“Sao lại không giả vờ được?” Bạch Lệ Tô tỏ vẻ nghi ngờ, “Đời người như diễn, tất cả đều dựa vào khả năng diễn xuất cả. Không có tài năng thì sao mà làm chàng trai xuyên sách được đây?
Nghe cô nói vậy, Yến Đôn cảm thấy cực kì xấu hổ vì sự vô năng không biết gì của bản thân, cậu tự nhận mình quả thực không xứng làm chàng trai xuyên sách.
Yến Đôn chợt nhớ ra ban nãy Mary Sue chạy biến đi là do có nhiệm vụ mới. Cậu bèn hỏi: “Đúng rồi nhỉ, bây giờ chắc hẳn chị Bạch đang làm nhiệm vụ hả? Tôi không quấy rầy cô chứ?”
“Không, nhiệm vụ hiện tại của tôi là ‘đang đi trên đường thì bị bắt cóc’, tôi đã hoàn thành xong tình tiết này rồi. Bây giờ đang bị trói trong một căn phòng bí mật, rảnh lắm, vừa khéo có thể tâm sự với cậu.” Bạch Lệ Tô đáp.
Yến Đôn cực kì hoảng sợ: “Cô đang bị bắt cóc?”
Chẳng trách sao cuộc gọi không thông qua, chỉ có dùng hệ thống thì mới liên lạc được!
“Không sao, không sao.” Bạch Lệ Tô an ủi ngược lại cậu, “Bị bắt cóc thôi ấy mà, có ai mà chưa gặp phải đâu?”
Yến Đôn cảm thấy tuyệt vọng với an ninh trật tự của thế giới này: “Tôi đó? Tôi đã gặp qua đâu.”
“Cậu là nhân vật thụ chính đúng không?” Bạch Lệ Tô nói, “Vậy chắc cậu sẽ có cơ hội đó sớm thôi.”
“… Ờm…” Một người con gái như Bạch Lệ Tô càng khiến cho Yến Đôn cảm thấy mình chẳng xứng làm một chàng trai xuyên sách gì cả.
Bạch Lệ Tô ở bên kia lại nói: “Người bắt cóc tôi tới rồi, chắc là sắp tra tấn tôi đó. Thôi không tám chuyện với cậu nữa, cậu cố lên nha, chú ý an toàn.”
Một cô gái đang bị bắt cóc mà lại dặn dò mình chú ý an toàn, Yến Đôn thật sự vừa nhục nhã lại vừa thấy cảm động: “Chị Bạch cũng phải chú ý an toàn nha!”
Hệ thống chăm sóc khách hàng nghe cuộc đối thoại của hai người, nó lại phải cảm thán lần nữa vì tình nghĩa chăm sóc lẫn nhau giữa nữ phụ ác độc và nhân vật thụ chính.
Yến Đôn ngắt liên lạc qua sóng điện não với Bạch Lệ Tô, lại bắt đầu rầu rĩ: Mình nên giả vờ uống thuốc kiểu gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Đôn thấy mình có thể tham khảo biểu hiện của những người bị trúng thuốc xem sao, rồi bắt chước lại hành động của bọn họ. Vì thế mà Yến Đôn hướng ánh mắt về phía hai tổng tài bá đạo cá muối đang nằm trên giường.
Trước đó Yến Đôn cho rằng hai vị tổng tài bá đạo giống cá muối là vì bọn họ đều là thụ, uống thuốc xong thì mềm nhũn ra, nhưng trên thực tế, hai người bọn họ xây xẩm đến mức bất động là vì cơ thể vẫn đang ở trong “khoảng thời gian choáng váng”. Bây giờ thời gian đã qua khá lâu, “khoảng thời gian choáng váng” đã dần dần qua đi, hai người cứ thế bước một chân vào giai đoạn “công cứng thụ mềm”.
Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo đều là tổng tài bá đạo, đương nhiên đều là công, bây giờ thuốc đã có tác dụng nên bọn họ lập tức thẳng cột lên trời. Mọi người đều biết, uống xong loại thuốc đặc biệt được tiểu thuyết cung cấp thì đều có ý thức không rõ, không biết đối phương là ai nhưng vẫn muốn đè. Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo vừa mở mắt ra đã thấy được đối phương, cũng không quan tâm người còn lại là nam hay nữ, là địch hay bạn, là công hay thụ, cứ thế mà “đừng hỏi tôi là ai, xin hãy dính với tôi đi”.
Yến Đôn ngồi ở cái bàn đặt cạnh cửa sổ, cậu vừa ngẩng đầu lên thì đã phát hiện ra hai tên tổng tài bá đạo đang đánh nhau trên giường.
