• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng của Vệ Kiêu cong lên, gần như tỏa sáng hệt mặt trời.

Tất cả mọi người ở FTW đều không nhìn bọn họ, cúi đầu làm chuyện của chính mình, may mắn là xung quanh họ đều là người nước ngoài, không ai hiểu tiếng Trung cả, nếu không…

Có trời mới biết hậu quả nó như thế nào!

Vệ Kiêu ngượng ngùng: “Mặc dù biết là anh rất xem trọng em nhưng không ngờ lại đến mức như thế”

Bộ dạng thì trông có vẻ đang xấu hổ, nhưng lời nói ra lại mất hết liêm sỉ.

Lục Phong đang muốn nói tiếp, thì nghe Vệ Kiêu lại hỏi hắn: “Có khi nào em cũng là kẻ thất bại dưới tay anh không?”

Nếu bị thua trận là không đáng để solo thì Vệ Kiêu Kiêu đã thua không biết bao nhiêu lần cũng vậy sao?

Lục Phong: “Em sẽ thắng.”

Vệ Kiêu vểnh đuôi lên trời: “Cũng đúng, em đang là một người mới đáng yêu mà…”

Cậu nhớ lại những lời nhận xét của Lục Phong về mình, nhanh chóng nói thêm: “Trong tương lai em rất có hi vọng đúng không?”

Lục Phong đáp: “Ừ, tương lai đáng hi vọng”

Vệ Kiêu yêu năm chữ này muốn chết, trong lòng trở nên ấm áp, lại bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: “Hay là chúng là cố gắng khiến cái tương lai này… xảy ra nhanh một chút?” Solo nhiều một chút để trưởng thành thật mau, cậu muốn thắng Close!

Khóe miệng Lục Phong hạ xuống: “Muốn solo?”

Vệ Kiêu vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, vui mừng mong chờ.

Lục Phong cố hết sức nghiêm mặt: “Đấu bảng…”

Không cần hắn nói hết lời, Vệ Kiêu tựa phịch vào ghế, cướp lời: “Hiểu rồi hiểu rồi!”

Cậu bắt chước giọng điệu của Lục Phong: “Đã vượt qua được vòng bảng chưa? Thi đấu quý sau toàn thắng rồi sao? Cúp vô địch thế giới cầm được rồi à? Cái gì cũng chưa làm được sao lại có mặt mũi mà đòi …”

Lục Phong: “…”

Toàn bộ hội trường: “…”

Những lời nói đầy kiêu ngạo và ngông cuồng của Vệ Kiêu vừa thả ra, phòng hội nghị vốn đang rôm rả đột nhiên im lặng.

Tất cả mọi người đều nghe rõ lời của Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu không coi đó là chuyện gì to tát, hơn 100 người, hiểu được tiếng Trung không đến hai ba mươi người, nghe được thì thế nào?

Hơn nữa, dù cho toàn bộ đều nghe hiểu thì sao.

Ngài Kiêu dám nói dám làm, sợ đếch gì!

Bạch Tài ngồi phía sau cậu biết vì sao không khí lại yên ắng như vậy.

Không phải là bởi vì Vệ Kiêu “Ăn nói ngông cuồng”, mà là do đoàn người bước vào từ cửa số 2

Một nửa trong số họ mặc đồng phục đội L&P màu xám bạc, và nửa còn lại mặc đồng phục đội Pro màu xanh trắng, diện mạo của hai người dẫn đầu rất dễ nhận ra.

Người đàn ông trong bộ đồng phục màu xám bạc ở bên trái có mái tóc đen ngắn và đôi mắt đen, đặc biệt bắt mắt trong đám người da trắng, anh nghiêng đầu nói chuyện với ai đó, bên tai trái đeo khuyên tai màu bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn, trông rất tùy tiện, kiêu ngạo.

