Yến Đôn đắm chìm trong thế giới suy nghĩ của mình, người ngoài nhìn vào thì lại thấy cậu ngẩn người mà không có lí do. Mary Sue dùng khuỷu tay khều cậu một cái, thấp giọng nói: “Tỉnh lại đi.”
Lúc này Yến Đôn mới lấy lại tinh thần, cậu ra điều có lỗi mà nhìn Ngạn Tảo. Thấy khuôn mặt kia của Ngạn Tảo, Yến Đôn vô cùng bùi ngùi. Người trước mắt rõ ràng là người trong lòng, thế nhưng cậu lại không thể không giả vờ như người xa lạ.
Yến Đôn đằng hắng một tiếng rồi nói: “Kính chào Chủ tịch Ngạn. Tôi là thư kí của cậu Trì, tên là Yến Đôn ạ.”
“Yến Đôn?” Lúc này ánh mắt của Ngạn Tảo mới chuyển từ người Trần Giáng Thần lên người Yến Đôn, “‘Yến’ nào, ‘Đôn’ nào vậy?”
“Yến trong chim én, Đôn là chữ Đôn có nét tâm dựng thẳng bên cạnh ạ.” Yến Đôn giải thích, “Tức là…” Yến Đôn vươn tay, cậu khua tay múa chân ở trong không khí một lúc.
Ngạn Tảo gật đầu rất nghiêm túc: “Kiến thức của tôi hạn hẹp, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chữ này. Có thể nói cho tôi biết chữ này có ý nghĩa là gì không?”
Trong lòng Yến Đôn nảy lên: Như quay về lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vào một hôm nào đó.
Đương nhiên lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là lúc phỏng vấn.
Ngạn Tảo nhìn sơ yếu lí lịch của cậu rồi nói: “Kiến thức của tôi hạn hẹp, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chữ này. Chữ này đọc như thế nào vậy? Có thể nói cho tôi biết nó có nghĩa là gì không?”
Tuy chữ “Đôn” này không được coi là chữ hiếm, nhưng nó cũng không phải là chữ thường gặp, cho nên rất nhiều người không nhận ra nó. Thế nhưng bất kể là thầy giáo hay là ông chủ, rất ít người thẳng thắn nói mình không biết, còn xin chỉ bảo nghĩa của từ như vậy.
Cảm giác phảng phất như chỉ mới hôm qua khiến Yến Đôn thoáng rung động, cậu cũng mở lời tựa như khi ấy: “Chữ ‘Đôn’ này có nghĩa là thật thà và hiền lành. Cho nên lúc nói, anh cũng có thể gọi tôi là ‘Yến Hiền Lành’.”
Phản ứng của Ngạn Tảo cũng như tái hiện lại từ ngày hôm qua: Anh nhẹ nhàng nở nụ cười bâng quơ, thuận miệng đằng hắng một tiếng, anh nắm tay lại để ở bên môi, dường như đang che giấu ý cười không đúng lúc của mình.
Tim Yến Đôn còn đập nhanh hơn so với khi ấy: Aaaaaaa sếp Tảo nhà tui cười rộ lên đẹp trai quáaaaaa!!!
Khi đó Yến Đôn cũng giới thiệu bản thân “Anh cũng có thể gọi tôi là ‘Yến Hiền Lành"”, mà Ngạn Tảo lúc ấy cũng nở một nụ cười như vậy.
Tất cả mọi thứ đều được tái hiện lại khiến Yến Đôn cảm thấy mình như đang mơ, lại có một niềm vui sướng âm thầm không thể nói rõ được.
Chỉ có điều, Yến Đôn sợ tên mình không dễ nhớ, nên cậu cũng nói như vậy với mấy người trong công ty, bởi vậy mà có một dạo, rất nhiều người trong công ty đều gọi cậu là “anh Hiền Lành”, “Yến Hiền Lành”, “bé Hiền Lành”, hay “em trai Hiền Lành”… Mãi cho đến khi Ngạn Tảo công khai nghiêm cấm: “Thư kí Yến là thư kí Yến, đừng có gọi tên lung tung.” Lúc đó Yến Đôn còn cảm kích ghê gớm — Mãi cho tới lúc cậu phát hiện ra bản thân mình chính là “Nhóc Yến Hiền Lành” trong danh bạ của Ngạn Tảo.