Yến Đôn hốt hoảng: Cái này là sao đây?! Sao tự dưng đi so kiếm Hoa Sơn* luôn rồi?!
(so kiếm Hoa Sơn/Hoa Sơn luận kiếm: một sự kiện thi đấu võ công trong tiểu thuyết của Kim Dung)
So kiếm Hoa Sơn chính là so tài võ công, người tập võ đều biết câu “dài một tấc, mạnh một tấc”, bạn dài bao nhiêu thì sẽ mạnh bấy nhiêu, “ngắn một tấc, hiểm một tấc”, vậy ngược lại nếu bạn ngắn thì bạn cũng sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. So kiếm chính là phân trên dưới dựa trên việc so sánh độ dài ngắn. Hiện giờ hai người trên đỉnh núi đều tự nhận mình là hạng nhất võ công trong thiên hạ, ai cũng không phục ai nên mới so kiếm, cứ khoa tay múa chân mãi. So tài võ nghệ không phải là mời khách đến ăn cơm nên không hề ôn hòa một chút nào, nếu không phải là gió đông quật gió tây thì cũng là gió tây quật gió đông.
Trận quyết đấu này kịch liệt vô cùng, nó là kết tinh của cái đẹp và sức mạnh, là sự giao chuyển giữa ánh lửa và tia điện!
Yến Đôn thấy vậy thì trợn mắt há mồm, trong khoảnh khắc đó cậu quên mất luôn mục đích mà mình đến nơi này.
Cậu thấy Hoa Đại Mạo và Ngạn Trì quyết liệt tranh giành vị trí phía trên, họ không ngừng lăn lộn trên giường y hệt như máy giặt quần áo.
Yến Đôn muốn đi khuyên can, nhưng lại sợ mình là “thụ” mà cuốn vào trận chiến này thì không thể “phá cục” mà ngược lại còn bị “phá cúc”. Trong khoảnh khắc, Yến Đôn muốn gọi ngay cho 110, chốc chốc lại muốn gọi cho 120, thậm chí còn muốn gọi cho cả 999, nhưng cuối cùng đều bị hệ thống cản lại.
(110: cảnh sát
120: xe cứu thương
999: xe cấp cứu tư nhân)
Nhân viên chăm sóc khách hàng nói: Có nhân vật chính nào gặp phải loại chuyện này mà đi báo cảnh sát đâu? Là nhân vật chính thì cứ thế xài mông thôi! Bằng không thì cần vũ khí lớn thế để làm gì chứ ạ?
Yến Đôn nhận ra, tuy mình đã xuyên qua đây lâu như vậy nhưng vẫn không thể tiếp thu thiết lập của thế giới này một cách hoàn toàn được. Da đầu cậu run lên: Không lẽ mình cứ nhìn như vậy à? Bất lịch sự quá đi!
Nhân viên chăm sóc khách hàng bảo: Quý khách có thể chọn rời khỏi căn phòng này, đến nơi khác làm nhiệm vụ của mình ạ.
Yến Đôn lại lắc đầu: Nhưng bây giờ ý chí bọn họ không rõ ràng, tôi có chút lo lắng.
Nhân viên chăm sóc khách hàng nói: Cậu thấy bọn họ khỏe như rồng mạnh như hổ rồi đó, cậu ở lại lo lắng cho bọn họ làm gì, chi bằng lo cho bản thân mình đi ạ.
Yến Đôn thấy nhân viên chăm sóc khách hàng nói cũng hơi có lí, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng nên hỏi lại lần nữa: Sẽ không gặp chuyện gì không may thật chứ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng cam đoan: Có sức mạnh của kịch bản bảo vệ bọn họ mà, sẽ không gặp chuyện không may đâu ạ.
Yến Đôn hiểu rõ sự trâu bò của “sức mạnh kịch bản”, cậu tin rằng không có thứ gì mà sức mạnh kịch bản không làm được, nếu đã có sức mạnh kịch bản bảo vệ hai vị tổng tài bá đạo thì một tên thụ yếu ớt như cậu cũng sẽ không can thiệp vào nữa.
Sau khi xác nhận các tổng tài bá đạo đánh nhau sẽ không có vấn đề gì, Yến Đôn bèn vội vã rời khỏi căn phòng, xem như là để lại không gian riêng tư cho hai người. Cảnh tượng vừa rồi cũng khiến cho mặt Yến Đôn hơi đỏ, nên cậu bèn đi vào toilet công cộng của khách sạn để rửa mặt, cậu nhìn thấy bản thân trong gương mà rơi vào một trận hoang mang, giống như không biết rằng mình phải làm gì vậy.