Đây chính là đội trưởng Nguyên Trạch của L&P, dù ở Bắc Mỹ hay Trung Quốc, mọi người đều thống nhất là: Marshal, đồ đàn ông cặn bã (aka tiếng Trung là tra nam)

Người đàn ông mặc đồng phục xanh trắng bên phải có mái tóc đen dài hơi uốn xoăn nhẹ, một đôi mắt phượng dưới lông mày thanh mảnh, dưới mắt trái có nốt ruồi, khi không cười thì lạnh lùng cao ngạo. Nhưng anh ta mỉm cười có phần cuốn hút.

ADC số một của Pro Kim Sung Hyun, khi còn ở Trung Quốc đã có vô số fan theo đuổi gọi oppa, sau khi về nước thì độ nổi tiếng không hề giảm, vẫn có vô số người hâm mộ ở khu vực Trung Quốc.

Nguyên nhân cũng không phải bởi vì độ đẹp trai hay gì, mà vì lúc vẫn còn ở trong chiến đội thần thánh FTW, anh rời đi với lý do rất chính đáng.

Dù gì thì hợp đồng cũng đã hết hạn, việc quay về cống hiến cho đất nước cũng không gì đáng trách.

Nhóm tuyển thủ trong phòng hội nghị không hề quan tâm đến vẻ ngoài của hai người như thế nào, họ chỉ để ý bởi vì hai người đó mạnh.

Cũng giống như việc họ chú ý đến Close khi bước vào, hai đội này tiến vào, bọn họ làm sao có thể không nhìn chằm chằm.

L&P là á quân toàn cầu của năm ngoái, Gary thậm chí còn giành được á quân giải đấu đơn!

Dù Pro chỉ giành được vị trí thứ 3 của thi đấu đồng đội nhưng Kim Sung Hyun và đồng đội Lee Heran đã giành được cup vô địch giải đấu đôi!



Hàng chục tuyển thủ chính thức của cả ha đội, mỗi người đều có thành tích đáng kiêu ngạo, sao có thể không khiến người khác mê mẩn cơ chứ!

Đã thế bọn họ lại còn đến cùng nhau, Nguyên Trạch cùng Kim Sung Hyun cũng không biết đang thảo luận cái gì, hai người đàn ông ở trên đỉnh Vinh Quang, ngay lập tức khuấy động nhiệt huyết của cả khán phòng!

Bọn họ tiến vào, hội trường yên tĩnh, giọng nói của Vệ Kiêu vốn có thể chìm xuống trong tiếng ồn, trở nên càng rõ ràng hơn ở trong phòng yến hội ——

“Đã vượt qua được vòng bảng chưa? Thi đấu quý sau toàn thắng rồi sao? Cúp vô địch thế giới cầm được rồi à? Cái gì cũng chưa làm được sao lại có mặt mũi mà đòi…”

Những người nghe không hiểu: “???”

Những người hiểu: “………………”

Gary nhìn thoáng qua đã nhận ra đồng phục FTW, tuy không quen biết Vệ Kiêu, nhưng giọng nói này cho dù không biết, dù có hạ thấp giọng xuống thì hắn cũng có thể nhận ra!

Thằng nhóc này, đã ra khỏi quê nhà rồi mà vẫn cứ huênh hoang như thế!

Cup thế giới?

Nằm mơ đi!

Lão G nghe được, tất nhiên Nguyên Trạch cùng Kim Sung Hyun cũng nghe được.

Nguyên Trạch cong môi: “Tôi đi gặp bạn nhỏ kia một chút”

Kim Sung Hyun nhìn thấy Lục Phong, dùng tiếng Trung gọi Nguyên Trạch: “Anh”

Bị Kim Sung Hyun dùng tiếng Trung gọi anh, sau đó… Đệt mẹ nó, không còn có sau đó nữa!

Nguyên Trạch giả vờ không nghe thấy.

Kim Sung Hyun cố ý đi sát bên cạnh anh nói: “Đừng quên buổi livestream mấy hôm trước…”

Nguyên Trạch: “…”

Nguyên Trạch nhanh chân đi đến chỗ của đội FTW.

So với loại cáo già như này, bạn nhỏ giương nanh múa vuốt vẫn dễ thương hơn nhiều.