Hehe, coi tui phát hiện ra cái gì nè?
Một ông sếp giả đò nghiêm túc!
Yến Đôn lại gõ gõ nhân viên chăm sóc khách hàng: Thế cuối cùng tôi có được theo đuổi Ngạn Tảo không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Nhân vật “Ngạn Tảo” cũng không có trong danh sách thu phục, tôi cần phải tra một chút, thưa quý khách, vui lòng chờ chút ạ.
Một phút sau.
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, là vầy, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ chính là có thể thu phục được Ngạn Tảo ạ.
Yến Đôn mừng như điên: Tốt quá rồi!
Nhân viên chăm sóc khách hàng còn bảo: Ngoài ra, vì nhân vật “Ngạn Tảo” thuộc loại linh hồn đến từ thế giới thực, cho nên “hào quang vạn người mê của nhân vật thụ chính” của cậu sẽ không có tác dụng gì với anh ta ạ.
Yến Đôn: …Được rồi. Tôi có thể chấp nhận sự thật.
Nói thật ra thì, nếu Yến Đôn giành được hảo cảm của Ngạn Tảo dựa vào “hào quang vạn người mê của nhân vật chính” của cậu thì việc đó cũng không hề có ý nghĩa gì, thậm chí còn có chút hèn hạ. Cũng tương tự như việc dùng thủ đoạn thấp hèn để lừa gạt sắc đẹp mà hay bị người ta khinh thường ấy.
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Được ạ, chúng ta sẽ bổ sung thêm Nhiệm vụ nhánh: Thu phục ‘tổng tài bá đạo Ngạn Tảo’ cho hệ thống.
Yến Đôn nghe thấy âm thanh “leng keng” dễ nghe của hệ thống kêu lên, sau đó lại hỏi: Đây là “nhiệm vụ nhánh”, cho nên dù không thành công thì cũng không ảnh hưởng đến việc tôi sống lại đúng không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng ạ. Đây là nhiệm vụ nhánh, nếu thất bại thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc đánh giá của nhiệm vụ chính đâu ạ.
Yến Đôn: Ừa ừa.
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Mặt khác, hệ thống đánh giá nhiệm vụ nhánh này có độ khó cực cao.
Yến Đôn: …Vậy hả? Tức là AI nhận xét rằng tôi không thể nào theo đuổi được Ngạn Tảo phải không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Vâng thưa quý khách, đánh giá của chúng tôi là, căn cứ vào điều kiện của cậu, nếu không có hào quang nhân vật chính thì không thu phục được bất kì vị tổng tài bá đạo nào cả ạ.
Yến Đôn: …
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Vì Nhiệm vụ nhánh: thu phục ‘tổng tài bá đạo Ngạn Tảo’ có độ khó rất cao, cho nên khi hoàn thành thì cậu sẽ được tặng một phần quà bí mật ạ.
Tâm trạng vừa bị đả kích của Yến Đôn lại trở nên vui vẻ: Thật sao? Cũng không tệ đâu.
Yến Đôn phân tích một chút, tuy rằng thu phục Ngạn Tảo đúng là một chuyện rất khó, thế nhưng thất bại cũng không mất mát gì, lỡ như thành công thì sao? Thành công thì không những ôm được người đẹp về nhà, mà lại còn có một phần quà bí mật nữa!
Làm gì có chuyện nào có lợi hơn nữa chứ?
Yến Đôn đã không thể chờ được, cậu đã mài dao soàn soạt hướng về Ngạn Tảo rồi.
Yến Đôn đang xoa tay thì lại phát hiện ra một chuyện, cậu độc thân quá lâu nên không biết phải tán tỉnh kiểu gì.
Yến Đôn: Ừm… Tôi thu phục Ngạn Tảo kiểu gì giờ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Có cần hệ thống mở chức năng ‘trí tuệ nhân tạo giúp bạn tán tỉnh’ trong ‘nhiệm vụ chính’ không ạ?
