• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc nãy bị ngã chân có sao không?”

Lục Phong nhớ tới việc cậu bị trượt chân ngã trên bãi biển, tuy rằng lúc sau Vệ Kiêu vẫn tung tăng nhảy nhót xuống biển chơi nhưng hắn vẫn không an tâm.

Sợ cậu vô lo, bị thương cũng không để ý.

Vệ Kiêu đột nhiên hoàn hồn: “Dạ?”

Lục Phong nói: “Ngồi xuống”

Vệ Kiêu bị suy nghĩ lớn mật của mình dọa sợ, ngơ ngác ngồi trên giường, chỉ thấy Lục Phong khom lưng, bàn tay sạch sẽ thon dài đè đè lên mắt cá chân của cậu: “Đau không?”

Đầu óc Vệ Kiêu nổ tung.

Lục Phong ngước lên nhìn cậu: “Thế nào?”

Hai má Vệ Kiêu phiếm hồng, giọng nói run rẩy: “Ngứa…….” Ngứa muốn chết, chỗ bị đội trưởng chạm vào, ngứa đến mức tim cậu lỡ nhịp

Lục Phong giống như cảm nhận được, nhanh chóng rút tay về.

Vệ Kiêu tự gọi mình là cầm thú, không ngờ lại là cầm thú thật, cậu hít một hơi, nhảy xuống giường nói: “Không đau, không sao đâu, em đi sấy tóc!”

Trong đầu Lục Phong như có một nồi nước sôi, làm sao đáp lời được.

Vệ Kiêu trốn trong phòng tắm, dùng tay ôm lấy ngực.

Trời, tim người còn có thể đập nhanh đến mức này sao?

Thế này là nhảy disco trong ngực ông đây rồi!

Vệ Kiêu vô thức nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của mình.

Hình ảnh khiến tim loạn nhịp lại hiện lên trong đầu cậu.

Hình ảnh đội trưởng đẹp trai dịu dàng rũ mắt, bàn tay đẹp đẽ cao quý nhất giới Vinh Quang nắm lấy mắt cá chân của cậu…….

Vệ Kiêu cảm thấy như bị điện giật, làm mặt cậu nóng lên.

Vệ Kiêu nhìn bản thân đang “phát sốt” trong gương, thở dài: Không biết ai mới là người bị cảm đây!

A a a……

Vệ Kiêu bật máy sấy, thổi gió lạnh lên đầu mình.

Bình tĩnh nào!

Bạn học lão Vệ, bình tĩnh đi!

Đó là đội trưởng, là Close, là người mạnh nhất Vinh Quang, là tín ngưỡng mày theo đuổi đấy!

Đầu bị dính nước lạnh lại bị thổi gió lạnh vào, Vệ Kiêu được như ý nguyện, hắt xì một cái.

Máy sấy thuộc lại không ồn, tiếng cậu hắt xì vang lên trong phòng.

Lục Phong hoàn hồn, lại lo lắng —— bị cảm? Vừa nãy mặt đỏ như vậy, là do nóng lên sao?

Lục Phong muốn đi xem cậu, bàn tay đặt trên tay nắm cửa lại cứng đờ.

Cứ từ từ, để em ấy sấy tóc xong đã.

Vệ Kiêu sấy tóc xong, cảm thấy bản thân cũng hạ nhiệt hơn.

Nhưng mà hơi lạnh, chắc là hạ nhiệt quá đà rồi

Cậu vừa bước ra, Lục Phong đưa cho cậu một ly nước ấm: “Cảm lạnh à?”

Vệ Kiêu nhận lấy ly nước, muốn nói không phải nhưng tiếng hắt xì lại phát ra trước.

Lục Phong nhíu mày: “Lúc nãy tắm nước lạnh đúng không?”

Vệ Kiêu ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt: “Dạ……”

Trong khách sạn có phòng tắm vòi hoa sen cho người mới tắm biển xong, Vệ Kiêu không muốn đưa bùn vào trong phòng nên có dội qua.