Cuối cùng Vệ Kiêu cũng phát hiện ra L&P

Đây là lần đầu tiên Nguyên Trạch và lão G nhìn thấy Vệ Kiêu, nhưng Vệ Kiêu lại hiểu biết rõ về họ.

Dù sao đều là tay già đời trên đấu trường, mỗi ngày xem thi đấu đã thuộc làu làu đặc tính của bọn họ.

Nguyên Trạch mỉm cười: “Quiet?”

Không ai lại đánh người đang cười, Vệ Kiêu ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi với họ.

Lão G dùng tiếng trung sứt sẹo khó hiểu hơn cả tiếng sao hỏa của mình nói:

“Cup thía dưới 2021 là của L&P tụi nài”

Hội FTW: “…”

Ngài nói bằng tiếng Anh cho bọn tôi nhờ!

Vệ Kiêu vui vẻ: “Được thôi, cup thía dưới là của mấy người”

Lão G không nghe ra sự khác biệt, Nguyên Trạch cũng không hề nể tình đồng đội chút nào, cười ra tiếng.

Gary: “???”

Rốt cuộc là có chuyện gì.

Nguyên thần cười nắc nẻ, mãi mới kiềm chế được: “Bạn nhỏ à, nếu muốn lấy cup thế giới thì không thể cứ ở mãi ở FTW được, hay là đến L&P đi”

Lần trước đưa ra lời mời rất uyển chuyển, bây giờ lại hỏi thẳng luôn, trước mặt vô số tuyển thủ chuyên nghiệp của 18 đội đến từ mọi khu vực, chìa cành ô liu cho cậu

Hầu hết những người có mặt không thể hiểu tiếng Trung Quốc, nhưng họ có thể hiểu được tình hình.

Hận thù của Nguyên Trạch và FTW là vô số kể, bây giờ anh ta lại khiêu khích người mới của FTW?

FTW thật là thảm, khả năng lớn năm nay sẽ lại bị đánh cho trầm cảm tiếp.

Còn những đội nước ngoài hiểu tiếng Trung thì đang hoang mang.

Cái quái gì vậy?

Marshal mời thằng nhóc cuồng vọng kia gia nhập L&P?

Rốt cuộc thì thằng nhóc đó là ai?

Quiet…

Chưa từng nghe tới người này.

Nguyên Trạch dám nghĩ dám làm: mời Vệ Kiêu gia nhập ngay trước mặt bao nhiều người, thế là Vệ Kiêu cũng dám nghĩ dám làm: từ chối anh trước mặt hơn một trăm tuyển thủ chuyên nghiệp: “Không đi!”

Nguyên Trạch không kinh ngạc: “Cân nhắc một chút đi mà, còn tận 15 ngày nữa”

Vệ Kiêu thẳng thắn dứt khoát nói: “Không cần cân nhắc, tôi không đi đâu hết, tôi sinh ra làm người của FTW, chết cũng là ma của FTW!”

Thần Phong: “…”

Mặc dù rất buồn cười nhưng tại sao lại có chút cảm động thế này!

Thang Thần trực tiếp bật cười: “Hahaha, nhóc Vệ, chú mày….”

Vệ Kiêu nghĩ một chút, cậu nhớ ra là ông chủ của FTW là Lục Phong, giọng nói càng trở nên vang dội: “Đúng thế, tôi sinh là là người của Close, chết cũng là quỷ của Close!”

Hết thảy những người hiểu tiếng trung trong đại sảnh: “… … … …”

Bạch Tài: Đệt, có cái lỗ nào dưới sàn không, ông đây muốn chui xuống quá!

Càng khiến cho toàn thể FTW muốn chui xuống đất chính là sinh viên tài giỏi của 985, điểm thi đại học môn tiếng anh là 130-Vệ Kiêu Kiêu phiên dịch câu này rồi nói thêm một lần nữa!

“I was born a Close man, and death a Close ghost!”



Sau lần này, cả sảnh tiệc đều sững sờ!

Những người lúc trước nghe không hiểu thì hỏi thăm khắp nói, những người hiểu thì kể lại câu chuyện.