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Việc cấp bách của quý khách là tiến hành nhiệm vụ tạo ra tình tiết kịch bản ạ!
Bị nhắc cho tỉnh ra, Yến Đôn lại bắt đầu đau đầu: Tôi biết rồi, khiến tổng tài bá đạo đến cứu người say thuốc là tôi, đúng không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng vậy thưa quý khách, cố lên.
Yến Đôn kìm lòng không đậu mà hỏi: Ừm… Bạch Lệ Tô bảo tôi giả vờ uống thuốc, như vậy có được không?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Vâng, thưa quý khách. Cách hiểu của Bạch Lệ Tô đúng đó ạ, nhiệm vụ được giao là “khiến tổng tài bá đạo biết cậu uống nhầm thuốc kích dục”, cho nên trọng điểm không nằm ở chỗ cậu có uống nhầm hay không, mà là anh ấy có biết được hay không ạ.
Tuy bắt được lỗ hổng nhưng Yến Đôn vẫn cảm thấy nhiệm vụ này thật là chết tiệt.
Yến Đôn cẩn thận ngẫm lại phản ứng của Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo sau khi uống thuốc, cậu phát hiện ra cả hai người bọn họ đều xây xẩm mặt mày, sắc mặt ửng hồng, biểu hiện không khác say rượu bình thường là bao. Cũng vì thế mới có thể giấu được nhân viên phục vụ, không để lại mối hoài nghi quá lớn cho người khác.
Yến Đôn ngẫm nghĩ một cách kĩ càng rồi đi đến quầy tiếp tân của khách sạn, cậu hỏi có thể đặt một phòng hay không.
Quầy tiếp tân lập tức đặt ngay một phòng cho cậu.
Yến Đôn lấy được phòng xong thì vẫn còn ngơ ngác: Sao lại thế? Không phải Bạch Lệ Tô nói là không đặt được phòng sao? Sao tôi lại đặt được chứ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Trong thế giới này sẽ không tồn tại tình huống mà nhân vật chính không đặt được phòng ạ.
Yến Đôn cũng dở khóc dở cười: Hóa ra hào quang nhân vật chính của mình còn có chức năng này à?
Căn phòng mà Yến Đôn đặt chỉ là một căn phòng nghỉ bình thường, sau khi đi vào thì cậu đến thẳng minibar, mở một chai rượu lớn ra rồi tu ừng ực.
Yến Đôn ước chừng tửu lượng của mình rồi uống, khi cậu uống xấp xỉ gần mức đó thì khuôn mặt đã đỏ đến tận mang tai, nhịp tim tăng mạnh, tay chân có hơi run lên, y hệt như trạng thái uống thuốc vậy. Cậu lung lay đứng lên rồi đi ra soi gương, quả nhiên thấy sắc mặt mình đã ửng hồng, trông cực kì giống cái chuyện kia.
Song, rất nhanh sau đó cậu lại hơi chần chừ: Tôi phải làm thế nào để Ngạn Tảo biết tôi uống thuốc bây giờ? Gọi điện thoại trực tiếp cho anh ấy có phải rất đột ngột không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng nói: Quý khách đừng lo lắng, hệ thống chúng tôi có thể cung cấp một chiếc điện thoại chứa công nghệ đen. Nếu cậu sử dụng chiếc di động này để gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắc nặc danh thì những người khác không thể nào lần theo dấu vết được ạ.
Yến Đôn vô cùng mừng rỡ: Còn có thứ xịn sò vậy ư? Đưa tôi mau lên!
Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp một tiếng, Yến Đôn nhận ra tay mình nằng nặng, trong lòng bàn tay cậu có thêm một chiếc di động — Đây chính là chiếc di động mà Bạch Lệ Tô đã sử dụng ở Club Bạch Long lúc trước. Khi Yến Đôn mở app nhắn tin bên trong ra, cậu có thể nhìn thấy được nhóm chat mà Bạch Lệ Tô đã lập khi đó.
Tên nhóm chưa được sửa, vẫn là “Thiên thần bảo hộ của Yến Đôn”.
Yến Đôn nhìn thấy tên nhóm thì có hơi tò mò, cậu nhấn vào nhìn lịch sử chat một chút, đọc đến câu “Yến Đôn đang bị một lão dâm dục chuốc say trong phòng VIP ở Club Bạch Long, nguy hiểm, mau đến ngay!” thì cậu mới bừng tỉnh: Chẳng trách sao lúc đó bọn họ lại đến cứu mình đúng lúc như vậy…
Yến Đôn bèn dứt khoát gửi một tin nhắn riêng cho Ngạn Tảo với cú pháp tương tự: Bây giờ Yến Đôn đang bị bỏ thuốc ở phòng 1111 tại Khách sạn XX, nguy hiểm, mau đến ngay!
