Sau khi đuổi Trần Giáng Thần đi thì Ngạn Tảo thản nhiên gật đầu với Yến Đôn: “Đi thôi.”
Yến Đôn vội vàng đáp ứng.
Sau đó Ngạn Tảo và Yến Đôn sóng vai đi về hướng bãi đỗ xe, Ngạn Tảo nói một cách thong thả: “Hình như thằng nhóc Giáng Thần kia rất thích quấn lấy cậu. Nó không đem đến phiền phức gì cho cậu chứ?”
Yến Đôn không rõ tại sao Ngạn Tảo lại nhắc đến điều này, cậu tưởng anh chỉ đang nói chuyện phiếm nên cũng đáp một cách tự nhiên: “Sao lại phiền ạ? Tuy cậu nhà còn nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện.”
Ngạn Tảo gật gù rồi lại nói: “Thằng nhóc đó không chịu ngồi yên, cũng không muốn ôn bài. Nếu nó bảo cậu đi chơi cùng thì cậu cứ phớt lờ nó nhé.”
Yến Đôn nghe xong câu này thì cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ Ngạn Tảo còn trẻ vậy mà đã bảo thủ và quản lí em họ nhà mình nghiêm khắc như thế, lại còn dặn thư kí đừng đi chơi cùng em họ để tránh việc em họ không chịu học bài nữa chứ.
Yến Đôn cười nói: “Sếp Tảo quan tâm đến cậu nhà quá ạ. Đừng nói là anh họ, đến anh ruột cũng không thể sánh được.”
Ngạn Tảo bèn thở dài, nói: “Nhắc tới thằng nhỏ, tôi cũng coi nó như em trai ruột vậy.”
Yến Đôn ngẫm lại, Trần Giáng Thần không có bố mẹ để nương tựa nên được gửi nuôi ở nhà họ Ngạn, vì cậu được bà Ngạn yêu thương vô cùng nên cũng hưởng thụ đãi ngộ giống như một thiếu gia chân chính.
Bà Ngạn cũng là một người mạnh mẽ có tiếng, thường hay bị gọi là “thiên sát cô tinh”. Cha mẹ của bà mất sớm, bà gả cho chồng thì chồng bà cũng mất, sinh con ra thì đứa con cũng qua đời, lại còn kéo theo con dâu xuống suối vàng cùng. Ấy vậy mà bà lại hưởng mệnh trăm tuổi, thân thể rất khỏe mạnh và kiên cường.
Tất cả mọi người đều nói rằng trong mệnh bà Ngạn có hung, chỉ có Yến Đôn biết rằng chẳng có sát tinh gì ở đây hết, đều là thiết lập đặc sắc của thế giới tổng tài bá đạo đó.
Bà Ngạn sinh ra một đôi nam nữ, người con trai là bố của Ngạn Tảo và Ngạn Trì, còn người con gái là mẹ của Trần Giáng Thần. Bởi vì thiết lập của thế giới là bố mẹ tổng tài bá đạo phải mất sớm, cho nên bà Ngạn mới phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Một lí do khác là vì bản thân bà Ngạn cũng là một nữ tổng tài bá đạo cho nên cha mẹ của bà mới mất sớm. Thêm nữa, bởi bà có sức khỏe của một tổng tài bá đạo nên thân thể vô cùng mạnh khỏe, tuy tuổi đã lớn nhưng vẫn rất kiên cường. Đừng nói là vật được hổ, với sức mạnh của mình thì có khi bà còn đánh bại được cả Võ Tòng. Tất cả những lí do kể trên đã tạo thành vỏ bọc “thiên sát cô tinh” và “khắc mệnh với người thân” của bà.
Vỏ bọc này thực sự rất chân thật, nên ngay cả bản thân bà Ngạn cũng tin như vậy luôn.
Vì lí do đó, tuy bà rất yêu thương các cháu nội và cháu ngoại nhưng lại cố gắng hết sức để không ở cùng bọn họ. Bà cũng không biết rằng cháu nội và cháu ngoại của mình đều có số mệnh tổng tài bá đạo, tức là bất tử luôn rồi. Có điều phương pháp “nuôi thả” của bà lại khiến cho Ngạn Tảo lớn tuổi nhất phải đảm nhận vị trí “chủ gia đình”. Ngạn Tảo là “anh cả như bố”, vừa có tình cảm sâu sắc với Ngạn Trì và Trần Giáng Thần, vừa duy trì sự uy nghiêm như phụ huynh trong lòng hai người bọn họ.
Ngạn Tảo đã được gieo phần kí ức này vào đầu nên anh cũng khá quan tâm đến Trần Giáng Thần và Ngạn Trì.
Thế nhưng một khi nảy sinh va chạm với Yến Đôn thì sự quan tâm này bỗng trở nên hết sức mơ hồ.
…
Hai người đang chuẩn bị lên xe thì lại thấy Tiểu Tề đã chờ sẵn một bên.
Thì ra việc Ngạn Tảo và Yến Đôn trở nên gần gũi khiến cho Tiểu Tề sinh ra cảm giác bị uy hiếp, cho nên Tiểu Tề đối xử với Ngạn Tảo hết sức ân cần. Cậu ta chủ động đưa Ngạn Tảo tan tầm về nhà.
Tiểu Tề cười nói: “Chủ tịch Ngạn tới vừa đúng lúc, tôi đã làm ấm xe rồi ạ.”
Ngạn Tảo gật đầu, từ trên xuống dưới mang dáng vẻ tổng tài bá đạo, anh nâng đôi chân dài bước lên xe. Yến Đôn cũng leo lên xe theo. Mặc dù trong lòng Tiểu Tề và Yến Đôn có ôm địch ý với nhau nhưng ở ngoài mặt thì vẫn xem như hòa thuận.
Tiểu Tề cười nói với Yến Đôn hai câu rồi hỏi: “Nhà Tiểu Yến ở đâu vậy?”
Ngạn Tảo nói: “Bây giờ không về nhà. Không còn sớm nữa nên tôi với Yến Đôn đi ăn một bữa cơm.”
“Các anh đi ăn cơm ạ?” Tiểu Tề hỏi xong thì trong giọng mang theo sự mong đợi.
Yến Đôn là một người lễ phép, cậu bèn tiếp lời trong sự mong mỏi của Tiểu Tề: “Không ấy thư kí Tề cũng đi cùng luôn ạ?”
Trên khóe môi Tiểu Tề mang theo ý cười: “Hình như không ổn lắm đâu? Chủ tịch Ngạn chỉ mời cậu thôi, mang kèm theo tôi nữa thì có vẻ không nên?”
Ngạn Tảo gật đầu rồi nói: “Đúng là không nên, Tiểu Tề để bọn tôi xuống trước cửa nhà hàng là được rồi.”
“…” Tiểu Tề: Ê, tức á.
…
Xe chạy đến cửa khách sạn thì đúng lúc trời nhỏ vài giọt mưa. Tiểu Tề thấy vậy thì bung dù cho Ngạn Tảo. Ai ngờ Yến Đôn cũng có lòng “tranh thủ tình cảm”, cậu lấy ô từ trong túi ra trước một bước rồi nói: “Thư kí Tề không cần vội, cũng không phiền anh xuống xe đâu. Tôi bung dù cho Chủ tịch Ngạn là được rồi ạ.”
Tiểu Tề lại càng tức giận hơn, thế nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
Yến Đôn cầm chiếc ô đen trong tay, cố hết sức nghiêng dù về phía Ngạn Tảo để phòng hờ anh bị ướt mưa. Mà ngược lại Ngạn Tảo cũng không ra vẻ ông chủ, cực kì thân thiết mà nắm lấy cán dù, di chuyển tán dù về hướng Yến Đôn rồi nói: “Cậu cũng đừng để bị ướt.” Giọng nói dịu dàng khiến lòng người hân hoan.
Yến Đôn được cưng mà sợ, lại đẩy dù về phía Ngạn Tảo: “Tôi không sao ạ, anh đừng để bị ướt cái đã.”
Ngạn Tảo nở một nụ cười cực kì đẹp mắt, anh lại duỗi tay ra bao lấy bàn tay đang cầm dù của Yến Đôn. Độ ấm từ lòng bàn tay khiến Yến Đôn thoáng chốc thất thần. Ngạn Tảo bèn nghiêng dù về phía Yến Đôn một cách không nặng không nhẹ, anh cũng không nói thêm gì cả mà chỉ mỉm cười.
Mãi đến khi vào trong nhà hàng thì Ngạn Tảo mới buông lỏng tay ra, quay về dáng vẻ bình yên vô sự. Yến Đôn tự trách mình có mỗi chuyện bé tí thế mà cũng xé ra to, mới chạm tay xíu xiu mà tim đã vang lên không ngừng.
…
Ngôi Sao Đi Làm bước vào vòng PK nhóm thứ ba, cũng chính là phân đoạn quan trọng “nhóm A thua hai lần nên tinh thần giảm sút, Trần Giáng Thần nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, dẫn dắt đội tới chiến thắng” mà tổ đạo diễn đã đặt ra.
Ngạn Trì công bố nhiệm vụ: “Lần này chúng ta cần quảng bá trò chơi Kiêu căng vs Ngốc nghếch…”
Vì Ngạn Tảo và Yến Đôn là những cố vấn mới gia nhập nên đạo diễn cũng sắp xếp lời thoại cho bọn họ. Sau khi Ngạn Trì công bố nhiệm vụ, Ngạn Tảo phụ trách việc giải thích tiêu chuẩn đánh giá, còn Yến Đôn thì phụ trách việc mỉm cười gật đầu và cổ vũ cho mọi người.
Sau khi tuyên bố nhiệm vụ xong thì tổ đạo diễn lại nói: “Bây giờ tới phần chọn nhóm trưởng…”
Các thành viên nhóm A đều tỏ vẻ chần chừ, Trần Giáng Thần bèn đứng dậy nói: “Tôi có thể tự tiến cử không ạ?” Cậu mặc quần áo theo phong cách học sinh và giơ tay lên, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tươi cười xinh đẹp kia, trông cậu cứ như hot boy trường đang đưa tay trả lời câu hỏi vậy. Bất kể cuối cùng cậu có thành công hay không, chỉ một cảnh này thôi là đã đủ để tỏa ra sức hút nam thần rồi. Chỉ riêng gương mặt xinh đẹp này đã đột kích vào trái tim người khác. Thể nào cảnh này cũng sẽ được fan thêm filter vào để làm thành ảnh động, trở thành vũ khí để rù quến người hâm mộ.
Chỉ có điều ngoài dự đoán của mọi người, dù ê-kíp đã cố hết sức nâng đỡ Trần Giáng Thần bằng cách tiếp cận sở thích cá nhân rồi đăng phân đoạn có nhan sắc bùng nổ, thế nhưng cuối cùng vì lượng fan của Trần Giáng Thần đã đông sẵn, nên việc này cũng không gây bão để hấp dẫn thêm người hâm mộ nữa, chỉ tăng thêm sự quan tâm đối với người qua đường mà thôi. Bạch Lệ Tô và Hồng Tiểu Hoa lên hình siêu nhiều nhưng lại bị chế giễu vì đấu đá ngầm. Xuyên suốt chương trình, hấp dẫn nhiều fan nhất lại là hai người không hề có ý định ra mắt – Ngạn Tảo và Yến Đôn. Mấy chuyện hút fan trong giới như vậy thường được gọi là “cố tình trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu xum xuê”.
Ban đầu Ngạn Tảo hấp dẫn fan mê ngoại hình bằng khí chất và giá trị nhan sắc, nhưng sau khi thân phận tổng tài bá đạo của anh được đưa ra ngoài ánh sáng, tình tiết kịch tính này đã ngay tức khắc xông thẳng lên hot search, ba chữ “cao giàu đẹp” chiếm cứ toàn bộ cơn bão hút fan.
Giang cư mận nào cũng bắt đầu gọi anh là chồng:
> Ai mà ngờ được cái người mỗi tập chỉ lên hình có ba phút đồng hồ lại là người có cả tiền lẫn quyền cơ chứ!
> Mị muốn công khai tài khoản này, thực ra mị là vợ của Ngạn Tảo.
> Rõ ràng tui mới là vợ của Ngạn Tảo nhó.
> Có nhiều người tự xưng là vợ Ngạn Tảo thế cơ à? Tui giận rồi đó, Ngạn Tảo có dỗ tui cũng hông hết giận đâu.
> Nhường Ngạn Tảo cho mấy người á, mị lấy Ngạn Trì là được òi.
—
Hết chương 24.