Tuy hiện tại đang là mùa đông nhưng trên đảo lại như mùa hè, nước biển mát mẻ, lúc tắm rất thoải mái.

Lục Phong lại hỏi: “Tắm xong cũng không lau người mà chạy lên đây?”

Vệ Kiêu vôi vàng đi tìm đội trưởng, chỉ xoa xoa mấy cái đã chạy lên.

Lục Phong ngẫm lại đầu tóc ướt nhẹp của cậu, chắc mẩm mình đoán trúng rồi.

“Chờ”

Lục Phong ấn cậu xuống giường.

Vệ Kiêu hối hận muốn chết, đáng lẽ ra cậu không nên sấy gió lạnh, như thế sẽ không đến mức bị cảm.

Nhưng nếu lúc đó cậu không sấy gió lạnh thì có khả năng sẽ làm chuyện gì đó cầm thú mất!

A a a

Cậu điên mất.

Tại sao cậu lại mơ ước đội trưởng vậy!

Mùa xuân còn chưa tới đã muốn yêu đương rồi!

Lại còn muốn yêu đương với Close nữa chứ……

Vệ Kiêu cuộn mình trong chăn, cảm thấy lành lạnh.

Thiếu niên 19 tuổi, sống tới bây giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này

Thình lình rung động, lại còn là với đàn ông nữa chứ.

Vệ Kiêu Kiêu không sợ trời không sợ đất cũng hoảng hốt

Làm sao bây giờ……

Cậu không dám nhìn đội trưởng nữa!

Một lúc sau Lục Phong trở lại, trên tay cầm theo chén trà gừng.

Trong phòng Hạng Lục có thuốc, nhưng không cần thiết lắm, nếu chỉ cảm lạnh thì uống một tách trà gừng ấm áp là đỡ hơn rồi.

Vệ Kiêu nghe thấy tiếng mở cửa, nhắm mắt lại.

Không dám nhìn thì không nhìn thôi.

Động tác của Lục Phong rất nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa, giống như thủ thỉ bên tai cậu: “Ngủ chưa?”

Vệ Kiêu: “…….”

Đệt, tại sao trước đây mình không cảm thấy giọng đội trưởng nghe cuốn thế nhỉ!

Vệ Kiêu mở to mắt, trong chờ nhìn hắn.

Lục Phong dỗ cậu: “Uống chén trà gừng, ngủ một giấc, chiều sẽ đỡ hơn thôi”

Vệ Kiêu ngồi dậy, ngơ ngác nhìn chén trà, tâm tình phức tạp: “Đội trưởng……Anh mới là người cảm lạnh mà”

Lục Phong quên béng mất vụ này, lúc nãy để không phải xuống nước đã giả vờ.

Lục Phong giả bộ ho vài cái: “Em đừng bị cảm”

Vệ Kiêu không uống trà gừng, do dự.

Lục Phong nhìn ra: “Sợ cay?”

Đứa nhỏ này kén ăn, sợ cay sợ chua sợ đắng sợ mặn, thích ăn dưa hấu giòn ngọt, mỗi bữa ăn nửa quả dưa hấu là do, thảo nào lại gầy như vậy.

Vệ Kiêu không chỉ sợ cay, cậu cảm thấy mình bị nhiệt trong người, uống trà gừng không ổn.

Cô nam quả nam trong phòng, cậu sợ đội trưởng gặp nguy hiểm.

Lục Phong nếm thử một ngụm: “Có thêm đường, hương vị không tệ đâu”

Vệ Kiêu: “……”

Lục Phong lại nói: “Để anh lấy thêm đường……”

Cậu làm sao có thể để đội trưởng chạy đi chạy lại như thế được, hắn chưa nói hết câu, Vệ Kiêu cầm lấy chén trà, một ngụm uống hết.

Cay…….Nóng……Còn có vị ngọt nữa

Vệ Kiêu cau mày buông chén: “Xong rồi!”

Lục Phong nhìn hoa văn trên chén trà, ánh mắt lóe lên.

Vệ Kiêu bây giờ mới phát hiện, chỗ mình uống trà lúc này là chỗ Lục Phong thử trà.