Ngạn Tảo: Cậu ấy làm sao? Mấy người là ai? Sao mấy người biết?
Yến Đôn lại nghĩ Ngạn Trì còn “nguy hiểm” hơn cả mình, dù sao hắn cũng uống thuốc thật, nên cậu bèn gửi thêm một tin nữa: Ngạn Trì ở phòng 2222, cũng bị bỏ thuốc, nguy hiểm, mau đến ngay!
Ngạn Tảo: Ồ.
Thái độ khiến người ta nghi ngờ liệu Ngạn Trì có phải ruột thịt không.
Dựa theo thiết lập nhân vật thì đương nhiên Ngạn Trì và Ngạn Tảo là anh em ruột. Thế nhưng Ngạn Tảo cũng không có cảm tình gì với Ngạn Trì, bởi vì linh hồn của anh không hề biết đến người này, cái gọi là “anh em ruột thịt” cũng chỉ là một đoạn kí ức được cấy vào não bộ mà thôi. Vì lẽ đó, đối với Ngạn Trì thì Ngạn Tảo có cảm giác trách nhiệm nhiều hơn, hầu hết tình cảm đều bị ngăn cách một tầng.
Bình thường thì có thể xem như là anh em tốt đấy, suy cho cùng thì Ngạn Tảo cũng không đối xử tệ với ai bao giờ. Song, khi thật sự đặt lên cùng một vị trí với Yến Đôn, ngay cả Ngạn Trì là ai thì Ngạn Tảo cũng không nhớ rõ.
Có điều, xuất phát từ đạo đức và chính nghĩa, Ngạn Tảo cũng không thể nào bỏ mặc Ngạn Trì được. Anh để quản lí khách sạn đến phòng 2222 của hắn để xác nhận tình huống. Mà bản thân Ngạn Tảo thì đi thẳng đến phòng 1111.
Tuy những người khác không thể tùy ý đi vào một căn phòng khách sạn được, thế nhưng trong thế giới tổng tài bá đạo, tổng tài bá đạo lại có thể tùy tiện đi vào phòng người khác, đừng nói là phòng khách sạn, ngay cả nhà riêng mà cũng mở toang cửa luôn, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, về điểm này thì không cần phải nghi ngờ gì cả.
Khi Ngạn Tảo gấp gáp vọt vào trong phòng 1111, anh phát hiện ra Yến Đôn đang nằm trên giường với sắc mặt ửng hồng, tình trạng khiến người khác cực kì lo lắng.
Ngạn Tảo vội vàng lay lay cậu: “Nhóc Hiền Lành! Nhóc Hiền Lành!”
Yến Đôn bị lay đến mức suýt thì hoảng, nhưng cậu vẫn mơ mơ màng màng, dáng vẻ bất tỉnh nhân sự. Ngạn Tảo vô cùng lo lắng, anh tức tốc đưa Yến Đôn đi bệnh viên, sau đó được báo cho hay là: “Cậu ấy chỉ uống quá nhiều nên ngủ say mà thôi.”
“…” Trong chốc lát, Ngạn Tảo không biết phải đáp lại thế nào.
Nhưng thật ra đây có thể xem như là một “tin tức tốt”, Yến Đôn chỉ uống rượu nên đang ngủ mà thôi, cũng còn đỡ hơn việc cậu mê man vì uống phải thuốc không rõ nguồn gốc.
Ngạn Tảo nói cảm ơn với bác sĩ một cách bất đắc dĩ, anh nhìn Yến Đôn đang nằm trong phòng bệnh VIP mà chợt ngẩn ra. Yến Đôn nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, vẻ mặt cậu dịu dàng, hai gò má phớt hồng, đây là dáng vẻ hết sức đáng yêu trong mắt Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo ngồi ở bên giường, anh mải miết nhìn ngắm nét mặt say ngủ của Yến Đôn.
Ánh mắt anh hệt như một ngọn nến, lúc sáng lúc tối, nhưng dù có bập bùng thế nào thì anh vẫn dùng hết sự ấm áp để bao phủ lấy người trước mặt.
Yến Đôn uống quá nhiều thật, cậu ngủ đến mức lơ mơ, mãi lâu sau mới hé đôi mắt mơ màng ra, nửa tỉnh nừa mê.
