Ngạn Tảo cũng không ngờ hướng gió lại thay đổi nhanh như vậy, thật ra trong tay anh đã nắm chặt một đòn công kích rồi, chỉ còn chờ dư luận đổi hướng gió từ từ mà thôi, không ngờ chỉ cần vứt ra một câu thanh minh rồi bảo bộ phận ngoại giao dẫn dắt truyền thông một chút mà đã thấy được hiệu quả. Cứ như vậy, giang cư mận vo ve bay đến châm chích Bạch Lệ Tô như ong vỡ tổ.
Có điều như vậy cũng tốt.
Nhìn chung thì anh cũng đã xử lí xong chuyện này giúp Yến Đôn.
Mặt khác, Bạch Lệ Tô thì lại cắn chặt răng, cô ngồi trong phòng trang điểm rồi trưng ra biểu cảm hung ác thâm độc. Cô nghiến răng nghiến lợi khoảng nửa phút, răng hàm cực kì nhức mỏi, không kìm lòng được mà gõ gõ nhân viên chăm sóc khách hàng: Biểu cảm của tôi như vậy đã đủ chưa?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đủ rồi ạ.
Lúc này Bạch Lệ Tô mới thả lỏng, không nhịn được mà nói: Tôi không hiểu, rõ ràng là cũng đâu có ai xem đâu. Sao tôi còn phải diễn sâu làm gì?
Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Thưa quý khách, là như này ạ. Nhân vật phản diện ác độc chắc chắn phải trưng ra biểu cảm hung tàn và thâm độc ở một nơi không ai nhìn thấy. Đây là chuyện đã được định sẵn.
Bạch Lệ Tô: Xem ra diễn Mary Sue vẫn đỡ hơn nhiều ha.
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thực ra bây giờ quý khách cũng đang diễn Mary Sue mà ạ. Chỉ là nữ chính Mary Sue gốc phải trở thành nữ phụ ác độc trong truyện xuyên thư thôi, đây cũng là chuyện đã định sẵn ạ. Quý khách cố gắng thích nghi với sự thay đổi của cuộc sống nha, cố lên.
Bạch Lệ Tô: Đậu xanh.
…
Bởi vì sóng gió này mà việc ghi hình của Ngôi Sao Đi Làm cũng trở nên lúng túng.
Bạch Lệ Tô là nhóm trưởng trong việc quảng bá cho nước cần tây rau thơm lần này. Cô vốn đã không kiểm soát được người khác, bây giờ lại có thêm vụ bê bối như vậy nên Hồng Tiểu Hoa lại càng ra sức chà đạp cô: “Ui, không phải cô nói mình là bạn gái của Giám đốc Ngạn à? Sao lại phải nỗ lực như vậy chứ… À, quên mất, đến Giám đốc Ngạn còn không biết bản thân có người bạn gái như vậy đâu! Hì hì! Đùa cũng vui ghê. Chắc không phải cô nằm mơ thấy mình yêu đương với Giám đốc Ngạn, sau đó tỉnh dậy lại tưởng thật đấy chứ?”
Bạch Lệ Tô nghĩ thầm: Cô Hồng Tiểu Hoa này là trẻ mẫu giáo đấy à? Mức độ châm biếm giống như chọt lét vậy á.
Song, dựa vào thiết lập nhân vật cần thiết, Bạch Lệ Tô vẫn giả vờ giả vịt mà rưng rức: “Hức hức hức… Mọi chuyện không phải như vậy đâu… Hức hức hức… Sao cô có thể nói như vậy… Hức hức hức…”
Hồng Tiểu Hoa nhìn cái kiểu khóc lóc giống như bạch liên hoa của Bạch Lệ Tô thì cảm thấy rất phiền phức, lại trở mặt khinh thường: “Cô khóc cái gì? Yến Đôn người ta bị cô hãm hại như vậy mà còn chưa khóc kia kìa!”
Yến Đôn – đột nhiên bị nhắc tới – cứng đờ ra, cậu nở một nụ cười khổ: “Bọn mình quay về việc thảo luận kế hoạch phát triển hoạt động đi…”
Hồng Tiểu Hoa nở nụ cười, nói: “Yến Đôn đúng là thư kí Giám đốc ha, có vẻ vô cùng chuyên nghiệp đó… Đúng rồi, nếu cậu đã là thư kí Giám đốc thì tham gia chương trình này làm gì?”
Yến Đôn đã lường trước đối phương sẽ hỏi như vậy, nên cậu bèn đáp: “Không phải Giám đốc cũng lên chương trình sao ạ? Tôi đi theo để lấy tiếng thơm, thử xem ghi hình chương trình có cảm giác như thế nào.”
Dường như Hồng Tiểu Hoa nghĩ đến điều gì, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Ngạn Tảo đang đứng cạnh Yến Đôn: “Ý cậu là Ngạn Tảo à? Anh không có quan hệ thân thích gì với Ngạn Trì chứ?”
Yến Đôn nghĩ thầm: Bây giờ cô mới nghĩ đến điều này à?
Lúc hai người quyết định đi “nằm vùng” trong chương trình thì Yến Đôn cũng rất lo lắng, không biết mọi người có đồng thời liên tưởng tới “Ngạn Tảo” và “Ngạn Trì” không. Dù sao thì hai cái tên này cũng có chút đặc biệt.
Thế nhưng sức mạnh của kịch bản rất ư là mạnh mẽ, dường như mọi người không ai nhận ra có gì đó không ổn.