Hôn, hôn gián tiếp?

Vệ Kiêu: “!”

Cậu không hề cố ý, thật đấy!

Tuy rằng cậu có âm mưu đen tối.

Lục Phong buông chén trà ra, đắp chăn đàng hoàng cho cậu: “Em nghỉ ngơi đi”

Vệ Kiêu ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn hắn: “Đội trưởng đi đâu vậy?”

“Giọng anh không thoải mái, đã uống thuốc chưa?”

“Rồi”

“Nghỉ ngơi thì sao”

Lục Phong: “…….”

Vệ Kiêu cảm thấy mình điên rồi: “Ở lại với em đi?”

Lục Phong nhìn hai má phiếm hồng vì cảm lạnh của cậu, trong lòng nhảy dựng.

Vệ Kiêu nói xong chết luôn.

Nhưng không hổ là Vệ mặt dày, miệng dũng cảm hơn đầu óc nhiều: “Dù sao cả hai đều bị cảm, hay là ngủ cùng nhau để toát mồ hôi đi?”

Vệ Kiêu bị chính mình làm ngạc nhiên: Đù, ông đây đúng là cầm thú!

Lục Phong nào dám, nhóc này miệng suốt ngày thả rông, cái gì cũng nói được, hắn không dám.

Tình huống này mà ngủ với nhau……

Lục Phong búng trán cậu: “Ngủ đi”

Vệ Kiêu bị hắn búng trán không phải lần một lần hai, nhưng đây là lần đầu tiên giữa mày lại có cảm giác ngứa ngáy, ngứa đến mức khiến cậu to gan hơn: “Anh không đi đâu chứ?”

Lục Phong: “Chờ em ngủ đã”

Vệ Kiêu nếm được bị ngọt trong miệng, trà gừng lúc này trở thành mật: “Hồi nhỏ em bị cảm lạnh, bà nội cũng ở với em như vậy”

Lục Phong: “……”

Vệ Kiêu càng nghĩ càng hăng hái: “Còn lấy tay làm thế này nữa”

Cậu thò tay ra, đặt tay Lục Phong lên trán mình

Hai người đều ngẩn ra.

Trán Vệ Kiêu không nóng, tay Lục Phong rất nóng.

Lục Phong rút tay về: “Có ngủ không?”

Vệ Kiêu chột dạ muốn chết: “Có!”

Và thế là ngủ luôn.

Tối qua cậu ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, đi chơi biển quá hăng.

Lại thêm bị cảm lạnh nên dần chìm vào giấc ngủ.

Xoắn xuýt cả tiếng đồng hồ, cậu lại nằm mơ một giấc mơ dài.

Cậu mơ thấy mình đứng dưới ánh đèn sân khấu, trên tay cầm champion cup chói mắt, nói với Lục Phong: “Em thích anh!”

Tình cảm niên thiếu, Vinh Quang chói lọi, tất cả đều dành cho người này.

Người kéo cậu ra khỏi vũng bùn lầy lội, cho cậu một cuộc sống mới.

Close.

Đội trưởng của cậu.

Khi Vệ Kiêu tỉnh dậy, Lục Phong đã đi rồi.

Cậu nhìn thời gian, thở phào nhẹ nhõm, mới hơn 12 giờ, không có gì phải vội

Bạch Tài tới tìm cậu đi ăn.

Vệ Kiêu thất thần cầm di động.

Anh Cải cũng chợp mắt được một lúc, ngáp một cái: “Mày nhìn cái gì?”

Vệ Kiêu bị dọa cho nhảy dựng, nhanh chóng giấu điện thoại đi

Anh Cải nghi ngờ: “Mày giấu diếm cái gì thế”

Vệ Kiêu đẩy cậu ta: “Mau đi lấy đồ ăn, ông đây đói bụng”

Bạch Tài mắng cậu: “Mày bị cụt tay cụt chân à!” Nhưng vẫn bưng một đống đồ ăn ngon trở về.

Vệ Kiêu thật sự hoảng loạn, ngồi xuống liền tra baidu.