Đúng lúc này, trong não lại vang lên một giọng nói: [Hoàn thành nội dung kịch bản – Để tổng tài bá đạo biết được cậu uống nhầm thuốc kích dục, đi đến cứu cậu]
Lúc bấy giờ Yến Đôn mới hoảng hốt: Đã hoàn thành rồi sao!
Mắt Yến Đôn trợn to, cậu muốn kiểm tra tình trạng hoa cúc của mình theo bản năng.
Thế nhưng cậu vừa mở mắt ra thì đã đối diện với ánh mắt của Ngạn Tảo. Yến Đôn kinh ngạc: “S-sếp Tảo!”
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn tỉnh lại với dáng vẻ ngu ngơ thì bật cười: “Cậu tỉnh rồi à.”
Trong chốc lát, Yến Đôn không hiểu rõ tình huống hiện tại lắm, cậu đành phải chống người ngồi dậy: “Sao sếp Tảo lại ở đây ạ?… Đây là đâu ạ?” Ngạn Tảo cầm gối lót cho Yến Đôn, anh giúp cậu ngồi dậy rồi đáp: “Nơi này là bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Yến Đôn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: Tổng tài bá đạo trâu bò như vậy ư, làm mình vào viện luôn ư?
Không, không đúng…
Hoa cúc của mình đâu có gì lạ đâu…
Yến Đôn nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn không hay biết gì về tình hình thì vừa lo lắng lại vừa bất đắc dĩ: “Bản thân cậu uống nhiều mà không biết ư?”
“U-Uống nhiều?” Yến Đôn bắt đầu lắp bắp, “V-Vậy ạ?”
Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Tôi nhận được tin tức nói rằng cậu đã xảy ra chuyện ở khách sạn, tôi vội vàng chạy đến thì phát hiện ra cậu đang nằm bất tỉnh nhân sự trong khách sạn rồi. Nên tôi đưa cậu đến bệnh viện, kết quả là bác sĩ nói cậu uống quá nhiều.”
“…” Yến Đôn không nói gì, chủ yếu là vì cậu không biết nói gì với bản thân mình.
Có điều, vô cùng may mắn thay, Yến Đôn như vậy đã được coi như là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống: Để tổng tài bá đạo biết được mình xảy ra chuyện, khiến tổng tài bá đạo đến cứu mình.
Có thể xem như là trò chơi chữ vậy, hệ thống cũng quyết định là thông qua.
Nghĩ vậy, Yến Đôn cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng không hiểu sao, trong lúc Yến Đôn thở phào thì cậu đồng thời cũng thấy có chút tiếc nuối: Nếu mình không thiếp đi thì sao? Nếu mình giả vờ say thuốc thật thì sao? Sếp Tảo sẽ làm như thế nào đây?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Ngạn Tảo sẽ đưa cậu đến bệnh viện ạ.
Yến Đôn: … V-Vậy ư…
Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Đúng ạ, căn cứ theo phân tích, lối suy nghĩ của anh ấy không giống với người trong thế giới tổng tài bá đạo.
Ngạn Tảo cũng không có “tư duy kiểu tổng tài bá đạo”, nếu người thương của anh phát tình vì một loại thuốc phạm pháp, anh sẽ chỉ lo lắng đến sức khỏe của người đó, đưa đối phương đến gặp bác sĩ đúng lúc, chứ không phải cười một cách tà mị rồi nói “Đây là do em tự chuốc lấy đấy nhé”.
Yến Đôn cũng đồng ý với việc này, nếu gặp phải một người bị bỏ thuốc thì chắc chắn cậu cũng sẽ đưa người ta đến bệnh viện trước tiên, chứ không phải là kéo quần người ta xuống.
Vì lẽ đó mà Yến Đôn cảm thấy vô cùng xấu hổ với sự chờ mong nho nhỏ trong lòng mình.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn cúi gằm mặt xuống, không biết đang nghĩ gì, bèn hỏi: “Có phải cậu khó chịu ở đâu không?”
Yến Đôn vội lắc đầu, nói: “Tôi không sao ạ, phải rồi, Giám đốc Hoa và Giám đốc Ngạn đâu ạ? Tôi nhớ rõ là hai người bọn họ… Họ uống rượu cùng tôi mà…”
Thật ra Yến Đôn rất tin tưởng vào nhân viên chăm sóc khách hàng, cậu biết hai vị tổng tài bá đạo được kịch bản bảo vệ nên sẽ không gặp phải chuyện gì bất trắc. Yến Đôn chỉ hơi tò mò, so kiếm Hoa Sơn kiểu này có phân ra được cao thấp, có so ra được độ dài ngắn hay không.
—
Hết chương 49.