Yến Đôn: Còn có thứ xịn sò như vậy à? Mau mau mang tới cho tôi!
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Mở Trí tuệ nhân tạo giúp bạn tán tỉnh.
Sau đó, trí tuệ nhân tạo login. Yến Đôn còn chưa kịp phản ứng lại, đã phát hiện ra trong tay mình có thêm một ly cà phê, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh như chớp mà tạt về phía Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo bị giội một thân toàn cà phê:???
Yến Đôn vừa giội cà phê vào sếp lớn mới gặp lần đầu tiên:???
Đây có đúng là trí tuệ nhân tạo giúp tui tán tỉnh không vậy???
Không phải là trí tuệ nhân tạo thiểu năng giúp tui ế luôn đâu đúng không???
Yến Đôn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bắt đầu rưng rưng run rẩy: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý ạ…”
Sau khi Yến Đôn nói xong câu đó, bản thân cậu cũng bị chính mình làm cho muốn mửa tới nơi, trong đầu cậu chỉ tràn ngập suy nghĩ muốn tắt đi cái chức năng Trí tuệ nhân tạo giúp bạn tán tỉnh ngu xuẩn này. Cậu sợ hãi liếc lung tung, cũng không dám nhìn Ngạn Tảo, chỉ sợ phải nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ trên mặt anh, nên cậu đành phải dừng ánh mắt trên mặt Mary Sue.
Trên mặt Mary Sue viết rõ ràng: Bạn tôi, tôi hiểu nỗi đau của cậu.
Trần Giáng Thần thì lại đứng bên cạnh lên tiếng bênh vực: “Đúng vậy, anh Yến chắc chắn không cố ý đâu ạ!”
Yến Đôn thật sự rất cảm kích Trần Giáng Thần: Lần trước tôi mới vừa hất cậu một lần, bây giờ lại hất anh họ cậu, vậy mà cậu còn cảm thấy tôi không cố ý. Cậu nhà à, cậu đúng là một thiếu niên lương thiện đó!
Yến Đôn tắt chức năng Trí tuệ nhân tạo giúp bạn tán tỉnh trong não đi rồi lấy lại quyền kiểm soát thân thể, cậu lập tức không khóc nữa, cũng không run rẩy tí nào, cả người trở nên bình thường trở lại. Một mặt thì Yến Đôn lấy khăn tay lau quần áo giúp Ngạn Tảo, một mặt thì khom lưng giải thích: “Thật có lỗi ạ, quần áo tốt như vậy mà…”
Cũng may Ngạn Tảo không mặc áo sơ mi mà mặc áo khoác sẫm màu, bề mặt áo không bị thấm nước, nên dù bị hất cà phê thì trông cũng không quá lúng túng.
Về cơ bản thì Yến Đôn không dám nhìn vào sắc mặt Ngạn Tảo, cậu chỉ giải thích một tí rồi bỏ chạy trối chết.
Ngày hôm sau trở về công ty, mặt Yến Đôn không còn chút máu: Tui nghĩ có thể nhiệm vụ thu phục Ngạn Tảo chưa tiến đã tèo rồi.
Yến Đôn pha cà phê rồi đưa vào văn phòng Ngạn Trì, ấy vậy mà cậu lại phát hiện ra Ngạn Tảo đã có mặt ở đó. Yến Đôn hoảng sợ, cà phê trong tay cậu giống như độc xà mãnh thú vậy, Yến Đôn đề phòng khẩn cấp mà bỏ cà phê xuống, chỉ sợ bản thân lại hất vào sếp lớn.
Ngạn Trì nhìn Yến Đôn rồi vỗ vỗ vai cậu, quay đầu nhìn Ngạn Tảo nói: “Anh, chắc anh còn chưa biết đến thư kí của em…”
“Anh biết mà.” Ngạn Tảo vẫn nở nụ cười ga-lăng mà Yến Đôn quen thuộc, “Tên là Yến Hiền Lành, phải không?”
—
Hết chương 9.