Giấc mơ ban trưa cậu không nhớ được cái gì, duy chỉ có lời nói xuất phát từ trái tim —— Em thích anh!

Đệt, cậu thích Lục Phong, thích Close, thích đội trưởng!

Loại tình cảm này, đúng vậy, là gay đấy!

Vệ Kiêu đấu tranh tâm lý ba giây, sau đó chấp nhận việc mình là gay.

Dù sao thì 19 năm qua cũng không thích ai, bây giờ có người thích cũng bình thường.

Xu hướng tính dục là nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là đội trưởng.

Hiểu rõ tình cảm của mình, Vệ Kiêu bắt đầu băn khoăn

Đầu tiên, cậu thích sếp của mình, phải tìm hiểu thêm về chuyện tình công sở

Tiếp theo, người cậu thích là người thầy dẫn mình vào đời, phải tìm hiểu thêm về tình yêu thầy trò (không phải)

Thứ ba, cậu thích một người đàn ông có hàng ngàn hàng vạn fan mẹ, fan vợ, fan bạn gái, phải tìm hiểu cách yêu đương với idol.

A…

Khó cho Vệ Kiêu quá

Baidu bị cậu lục tung lên rồi.

Chuyện tình lén lút nơi công sở rất ngọt, tình yêu thầy trò cầm kỵ hơi ngược, yêu đương với idol có khả cơ nguy ảnh hưởng đến danh dự rồi thất tình…

Ừm, ai ngờ, còn chưa bắt đầu yêu đương Vệ bé con đã tưởng tượng ra cách chữa lành sau khi thất tình.

Lo trước khỏi họa

Tỷ lệ thất tình của cậu cao tới 70%

Không khác gì tỷ lệ thắng đội trưởng khi solo của cậu.

Sau khi tìm kiếm những cái kia, Vệ Kiêu lại đổi từ khóa tìm kiếm —— Close, yêu đương

Cái này lại cho ra hàng ngàn hàng vạn nội dung tìm kiếm, thậm chí còn có cả tiểu thuyết YY:

– Chuyện tình bí mật của tôi và Lục thần

– Tôi là người phụ nữ duy nhất của Lục thần.

– Những năm tháng làm người yêu bí mật của Close.

– Tôi và Lục thần bí mật kết hôn

Vệ Kiêu: “……”

Mẹ, tình địch nhiều quá!

Cậu lại sửa từ khóa —— Close, gay

Ôi trời, kết quả cho ra lại nhiều hơn nữa, thân là người đàn ông có CP xếp hàng dài như vạn lý trường thành, hắn “yêu” không ít đàn ông rồi!

Tìm kiếm làm cái khỉ gì nữa

Đừng nói xu hướng tính dục, Vệ Kiêu tra xong ghen tị muốn chết.

Khi anh Cải trở về, cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.

“Có ăn không” Không biết thằng nhóc này đang làm gì nữa

Vệ Kiêu buông điện thoại xuống, không muốn ăn cơm chút nào.

Bạch Tài: “Ăn thì ăn, không ăn thì đừng lãng phí đồ ăn”

Vệ Kiêu không muốn ăn, cậu nhìn anh Cải ngây thơ trong sáng, thở dài: “Hâm mộ mày quá”

Anh Cải: “???”

Vệ Kiêu lắc đầu, ăn miếng mỳ ý.

Không nói nổi, cái này không thể nói cho bất kì ai, bao gồm anh Cải.

Thân phận đội trưởng quá đặc thù, cậu sợ nếu mình sơ suất, FTW mới vất vả đứng lên lại sụp đổ.

Không thể để ham muốn cá nhân hủy hoại ước mơ nhiều người như thế được.

Vệ Kiêu biết nặng nhẹ

Cừ từ từ…….

Vệ Kiêu an ủi mình: chuyện tình công sở mới xem thử cũng phải mất nửa năm, tình yêu thầy trò còn ác hơn, đến khi tốt nghiệp mới được tỏ tình, yêu đương với Idol thì không có giá trị tham khảo.