Chuyện truyền qua tai người này người khác…

Mỗi phiên bản lại càng khó tin hơn phiên bản trước.

Mới đầu vẫn còn đang bình thường: “Marshal mời người mới FTW gia nhập L&P!”

Sau đó vẫn còn khá đáng tin: “Người mới kia có chết cũng không chịu gia nhập!”

Sau đó bắt đầu trở nên kì quái: “Marshal muốn cướp người!”

Từ đây bắt đầu xuyên tạc: “Người mới FTW là nữ giả nam đó!”

Cuối cùng tất cả trở nên hỗn loạn: “Marshal và Close cùng yêu một người mới là nữ nhưng giả nam!”

Bạch Tài đã hóng được một đóng chuyện: “…” Uầy ghê thật!

Kể cả Nguyên Trạch sau khi nghe Vệ Kiêu nói xong cũng đờ người, nhưng là một người càng khó khăn thì càng muốn chinh phục, Nguyên thần tiếp tục đục tường: “Cậu mới 19 tuổi, còn trẻ, đừng như thế…”

Anh vừa nói đến đây, Lục Phong đứng lên cắt ngang: “Đổi chỗ” Hắn nói với Vệ Kiêu.

Bên phải Vệ Kiêu là Lục Phong, bên trái không có ai ngồi, vì thế mới để cho Nguyên Trạch nói nhiều như thế.

Lúc này Lục Phong muốn đổi chỗ với cậu, tức là muốn đẩy Vệ Kiêu vào trong.

Vệ Kiêu không chịu, muốn phản bác lại Nguyên Trạch.

Lục Phong nhìn cậu.

Vệ Kiêu: “…”

Được rồi, chọc ai chứ đừng chọc đến đội trưởng.

Nhóc điên Vệ ngoan ngoãn đứng dậy, đổi vị trí với Lục Phong.

Lục Phong nhìn về phía Nguyên Trạch: “Còn có việc gì không?” Giọng nói lạnh như băng.

Nguyên Trạch: “…”

Lục Phong mặt không cảm xúc: “Hay là anh muốn ngồi chỗ này?”

Nguyên già đời tức hộc máu, giả tạo nói: “Không sao, bọn tôi sắp có trận đấu biểu diễn, phải đi khởi động tay trước”

Lục Phong: “Ừ.”

Cuối cùng thì đoàn người L&P cũng rời đi, khán đài sôi sục trở lại.

Lần này mọi người chỉ thảo luận về một chủ đề——

Người mới của FTW là ai!

Quiet là ai?

Sao còn chưa ra mắt đã có scandal rồi!

Sau đó, một người dẫn chương trình bước ra và bắt đầu giải thích về tập huấn mùa đông.

Đầu tiên, trưởng BTC cuộc thi phát biểu, sau đó là cha nuôi tài trợ phát biểu, tiếp theo người dẫn chương trình nói về các quy định và quy ước, những điều này tuy rườm rà nhưng rất quan trọng, các giám đốc câu lạc bộ và nhân viên hậu cần đều chú ý lắng nghe.

Vệ Kiêu theo sát Lục Phong, nhận ra tâm trạng của hắn không được tốt lắm.

Bên trên có người đang nói, Vệ Kiêu cũng không tiện mở miệng, cậu lấy giấy bút trên bàn, viết rồi đưa sang cho Lục Phong.

Lục Phong nhìn tờ giấy, sửng sốt một chút.

Nét chữ nết người, chữ của Vệ Kiêu như rồng bay phượng múa, nét bút sắc bén.

Nội dung trên cũng thẳng thắn bộc trực như cậu —— Đội trưởng, em sẽ không rời khỏi FTW đâu!

“Em sẽ không rời khỏi FTW…”

Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh ngây ngô này, Lục Phong đôi mắt hơi rũ xuống, viết lên tờ giấy: “Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn”

Viết xong Lục Phong có chút hối hận, nhưng tiếc là chữ viết bằng bút không phải như gõ máy tính, không xóa được.