Ngạn Tảo cười cười, trả lời: “Thật ra tôi là anh trai của Ngạn Trì.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều hết sức hoảng hốt.
Ban đầu mọi người còn không rõ Ngạn Tảo nói thật hay nói giỡn.
Thế nhưng nhìn nụ cười như đã tính toán đâu ra đấy của Ngạn Tảo thì có vẻ là thật — Suy cho cùng thì Ngạn Tảo quả thật có một khí chất khác hẳn người bình thường — Chúng ta hay gọi là “khí chất tổng tài bá đạo”. Mà Ngạn Tảo lại là người trùm sò nhất trong số các tổng tài bá đạo, khi sở hữu thêm cả “khí chất tổng tài bá đạo” thì anh khiến người ta không khỏi quỳ xuống đất gọi bố ơi.
Đạo diễn cũng hãi theo: “Sao bảo tập sáu mới công bố thân phận mà?”
Ngạn Tảo mỉm cười nhìn đạo diễn, trong ánh mắt lại mang theo vài phần trách móc như đang nói: Bây giờ ông là trùm hay tôi là trùm?
Đạo diễn chỉ có thể kính phục: Ngài là trùm ạ.
“Tôi nói thẳng luôn vậy.” Chủ tịch bá đạo Ngạn Tảo vung tay lên, “Thật ra tôi là anh cả của Ngạn Trì, cũng chính là Chủ tịch của Tập đoàn Ngạn thị. Yến Đôn là trợ lý tôi đưa đến.”
Tất cả các thành viên ở đây đều bị dọa sợ, nhất là vật hi sinh đã từng châm biếm Ngạn Tảo lúc trước, trên mặt cậu ta không còn chút máu luôn.
Bạch Lệ Tô biết tình hình cho nên khá bình tĩnh, cô dẫn đầu cười, còn lên tiếng để tăng cảm giác tồn tại: “Trời ạ! Việc này khiến người ta ngạc nhiên quá! Có điều tôi cũng đã sớm nhận ra khí chất của thầy Ngạn không với những người khác, chỉ không ngờ là…” Nói xong, Bạch Lệ Tô lại ngại ngùng cười, hỏi: “Nhưng tại sao Chủ tịch Ngạn lại muốn tham gia chương trình này vậy ạ?”
Giọng điệu của Ngạn Tảo vô cùng sắc bén: “Nói thật thì vừa tốt nghiệp ra tôi đã trở thành Chủ tịch rồi, còn chưa đi làm thuê thử bao giờ. Cho nên tôi rất muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường.”
“…” Dưới ánh mắt nghi ngờ cuộc sống của mọi người, Ngạn Tảo lại bình tĩnh nói tiếp: “Mọi người không cần câu nệ quá đâu, tiếp tục họp đi. Cứ coi tôi như một thành viên bình thường trong nhóm là được.”
“???” Mặt mũi ai nấy ngơ ngác: Sao coi anh là một thành viên bình thường được? Anh là trùm sò màaa!
…
Sau khi kết thúc cuộc họp thì mọi người lại tiến vào phần loại trừ.
Vì Ngạn Tảo đã tuyên bố thân phận của bản thân nên Ngạn Trì cũng không giả bộ nữa, kéo thẳng Ngạn Tảo ra rồi nói: “Anh, anh muốn loại ai?”
Ngạn Tảo nhìn một vòng xung quanh, vật hi sinh từng châm biếm Ngạn Tảo phát run, cậu ta co rúm người lại, có ý muốn che giấu cảm giác tồn tại của bản thân. Ánh mắt của Ngạn Tảo cũng không dừng lại trên bất kì người nào quá lâu, một lúc lâu sau, anh cười nói: “Loại anh và Yến Đôn đi. Bọn anh không thi nữa.”
“Không thi nữa ạ?” Ngạn Trì kinh ngạc.
Ngạn Tảo gật đầu: “Không bỏ thi thì làm sao trở thành cố vấn được?”
“À, cũng có lý.” Ngạn Trì vung bàn tay to lên, “Tôi tuyên bố loại trừ Ngạn Tảo và Yến Đôn, sau đó hai người trở thành cố vấn!”
Đạo diễn cầm kịch bản gốc trên tay, ông muốn hỏi hai ông trùm một chút, rốt cuộc hai người có đọc kịch bản không vậy? Bây giờ không dựa vào kịch bản luôn đúng không? Vậy viết ra kịch bản để làm gì thế? Dùng để chùi mông ha gì?
Yến Đôn chứng kiến cảnh tượng sóng gió này thì cũng hết sức giật mình, không phải vì cái gì khác, mà chính là vì hành động kiểu tổng tài bá đạo của Ngạn Tảo.
Dựa vào trí nhớ về thế giới thực của Yến Đôn, Ngạn Tảo cũng không phải là một ông trùm sò như vậy.
Song, trong thế giới thực, chẳng qua Ngạn Tảo ra vẻ ấm áp hiền lành, khiêm tốn lễ độ cũng là để ứng phó với hoàn cảnh mà thôi. Khách quan mà nói, nếu một người bình thường leo lên được chức sếp thì anh ta cũng không thể quá dịu dàng. Chỉ là người thông minh thì có thể ngụy trang thành hình tượng được mọi người yêu thích mà thôi.
Sau khi thăm dò trong thế giới tổng tài bá đạo một khoảng thời gian, Ngạn Tảo phát hiện ra mình có thể làm bất cứ điều gì mà bản thân muốn, cho nên anh cứ thế mà triển luôn.
—
Hết chương 22.