Dù sao thì ngày nào cậu cũng được thấy đội trưởng, cùng ăn cùng ngủ, ở cùng nhà với hắn, không yêu tốt hơn.

Bình tĩnh nào, anh Kiêu có thể thắng!

Thi đấu tự do buổi chiều Vệ Kiêu mới gặp lại Lục Phong.

Lục Phong thấy tâm trạng của cậu không tồi: “Đỡ hơn chưa?”

Vệ Kiêu chạy nhanh nói: “Có trà gừng của đội trưởng, cảm lạnh không dám đến gần em đâu”

Lục Phong không nghe cậu nói, đi tới kiểm tra trán cậu: “Nhớ cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh”

Vệ Kiêu kiềm nén trái tim nhảy nhót, nói: “Dạ!”

Lục Phong cảm thấy ánh nhìn của cậu nóng rực, ngồi xuống hỏi: “Đấu đôi không?”

Trừ bỏ việc này thì hắn không nghĩ ra chuyện gì có thể khiến nhóc này nhìn hắn nồng nhiệt như thế.

Vệ Kiêu vui mừng ra mặt: “Được!”

Đấu đôi ngọt ngào, đúng là thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm.

Lục Phong thở phào nhẹ nhóm: “Đến đây nào”

Vừa vào game, Vệ Kiêu liền phát điên.

Vận may của họ tốt, đầu tiên đúng trúng Nguyên Trạch đấu đơn, sau đó đụng trúng lão G đấu đôi, ván thứ hai còn cùng đội với Kim Sung Hyun.

Nhìn thấy đội hình này, ai mà chả muốn đầu hàng.

Thế này thì làm sao mà đánh?

Đường trên là đại ma vương, đường dưới là ngài Huyn, đi rừng lại là một tên điên.

Đáng thương là, đội kia không có ai trấn thủ!

Nếu không nhờ sự kiêu ngạo của một tuyển thủ chuyên nghiệp, họ đã đầu hàng

Trò chơi kết thúc, Vệ Kiêu chê bai Kim Sung Hyun: “Huyn thần chờ một lát rồi lại ghép đội”

Ba người họ chơi với nhau không vui chút nào, đường trên không cần cậu chi viện, đường dưới không cần cậu chi viện, ngoài việc hành hạ đường giữa của đối thủ ra thì cậu cũng chỉ có đi thu thập linh chi, không thú vị.

Kim Sung Hyun cười lạnh: “Không chừng ván sau là đối thủ đấy”

Vệ Kiêu: “…………”

Không hổ danh là cá Koi, phán đâu chuẩn đấy

Ván cuối cùng hai người họ đấu đôi thật.

Lục Phong và Vệ Kiêu đụng phải Nguyên Trạch và Kim Sung Hyun.

Huyn thần: “Chào lão shit!”

Nguyên Trạch: “……”

Vì anh nhắn vào kênh chat chung nên Vệ Kiêu vui vẻ nói: “Lão shit là ai vậy?”

Nguyên Trạch: “……”

Vệ Kiêu bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là đội trưởng Nguyên!”

Nguyên Trạch dập điếu thuốc: “Bạn nhỏ, nằm xuống chuẩn bị đi nào”

Vệ Kiêu không sợ: “Đến đây đi, tôi chờ anh”

Ván này Lục Phong dí chết Nguyên Trạch, khiến anh phải đập bàn phím: ‘Đệt, Close điên rồi sao!” Anh chỉ đùa chút thôi mà, có cần phải trả thù đến mức này không!

Xét thấy Kim Sung Hyun và Nguyên Trạch có nội chiến, không hề ăn ý, Lục Phong cứ dí sát Nguyên Trạch, không cho anh cơ hội thở dốc.

Vệ Kiêu điên cuồng cả trận, lấy được thành tựu Killing spring.

Thành tích hôm nay của FTW rất cao, đáng tiếc họ không có cơ hội tham gia trận chiến đoạt điểm vào buổi tối, chỉ có thể nhìn mọi người vui vẻ.

Mười ngày tập huấn trôi qua như chớp mắt

Còn hai ngày nữa là đến trận tranh tài cuối cùng.

Vệ Kiêu vẫn luôn chạy bộ với Lục Phong, sáng nào cũng mò dậy, thể lực được cải thiện hơn, mặc dù vẫn còn thở hổn hển nhưng đã đỡ hơn so với mấy ngày đầu.

Sáng hôm nay lại gặp người quen.

Vệ Kiêu vội vàng chạy lại chào hỏi: “Tay đội trưởng Lee thế nào rồi?”

Đúng vậy, người quen này là Lee Heran.

Lee Heran biết một ít tiếng trung, nói: “Tốt rồi”

Vệ Kiêu rất mong chờ: “Ngày kia gặp!”

Lee Heran: “Ừ, ngày kia gặp”

Bởi vì hướng chạy ngược nhau nên hai người chỉ dừng lại nói chuyện một lúc rồi tách ra.

Vệ Kiêu kề sát Lục Phong nói: “Anh có thấy Kim Sung Hyun kém không, chạy hai ngày đã thôi, em đáng tin hơn nhiều”

Tiện thể tự khen mình luôn.

Lục Phong: “Em giỏi nhất”

Vệ Kiêu nghe xong thì trong lòng ngứa ngáy, tiếp tục nói: “Đúng rồi, chỉ cần anh chạy thì em sẽ chạy, mặc kệ mưa gió!”

Lục Phong nhìn cậu: “Nếu anh không chạy thì sao?”

Vệ Kiêu tỏ lòng trung thành: “Anh làm gì thì em làm nấy”

Lục Phong: “……”

Không hiểu sao mấy ngày này Vệ bé con rất dính người.

Lục Phong sợ bị đút đường giả nên đổi đề tài: “Sau khi về nước thì rất nhanh sau đó là thi đấu trong nước”

Vệ Kiêu lên tinh thần: “Em biết”

Hơn mười ngày tập huấn này đã làm cho FTW trưởng thành đáng kể.

Vệ Kiêu và Lục Phong đã hoàn toàn thích ứng với vị trí của mình, lão Bạch nghiêm túc khiến đội hình trở nên đa dạng hơn.

Nhóc Ninh còn non nớt, nhưng vẫn còn nhiều cơ hội để trưởng thành, chỉ cần mài giũa, tương lai có thể trở thành vua pháp sư.

Tật xấu duy nhất của Việt Văn Nhạc là cứng đầu, huấn luyện lâu mới phát hiện, cái người mặt non choẹt thích ăn khoai tây chiên, luôn yên tĩnh, không thích nói chuyện, thế mà khi vào game lại thích tự ngược, cứ thích xông lên.

Càng bị đánh thì càng cứng, càng thua thì càng bốc đồng.

Khác hẳn với những xạ thủ khác!

Thần Phong phê bình cậu ta nhiều lần, Việt Văn Nhạc thành thật lắng nghe: “Lần sau sẽ chú ý”

Lần sau vẫn như vậy.

Không chịu thua là tốt, không sợ hãi là tốt.

Nhưng phải giữ được lý trí chứ!

Thắng thì mới đánh, đánh không lại thì nên quay về tăng cấp, đừng liều thế chứ!

Về chuyện này, Vệ Kiêu rất hổ thẹn, từng nói với Bạch Tài vài lần: “Có khi nào đây là di chứng do tao đánh lão Việt không?”

Anh Cải nói một câu rất chuẩn: “Người bị mày đánh ra di chứng không ít đâu”

Gần có lão Việt và A Thụy, xa có Nguyệt Dạ và Âu Tinh.

Kì tập huấn mùa đông năm nay có nhiều mầm non sáng giá đến từ khu thi đấu Trung Quốc.

Vào ngày trận chiến cuối cùng diễn ra, ban tổ chức mở một kênh tiếp ứng.

Bốn đội mạnh nhất thì khỏi nói, sự hưởng ứng rất cao.