Vệ Kiêu hồi hộp nhìn hắn.

Lục Phong gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi ái: “Ừ”

Hắn nhẹ nhàng đáp lại, gần như bị lấn át bởi bài phát biểu trên sân khấu, nhưng Vệ Kiêu nghe được, hai mắt cậu sáng lên, khóe miệng cũng cong lên, nói: “Không bao giờ rời khỏi!”

FTW là Close.

Cậu chỉ muốn đi theo Close!

15 ngày tập huấn cũng không tính là dài, nhưng đồ đạc mang theo lại rất nhiều.

Sau khi huấn luyện mùa đông chính thức bắt đầu, thi đấu tự do cũng sẽ bắt đầu không lâu sau đó

Trong năm tiếng từ 1 giờ đến 6 giờ chiều hàng ngày, tất cả tuyển thủ phải tiến hành thi đấu tự do để tích lũy điểm cá nhân.

Sau 6 giờ điểm sẽ được thống kê, ba đội nhiều điểm nhất được chọn một đội để hẹn đấu tập, đội được chọn không có quyền từ chối, còn các đội còn lại sẽ quyết định đối thủ thông qua bốc thăm.

Vì lợi ích của tư bản, tất cả các trận đấu sẽ được phát sóng trực tiếp toàn cầu, đội chiến thắng có được tiền thưởng của đối thủ.

Tiền thưởng sẽ được phân phát dựa theo xếp hạng thi đấu tự do.

Một điểm là một nghìn nhân dân tệ, ví dụ nếu tổng điểm của năm người trong một đội là 100 điểm, thì tổng tiền thưởng của đội cho ngày đó là 100 000 nhân dân tệ.

Điểm cá nhân được làm mới mỗi ngày, nhưng tiền thưởng sẽ được cộng dồn theo thời gian.

Nói cách khác, một đội ngày thứ nhất thắng được 200 000 tiền thưởng, ngay cả khi số điểm cá nhân bằng 0 vào ngày thứ hai, đội này vẫn có 200.000 trong tổng tiền thưởng, vẫn có khả năng là đối tượng được chọn.

Vì vậy, đã thắng thì cần phải cố gắng hơn nữa để tiếp tục thắng, dù thua cũng phải cố gắng thi thấy tự do để tích điểm, giành chiến thắng!



Tổng giải thưởng sẽ ngày càng lớn hơn, đến ngày thứ 15 tăng đến con số nào thì không ai nói trước được!

Đầu óc Vệ Kiêu hoạt động rất nhanh, nhanh chóng làm rõ quy tắc: “Nếu như chúng ta thắng… chẳng phải chúng ta sẽ lấy đi toàn bộ số tiền mà mọi người cực khổ kiếm được sao?”

Đúng vậy, 100 tuyển thủ tích lũy điểm từ việc thi đấu tự do, sau đó dùng điểm để đổi tiền thưởng cộng và tổng số tiền của cả đội, một khi đội đó thua, tất cả tiền thưởng sẽ bị lấy đi.

Ngược lại, một khi thắng, không chỉ có bảo vệ được số tiền tuyển thủ đội mình kiếm được, mà còn có thể lấy được toàn bộ tiền của đối thủ!

Thần Phong dội cho cậu một gáo nước lạnh: “Tỷ lệ thua là rất lớn”

Nghĩ gì thế, 18 đội ở đây đều là những người ưu tú ở mỗi khu vực, một đội chỉ đến dạo một vòng khi thi đấu quốc tế, làm sao thắng được!

Vệ Kiêu đã hiểu điều này từ trước: “Không sao, chỉ cần ngày thứ 15 chúng ta thắng là được!”

Không sai, đây là điểm yếu duy nhất của thể chế này.

Dù cho trước đó có thua bao nhiêu trận, tổng tiền thưởng chỉ là số 0, miễn là thi đấu tự do ngày thứ 15 xếp thứ nhất, lấy được quyền chọn đội thi đấu, hoàn toàn có thể lật kèo!

Dù sao thì đấu tập quan trọng nhất là… sự cọ xát giữa các đội, kích thích nhiệt huyết của tuyển thủ nâng cao hiệu quả huấn luyện chứ không phải là thể chế đào thải của thi đấu.

Về các quy tắc, có nhiều quy tắc rất kinh điển, chẳng hạn như không đánh nhau, không tụ tập uống rượu, không …

Nói chung là muốn nhóm tuyển thủ tích cực hướng về phía trước, chăm chỉ thi đấu, xây dựng hình ảnh về một xã hội hài hòa.

Chờ đến chín giờ, khi cả hội trưởng bắt đầu buồn ngủ, sự kiện chính mở màn mới bắt đầu.

Người dẫn chương trình thông báo: “Xin mời L&P và Pro khai mạc cho trại tập huấn mùa đông tổ A của Vinh Quang 2021!”

Hội nghị kết thúc, trận đấu biểu diễn bắt đầu!

Sảnh tiệc đột nhiên chìm vào bóng tối, sau đó hành khúc của L&P vang lên, năm người mặc đồng phục đội xám bạc bước ra khỏi hậu trường, tiến về sân khấu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Sau đó hành khúc quán quân của Pro vang lên, đây là bài ca chỉ thuộc về quán quân của Vinh Quang, là vinh dự mà chỉ đội quán quân kì trước mới có được!

Chỉ cần chiến đội ra trận, hành khúc vang lên, trận chiến sẽ bắt đầu!

Tất cả các tuyển thủ đều tinh thần hăng hái!

Mặc dù chỉ là một trận đấu biểu diễn, nhưng trong cái tình huống được nhiều người chú ý như vậy, không ai muốn thua.

Chưa kể đến hai bên là đối thủ cũ!

Các bài tiểu luận trên internet về ‘ân ân oán oán’ của Nguyên Trạch cùng Kim Sung Hyun có thể quấn 3 vòng xung quanh địa điểm tập huấn mùa đông!

Tuyển thủ chính thức của cả hai đội bước lên, người dẫn chương trình phỏng vấn họ theo thường lệ.

Kim Sung Hyun cầm lấy micro, miệng nói tiếng Trung trôi chảy: “Tôi thì không có vấn đề gì hết, nhưng Marshal rất muốn thắng”

Người dẫn chương trình phiên dịch câu này, cảm thấy thú vị hỏi: “Vì sao Marshal lại muốn thắng như vậy?”

Kim Sung Hyun không đưa micro cho Nguyên Trạch, tiếp tục nói bằng tiếng Trung: “Chuyện là như vậy, Marshal đã vi phạm lời thề nhiều năm trước, phải livestream ăn shit, nhưng tôi không có hứng thú với vụ này, vì vậy tôi đề nghị miễn là ổng thắng trận đấu biểu diễn thì không cần livestream nữa”

FTW và 3U đang hóng hớt: “… … …”

Nguyên Trạch: “… … … …”

Nhóm tuyển thủ chính thức của L&P và Pro không nghe hiểu: “???”

Lão G chỗ hiểu chỗ không: “Shì? Shí? Shǐ?”*

*Trong tiếng trung, shit (phân) đọc là [shi], lão G không nghe được nên mới nêu ra một loạt từ gần giống với [shi] nếu dịch ra thì hơi không liên quan nên để vậy luôn.

Cái giống loài thanh điệu này đúng là đi ngược lại của sự tiến hóa!

Người dẫn chương trình trông có vẻ hoang mang, không biết dịch cái này như thế nào cả!

Nguyên Trạch nhìn chằm chằm vào Kim Sung Hyun: “Lão Kim, cậu chết với tôi!”

Tuyển thủ đường trên chuyên khắc chế xạ thủ-Nguyên Trạch muốn đập chết Kim Sung Hyun trong ván này.

Kim Sung Hyun cười giống như một đóa hoa cao lãnh, giả vờ nghe không rõ: “Muốn đuỵt* tôi, xếp hàng đi bạn!”

*Gốc là 日 nghĩa là ngày nhưng cũng là nghĩa là XXX (Tui đoán thế)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK