đấu nghiêm khắc vậy không có gì lạ, tuyển thủ esport đều còn trẻ và dễ kích động nhưng họ lại thu hút nhiều sự chú ý, mấy năm nay esport khó khăn lắm mới được lên mặt báo, ai cũng không muốn để lại tiếng xấu.
Vì vậy đánh nhau là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhẹ thì cấm thi đấu, nặng là hủy tư cách thi trọn đời, hình phạt rất nghiêm khắc.
Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc thở phào nhẹ nhõm khi thất họ không làm gì cả.
Khi nghe Lý Thuần kể thì vội vàng chạy xuống, muốn nhanh chóng ngăn người ta lại, ngay cả việc gọi cho Thần Phong cũng chưa kịp làm.
Cũng may Vệ Kiêu và Bạch Tài không xảy ra việc gì.
Bạch Tài lau bừa lên mặt nói: “Không sao cả, chạy tới đây làm…”
Cậu ta chưa kịp nói xong, Vệ Kiêu đã kéo hai người kia thì thầm: “Mấy anh em, tôi nhờ xíu”
Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc: “???”
Vệ Kiêu: “Có đứa thiểu năng bắt nạt anh Cải của chúng ta, tôi lỡ bốc đồng đồng ý một trận đấu tập mất 2 triệu…”
Cậu dùng dăm ba câu đã kể xong, cả Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc đều sững sờ.
“Đuỵt cụ! 2 triệu cơ á!”
Vệ Kiêu lại nói: “Thực tế thì nếu hôm nay đội mình không lấy được TOP 3 thì chẳng khác gì chưa đánh đã thua cả”
Ninh Triết Hàm kinh ngạc: “Anh định đưa cho họ 2 triệu thật à?”
Vệ Kiêu trịnh trọng gật đầu: “Ừ”
Không chỉ nhóc Ninh mà cả Việt Văn Nhạc cũng trợn mắt há mồm.
Bạch Tài bên cạnh: “… …”
Nếu không phải cậu ta chỉ cần mở miệng sẽ khóc, cậu ta chắc chắn sẽ chửi đổng lên, Vệ Kiêu mày bớt vô lý giùm tao đi!
Vệ Kiêu lắc đầu nói: “Thật ra thua tiền chỉ là việc nhỏ, quan trọng là anh Cải của chúng ta mất mặt thôi”
Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc không biết chuyện năm đó của Bạch Tài.
Vệ Kiêu mặc kệ Bạch Tài có xấu hổ hay không, kể hết chuyện Chu Hưng Phi bắt nạt Bạch Tài như thế nào chó hai người họ nghe.
Đều là anh em tốt của nhau, cùng chung mối thù cùng trả thù!
Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc lập tức nổi giận: “Đệt, quá đáng!”
Bạch Tài: “…”
Đoạn lịch sử đen tối này cậu ta nghe nhiều đến nỗi trái tim chai sạn luôn rồi.
Vệ Kiêu vỗ vai nhóc Ninh và lão Việt, nghiêm trọng nói: “Các anh em, hôm nay là một trận tử chiến!”
Ninh Triết Hàm nổi lửa: “Nhất định không được thua!”
Việt Văn Nhạc hung hăng nhai miếng khoai tây chiên!
Vệ Kiêu tổng kết lại: “Vì sự trong sạch của bạn Cải, chúng ta nhất định phải thắng!”
Bạch Tài: “???”
Trong sạch cái cục cớt! Mày nói tiếng người hộ tao cái!
Nhóc Ninh nhỏ giọng nói: “Anh Kiêu à, phải là danh dự chứ?”
Vệ Kiêu nghĩ hồi, tiếp tục hùng hồn: “Vì tình dục* của anh Cải, chúng ta nhất định phải thắng
*Tình dục và danh dự trong tiếng trung đọc giống nhau
Bạch Tài: “… … …”
Mày cút điiii!
Bọn họ ăn miếng tôm hùm nướng bồi bổ thể lực, Vệ Kiêu còn được anh Cải ép cho một cốc nước dưa hấu.
Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc cũng ăn cùng hai người họ.
Sau khi ăn no, bốn người lên lầu.
Khi Thần Phong tới thì giật mình: “Hôm nay không cần rút thăm sao?”
Vệ Kiêu: “Ngày hôm nay em và anh Cải đấu đôi”
Ninh Triết Hàm giơ tay: “Em đấu đôi với anh Nhạc!”
Việt Văn Nhạc: “Ừm”
Bạch Tài bị đau họng.
Lục Phong đến sớm năm phút, nhìn thấy bốn đứa nhỏ ý chí chiến đấu sôi sục.
Hắn nhìn về phía Thần Phong: “?”
Thần Phong biết rõ ngọn nguồn, đau đầu nói: “Do cậu nuông chiều nhóc đó quá đấy!”
Lục Phong nhìn về phía Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu cười với hắn: “Cảm ơn đội trưởng!”
Lục Phong bị cậu làm chói mắt: “Làm sao vậy?”
Vệ Kiêu: “Nhờ có 2 triệu phí chia tay của anh, hôm nay em mới có thể khí phách như vậy đó!”
Đúng vậy, Vệ Kiêu dám mạnh miệng như vậy là bởi vì trong tài khoản có tiền.
Không phải tiền kiếm được từ việc chơi cùng người ta mà là 2 triệu tiền Lục Phong gửi vào tài khoản cho Vệ Kiêu.
Đó là phí chia tay vớ vẩn gì đó của Vệ Kiêu.
À không, đó là phí chia tay định cho “bạn gái” nhưng lại không thành.
Lục Phong sửa lại cho cậu: “Không phải là phí chia tay”
Vệ Kiêu chớp mắt.
Lục Phong xoa xoa mái tóc đen mềm mại: “Là tiền riêng”
________________________________