Tiếp theo là RR ở tổ B, lần này Nguyệt Dạ vô cùng xuất sắc, trận đánh chiến thắng Tạ Hòa nổi danh, trở thành đội hắc mã mạnh nhất tổ B

Sau đó là FTW ở tổ A, Close chuyển từ đi rừng sang đường trên, Quiet ngang ngược, đánh ngang với L&P, thậm chí còn cướp được điểm tích lũy của Pro, mạnh đến kinh người.

TPT của khu thi đấu Trung Quốc ban đầu thì im hơi lặng tiếng, đến khi RR hết cơ hội được đấu, họ bắt đầu thể hiện.

Đem ra so sánh thì 3U có vẻ kém nổi bật hơn.

Cho đến ngày thi đấu tự do nọ, A Thụy và Tòng Dật đấu đôi đụng phải Lee Heran và Kim Sung Hyun.

Mới đầu fan đến vì cặp đôi cá Koi, sau lại chạy theo CP Áo Ngủ.

Phụ trợ này mạnh quá, không kém gì Lee Heran.

Đi rừng này ngầu quán, khu thi đấu Trung Quốc bị thừa chó điên sao!

Hai người mới này đều cả người điên cả!

Sau khi thắng cặp cá Koi, Áo Ngủ thanh danh vang dội.

Tuy rằng Lee Heran mấy ngày nay không đánh, tay gặp chấn thương, Kim Sung Hyun chỉ chọn một xạ thủ không quen tay, nhưng thắng vẫn là thắng!

A Thụy và Tòng Dật của 3U làm cho khu thi đấu Trung Quốc có nhiều hy vọng.

Lục Phong đề cập đến thi đấu trong nước với Vệ Kiêu không phải là để phân tích đối thủ mà là….

“Khi nào về anh đưa em đi làm thủ tục tạm nghỉ học”

Vệ Kiêu ngạc nhiên

Lục Phong dịu dàng nói: “Thủ tục không phức tạp, em không cần lo đâu”

Vệ Kiêu biết tại sao Lục Phong lại nhắc tới chuyện này

Cậu đang chạy, thân thể nóng nực khiến trong lòng bớt lạnh hơn: “Có cần người nhà xuất hiện không?”

Lục Phong: “Tuy em đủ tuổi rồi nhưng chuyện lớn như vậy vẫn cần cha mẹ đồng ý”

Vệ Kiêu: “…….”

Cậu có cha mẹ, một cặp cha mẹ mà cậu không gặp mặt.

Lục Phong thả chậm bước chân, nhẹ giọng nói: “Nếu em không muốn về nhà thì để anh…….”

Vệ Kiêu lắc đầu nói: “Không có việc gì, em có thể làm được”

Lục Phong đau lòng cho cậu: “Hôm nay chạy đến đây thôi”

Vệ Kiêu gật đầu theo hắn trở về phòng khách sạn

Hai người chia nhau đi tắm, đầu óc Vệ Kiêu loạn cào cào.

Khi cậu còn nhỏ nhớ nhung cha mẹ bao nhiêu thì sau khi lớn lên lại chán ghét họ bấy nhiêu.

Nhất là khi bà nội mất, mỗi lần Vệ Kiêu nhớ tới họ trái tim lại đau nhói

Cha cậu.

Làm con bất hiếu, làm cha vô trách nhiệm.

Mẹ cậu, trong mắt chỉ có mỗi chồng mình.

Vệ Kiêu không hiểu, nếu họ không cần cậu thì tại sao lại sinh ra cậu.

Nếu cậu không có cha mẹ thì tại sao phải thường xuyên chịu sự tra tấn của họ

Bà nội đi rồi

Bọn họ về nhà, sám hối, xin lỗi

Có ích lợi gì

Vệ Kiêu nhắm mắt, ngửa đầu lên dưới vòi hoa sen, để nước mắt bị trôi đi

Cậu ở trong phòng tắm hơi lâu, Lục Phong gõ cửa.

Vệ Kiêu hoàn hồn: “Xong ngay đây”

Cậu không nghĩ gì, mở cửa ra.

Bốn mắt nhìn nhau, dòng nước róc rách

Lục Phong: “!”

Vệ Kiêu: “……Đệt!”

Rầm một tiếng, Vệ Kiêu đóng cửa lại, vẻ mặt ngây ngốc: Cậu không cố ý đùa giỡn như vậy đâu, không cố ý thật mà, cậu……A a a a a a!

Nhóc Vệ điên thật rồi!

Lục Phong ngẩn người một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Em, cứ tắm từ từ, anh sang phòng bên cạnh”

Vệ Kiêu nghe thấy giọng hắn nhưng vì đầu óc đang rối bời nên đáp bừa: “Được!”

Bên ngoài không còn tiếng động gì, Vệ Kiêu nhìn cơ thể trơn bóng của mình trong gương……

Muốn chết quá.

Cậu còn chưa kịp thổ lộ đã thất tình rồi sao!

Nỗ lực ám chỉ bao ngày qua đổ sông đổ bể cả rồi!

Lúc này Vệ Kiêu không còn sốt ruột về chuyện cha mẹ mình nữa, trong đầu chỉ là mối tình chưa chớm nở đã chết yểu của mình.

Chờ chút

Trí tuệ của Vệ Kiêu online.

—— Em cứ tắm từ từ, anh sang phòng bên cạnh.

Đội trưởng qua phòng bên cạnh tắm rửa?

Bên đó là…

Lão Bạch!

Vệ Kiêu vừa đùa giỡn người ta bắt đầu ghen tị.

Đội trưởng sao lại qua phòng người khác tắm được, kiên quyết không được

Vệ Kiêu không thèm sấy tóc, choàng cái áo thun là phóng ra ngoài.

Ai ngờ mới mở cửa đã thấy Lục Phong.

Lục Phong dựa vào tường, mồ hồi chảy từ quai hàm xuống xương quai xanh

Vệ Kiêu: “……”

Lục Phong ngẩn người nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau không nói gì

Vệ Kiêu đột nhiên không nhịn được nữa, cảm xúc trong lồng ngực không thể nào đè nén.

Cậu thích đội trưởng, thích Close, thích Lục Phong.

Không thể chờ thêm nữa, cậu muốn nói cho hắn biết

Thậm chí nếu….

Cạch một tiếng

Cánh cửa phòng bên mở ra, Bạch Tài cúi đầu chơi điện thoại, cắm đầu đi về phía Vệ Kiêu

Sau đó nghe thấy giọng cậu——

“Đội trưởng, em thích anh!”

Anh Cải đột nhiên ngẩng đầu, thấy được một màn kinh hoàng này.

Hành lang tối tăm, người đàn ông dựa vào bên tường thân hình cao lớn, đôi chân dài miên man hơi cong lên, đẹp trai vô cùng.

Trước mặt hắn là thiếu niên cao gầy, T-shirt màu đen to rộng đối lập với cái cổ trắng như tuyết, tóc tai ướt sũng che đi vành tai nhỏ nhắn, giọng nói trong trẻo của cậu vang vọng khắp hành lang.

Lục Phong liếc Bạch Tài một cái, nhỏ giọng đáp: “Ừ”

Tim Vệ Kiêu đập mạnh.

Anh Cải hoàn hồn, bị hai người này dọa cho hồn phi phách tán.

Vệ Kiêu quay đầu, nhìn thấy anh Cải đang trợn mắt há mồm——

Ai ngờ Bạch Tài lại nói: “Mày cứ phải một ngày ba lần mới chịu sao!”

Vệ Kiêu: “???”

Bạch Tài bị cậu làm cho hãi hùng: “Cả thế giới này đều biết mày thích đội trưởng rồi, hai lần chưa đủ, mỗi ngày phải nói ba lần như ăn cơm mới được à”

Lục Phong xoa mái tóc ướt của cậu: “Đi sấy tóc đi, cẩn thận bị cảm”

Vệ Kiêu ngơ ngác nhìn hắn: Không phải, cái này……

Bạch Tài chết lặng: “Đội trưởng cũng thích mày, tao cũng thích mày, mọi người đều thích mày, thế bây giờ đi ăn sáng được chưa?”

Vệ Kiêu: “…………………” Đệt?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK