• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Shion.
Mạnh Thiểu Du còn chưa chạm tay được đến viên ngọc kia đã bị lớn tiếng ngăn lại, chỉ thấy người đàn ông nọ vội vàng bước đến, lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận bỏ viên ngọc vào lại bên trong hộp gỗ.

Người đàn ông trung niên lau mồ hôi, ra điều có lỗi mà nói với đám Mạnh Thiểu Du: “Thật ngại quá, là do tôi không chú ý, ban nãy đụng phải cậu.”

Thật ra Mạnh Thiểu Du không để tâm lắm, sau khi người đàn ông kia mở lời xong thì ôm hộp gỗ chứa viên ngọc, nhíu mày nói: “Xin thứ lỗi cho tôi không thể nói nhiều với hai người được, tôi còn có việc gấp ở phía bên kia, đành đi trước một bước!”

Sau đó thì vội vàng chạy về phía sân sau.

Đạo trưởng phụ trách an ninh của hội chùa thấy người đi xa thì quay đầu lại nói: “Chắc là người này gặp phải việc gấp gì đó, để tôi dẫn hai người ra đằng trước.”

Mạnh Thiểu Du thu tầm mắt lại, gật gật đầu không nói gì thêm. Mãi đến khi ra khỏi chùa Bạch Vân, Mạnh Thiểu Du vẫn giữ dáng vẻ đăm chiêu, Dư Giang Hòa bèn hỏi: “Cậu đang nghĩ về viên ngọc ban nãy à?”

Dư Giang Hòa đứng ngay bên cạnh, đương nhiên cũng nhìn thấy viên ngọc trong hộp kia, màu trắng óng ánh vừa phải, quả thực là một viên ngọc đẹp đẽ, thấy Mạnh Thiểu Du dường như có dáng vẻ hứng thú thì bảo: “Nếu cần ngọc thì bọn mình có thể đến chợ ngọc tìm thử xem.”

Mạnh Thiểu Du đang đi vào cõi tiên, nghe tai này lọt sang tai bên kia, còn tưởng là Dư Giang Hòa muốn đến chợ ngọc để shopping, nghĩ bụng hiếm lắm thầy Dư mới yêu thích thứ gì đó, đi shopping cũng được, bèn nói: “Được ạ.”

Chẳng qua bây giờ đang là dịp Tết, phong tục ngày Tết của Bắc Kinh khá nhiều, phần lớn thương gia vẫn đang nghỉ ngơi, phải đợi qua mùng năm mới bắt đầu lục tục buôn bán trở lại.

Hai người bèn đợi đến ngày khai trương.

Đồ ngọc của Bắc Kinh cũng rất nổi tiếng, có lịch sử lâu đời, trong triều đại phong kiến, những món đồ bằng ngọc này đã được xuất khẩu ra nước ngoài. Bắc Kinh thời xưa gọi chung châu báu và ngọc ngà là “hàng đỏ”, thuở ban đầu có hai khu chợ lớn, một cái là khu chợ cao cấp để phục vụ cho quan lại, cái còn lại là Thanh Sơn Cư, dành cho dân chúng.

Chẳng qua người bình thường đều cho rằng Thanh Sơn Cư mới chính là nơi có đồ ngọc tinh xảo nhất Bắc Kinh.

Đến thời hiện đại, Bắc Kinh cũng không có khu chợ ngọc thạch nào có quy mô lớn, phần lớn đều tập trung ở Vườn Phan Gia*, gần chùa Báo Quốc.

(Vườn Phan Gia/Phan Gia Viên: một khu chợ trời nổi tiếng)

Vườn Phan Gia khai trương cũng náo nhiệt vô cùng, Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa đi vào đã thấy hàng hóa chất đầy trên nền đất, chỉ nhìn qua đã thấy không ít tiền đồng, có hàng buôn còn đặc biệt bày từng chuỗi tiền Ngũ Đế ở bên cạnh, trông đâu ra đó.

Vì là ngày đầu tiên khai trương, các chủ tiệm đối xử với mọi người vô cùng nhiệt tình.

Mạnh Thiểu Du nhìn lướt qua, cũng không thấy hứng thú lắm với mấy mặt hàng này. Thứ nhất là cậu không quan tâm lắm đến mấy thứ như đồ cổ hoặc thư họa, thứ hai là…

Người tu đạo đều nhìn vào khí chất, ở khía cạnh đồ cổ cũng vậy, Mạnh Thiểu Du không có năng lực giám định và thưởng thức gì cả, thế nhưng cậu lại nhìn vào khí chất, liếc mắt qua một cái, phần lớn những đồ vật được bày trên sạp cũng chẳng có khí chất gì cả…

Cứ thế, cậu lại càng không có suy nghĩ sẽ tìm mua thứ gì.

Về phần ngọc thạch lại càng khỏi phải nói, bởi tìm ngọc còn khó hơn cả tìm đồ cổ nữa…

Mãi đến khi đi đến một hàng phía trước, Mạnh Thiểu Du chợt dừng bước, hàng hóa trên mặt sạp khá ít ỏi, thế nhưng Mạnh Thiểu Du lại bị thu hút bởi một khối gỗ xấu xí trên sạp.

Nếu cậu không nhìn lầm, đây hẳn là một khối gỗ sét đánh* đã được nghìn năm.

(gỗ sét đánh: gỗ lấy ra từ những cây bị sét đánh; người ta thường nói sấm sét được cõi trên ban xuống, do đó ma quỷ rất sợ những cái cây bị sét đánh này)

Gỗ sét đánh là một trong số những vật liệu tốt nhất để chế tạo pháp khí trong đạo giáo, như nhánh gỗ đào của Mạnh Thiểu Du cũng là do nhặt được từ cây đào bị sét đánh ở trước cửa đạo quan…

Bất kể là dùng khối gỗ sét đánh này để làm lệnh bài hay là làm kiếm thì đều không tồi.

Mạnh Thiểu Du vươn tay cầm khúc gỗ lên hỏi: “Ông ơi, khối gỗ này bán thế nào ạ?”

Chủ tiệm này là ông lão nhỏ mặc áo bờ-đờ-xuy kiểu quân đội, thấy Mạnh Thiểu Du chọn một khúc gỗ mục nát thì hơi sửng sốt, sau đó bảo: “Khúc gỗ này không đáng giá đâu, cháu tùy ý mua vài thứ gì đó đi, khúc gỗ này tặng thêm.”

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì vui vẻ trong lòng, xem ra bây giờ đã kiếm được lời, cậu nhìn lại số hàng hóa ít ỏi trên sạp rồi tiện tay chọn một cái quạt giấy, dùng giá tiền chưa đến hai trăm đã lấy được khúc gỗ sét đánh về.

Mạnh Thiểu Du cầm lấy quạt giấy và gỗ sét đánh rời khỏi sạp nhỏ.

Chủ tiệm bên cạnh ông lão thấy vậy thì mở miệng nói: “Ông cụ, ông bán lỗ rồi!” Nhìn dáng vẻ cậu thanh niên kia, chắc chắn khối gỗ nọ phải có giá hơn hai trăm tệ nhiều!

Ông lão nhỏ liếc chủ tiệm kia, hừ một tiếng nói: “Tôi thích, liên quan gì đến ông?”

Chủ tiệm: “…”

Chưa thấy ai gấp gáp để người ta được hời như vậy luôn á!

……

Sau khi Mạnh Thiểu Du ăn hời xong, hai người lại đi dạo một vòng nữa, du khách ở Vườn Phan Gia càng ngày càng nhiều, nhìn mặt trời thì thấy đã quá trưa.

Hai người quét mắt qua toàn bộ những thứ có trên sạp, không còn hứng thú với gì khác nữa, nên đi ra khỏi Vườn Phan Gia luôn.

Hai người vừa đi ra thì Mạnh Thiểu Du đã gặp một người quen ở cửa.

Đó chính là người đàn ông trung niên đã gặp ở chùa Bạch Vân khi đó, người nọ vẫn ôm một cái hộp gỗ, chỉ là lúc bấy giờ sắc mặt lại càng thêm tồi tệ.

Người nọ đảo qua đảo lại ở trước cửa Vườn Phan Gia, cũng nhìn thấy hai người Mạnh Thiểu Du, trưng ra một nụ cười yếu ớt với cậu.

Mạnh Thiểu Du không ngờ còn có thể gặp lại, thấy đối phương vẫn ôm hộp gỗ kia trong tay thì không kìm lòng được mà hỏi: “Thưa chú, đây là viên ngọc nọ sao?”

Người đàn ông trung niên kia thở dài nói: “Đúng vậy.”

Bản thân hắn cũng thấy cực chẳng đã, lúc này có người hỏi nên dứt khoát nói ra luôn.

Người đàn ông trung niên lấy được viên ngọc này từ Vườn Phan Gia, lúc đó ông thấy viên ngọc này có đầu nước* tốt, giá cả mà chủ tiệm đưa ra cũng coi như hợp lí, nên ông cảm thấy mình đã nhặt được một bảo bối, không nghĩ nhiều mà mua lại luôn.

(đầu nước: thuật ngữ chỉ độ trong của ngọc, đầu nước ‘dài’ tức là rất trong, đầu nước ‘ngắn’ là rất đục)

Suy cho cùng thì một viên ngọc tốt như vậy, bất kể là dùng để làm vật trang trí hay thứ gì khác cũng có thể bán ra với giá cả gấp bội.

Ông cứ tưởng mình đã nhặt được một thứ quý báu, đợi đến khi mang đai ngọc về xong thì ông mới nhận ra sự bất thường.

Người nhà của người đàn ông trung niên đều biết ông lấy được một viên ngọc, họ cũng không nói thêm gì về việc ông sưu tầm ngọc, ông có thể xem như là một người có chút của cải, chỉ cần không phát cuồng thì cứ tùy theo ý ông.

Sau khi viên ngọc này được mang về nhà, mọi người trong nhà đều biết ông đã tìm được một viên ngọc tốt, ai cũng đến nhìn qua. Ông cũng vô cùng đắc ý, đặt viên ngọc ở trên bác cổ* của mình.

(bác cổ: tranh vẽ với đề tài là đồ cổ)

Mãi đến tận khi con gái nhỏ của ông cầm viên ngọc này lên ngắm nghía vì quá thích, kết quả lại xảy ra chuyện…

Tất cả những người sưu tầm ngọc thạch đều biết, ngọc có linh tính nhưng cũng có tà tính, ngọc tốt thì nuôi người, nhưng ngọc mới thì lại chọn người. Nếu gặp phải sự khó chịu thì sẽ ra sức gây sức ép cho con người.

Vì sờ soạng viên ngọc mà con gái nhỏ của ông phát cơn sốt cao vào lúc nửa đêm, sau khi đưa vào bệnh viện thì lại chuyển thành viêm phổi, phải biết rằng hồi trước con gái nhỏ của ông có một cơ thể vô cùng khỏe mạnh…

Ban đầu không ai nghĩ đến viên ngọc, mãi đến khi vợ ông cũng huých phải viên ngọc kia, kết quả là nhập viện giống con gái luôn.

Nói đến đây, người đàn ông trung niên trưng ra vẻ mặt đau khổ, dù sao thì việc cả vợ và con gái đều vào viện nhân dịp Tết cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Cho nên vào hội chùa ngày hôm đó, ông bèn mang viên ngọc này đến chùa Bạch Vân xem thử.

Nhưng hiển nhiên là hôm đó cũng không có kết quả tốt đẹp.

Người đàn ông trung niên thở dài một hơi, nói: “Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, đạo trưởng bảo tôi đi tìm người bán ngọc kia, thế nhưng khi đến nơi đã thấy sạp kia không còn ai nữa rồi.”

Lúc bấy giờ, cho dù ông có ngốc nghếch thì cũng có phản ứng, tên bán ngọc nọ đến để hãm hại người khác, bản thân viên ngọc cũng sẽ không phải là thứ tốt lành gì!

Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua hộp gỗ trong tay ông, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Nếu chú không ngại thì có lẽ tôi có thể giúp?”

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì giật phắt đầu lên, mừng rỡ nói: “Không ngại! Nếu cậu có thể giải quyết mối phiền toái này giúp tôi, cậu muốn gì tôi cũng cho!”

Ông đã bị viên ngọc này tra tấn đến mức chết lên chết xuống, chỉ cần viên ngọc này còn ở trên người ông thì bệnh tình của vợ con ông sẽ không đỡ hơn.

Mạnh Thiểu Du gõ gõ ngón tay vào hộp gỗ rồi nói: “Giao cho tôi đi.”

……

Dưới yêu cầu của Mạnh Thiểu Du, người đàn ông trung niên đưa hộp gỗ có chứa viên ngọc cho Mạnh Thiểu Du, có chút lo lắng nói: “Thật sự không có việc gì ư? Viên ngọc này tà tính lắm…”

Mạnh Thiểu Du trấn an: “Không có vấn đề gì đâu.”

Người đàn ông trung niên thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Mạnh Thiểu Du không giống như giả vờ, sự bất an trong lòng cũng hơi hơi giảm xuống.

Chắc cậu đạo trưởng trẻ tuổi này thật sự có chút bản lĩnh nhỉ?

Trên thực tế, cái Mạnh Thiểu Du đang nghĩ lại là, cho dù cậu có không giải quyết được thì cũng có thể lên kênh chính thức — báo án cho Vô Thường của âm phủ!

Nếu ai cũng đồn rằng cậu là Vô Thường đã xuất ngũ, chi bằng cứ làm đến cùng đi cho rồi!

Đương nhiên những câu này chỉ là nói bên lề mà thôi.

Mạnh Thiểu Du trao đổi cách liên lạc với người đàn ông trung niên, sau đó mang hộp gỗ về nhà thầy Dư.

Trong phòng khách, trên mặt bàn vuông vức có bày một hộp gỗ không lớn, viên ngọc trong hộp tỏa ra ánh sáng trong suốt, khi ở dưới ngọn đèn lại càng thêm tinh khiết đến mức không tì vết.

Sau khi Mạnh Thiểu Du cầm viên ngọc về, cậu cũng không xử lí nó ngay, mà thay vào đó lại lấy khúc gỗ sét đánh mua được ở Vườn Phan Gia và một bộ công cụ điêu khắc gỗ ra, bắt đầu khắc lên.

Dư Giang Hòa ở bên cạnh thấy thế, mới biết hóa ra đạo trưởng Tiểu Mạnh lại còn khéo tay như vậy…

Không hổ là đạo trưởng nhỏ.

Mạnh Thiểu Du làm thủ công gần như cả ngày, hoàng hôn treo trăng lên, vì không bật đèn nên căn phòng dần trở nên tối tăm.

Ánh sáng duy nhất còn lại trong căn phòng này chính là tia sáng tinh khiết đến kì lạ đang tỏa ra từ viên ngọc trên bàn.

Kế đó, chỉ thấy một luồng sương mù màu tím đen chui ra từ trong viên ngọc. Luồng sương mù này khựng lại một chút trong không trung, sau đó lại dựa theo khí chất của loài người mà phóng về phía hai người trong phòng!

Đám sương mù xoay vòng vòng ở chỗ hai người, rất có trình độ mà chọn mà một người nom trẻ tuổi, bộ dạng lại tương đối yếu ớt mà xông lên!

Không ngờ kết quả là chàng trai trẻ tuổi yếu ớt nọ lại khoát tay, vươn năm ngón tay ra chụp lấy nó!

Đám sương mù này tụ lại một chỗ, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt, sương mù màu tím đen cũng càng lúc càng đậm dần, muốn chui ra từ trong kẽ hở của các ngón tay.

Mạnh Thiểu Du nháy mắt ra hiệu, cậu chó đen đang ngồi chồm hổm bên cạnh nhanh chóng nhào đến, lần theo hướng sương mù tỏa ra mà hung hăng cắn đứt chỗ nối liền giữa sương mù và ngọc thạch, đám sương mù kia vật lộn một lúc, cuối cùng lại hệt như mất đi sức sống mà rũ xuống.

Cậu nhìn thoáng qua sương mù trong tay, rút một lá bùa ra bọc sương mù lại.

Lá bùa ngũ lôi* trên tay Mạnh Thiểu Du bắt đầu hoạt động, ngay lập tức, sương mù đang bọc thành quả bóng bị tia sét của bùa ngũ lôi bao quanh, nhìn như một quả cầu sấm sét!

(ngũ lôi: năm tia sét)

Đợi đến khi sấm sét tản đi, đám sương mù nọ cũng thành tro tàn, hóa thành bụi bặm trong không khí…

Cách đó nghìn dặm, một đạo sĩ già đang ngồi bỗng ho ra máu, khi ngẩng đầu lên, trong mắt ông ta đã tràn đầy vẻ căm hận!

Sau khi sương mù bị đánh tan, Mạnh Thiểu Du bật đèn, cầm viên ngọc trên bàn gỗ lên.

Dư Giang Hòa thấy vậy thì nói: “Giải quyết xong rồi à?”

“Vâng…” Mạnh Thiểu Du gật đầu, “Nhưng tôi không ngờ lại có người hạ chú.”

Vạn vật đều có linh hồn, cậu cứ nghĩ rằng người đàn ông trung niên gặp mấy chuyện kia là vì viên ngọc này đã thai nghén ra hồn phách của yêu tinh nên mới quậy phá, không ngờ lại có người hạ chú lên viên ngọc.

Ngọc thạch cũng là một loại mối dẫn khá tốt, người nọ dùng ngọc thạch để hạ chú, vừa có thể gia tăng sức mạnh của chú thuật, lại có thể che giấu được chú thuật này.

Nếu không chủ động tấn công thì sẽ không phát hiện ra được…

Quan trọng hơn cả, người nọ dùng ngọc thạch làm mối dẫn là vì hiểu rõ sở thích sưu tầm ngọc của người đàn ông trung niên.

Hiển nhiên là có ý định nhắm vào ông.



Ngày hôm sau.

Mạnh Thiểu Du gửi tin nhắn cho người đàn ông trung niên, nói với ông rằng việc đã được giải quyết xong, đồng thời cũng cho ông biết về chuyện chú thuật. Sau đó không lâu, đối phương cũng kích động nhắn lại.

Ngay tối hôm qua, bệnh tình của vợ con ông đều đã chuyển biến tốt đẹp! Chỉ ít hôm nữa là có thể ra viện!

Mạnh Thiểu Du giải quyết sự việc vừa nhanh vừa gọn ghẽ, đối phương nhanh chóng chuyển một khoản tiền đến tài khoản của Mạnh Thiểu Du.

Tiếng tiền vào sổ sách, chắc là tiếng động êm tai nhất trên thế giới này nhỉ…

Có điều…

Mạnh Thiểu Du gửi trả lại một nửa số tiền, trong khi đối phương đang cảm thấy khó hiểu thì gõ chữ hỏi: “Nếu có thể, tôi muốn mua lại viên ngọc này từ chú, giá cả thương lượng đàng hoàng.”

Vừa nghe là chuyện này, đối phương lập tức nói: “Nếu cậu cần thì tôi đưa luôn viên ngọc này cho cậu!”

Chưa nói đến việc ông có bóng ma tâm lý đối với viên ngọc, cậu đạo trưởng này giúp ông giải quyết phiền toái lớn như vậy, bỏ một viên ngọc để mua một cái nhân tình cũng tốt mà.

Để bày tỏ thái độ của mình, người đàn ông trung niên lại gửi tiền về, đã thế còn ngỏ ý: “Viên ngọc không thể nào so sánh được với vợ con tôi, nếu cậu cần thì cứ lấy đi.”

Ông nói vậy xong, Mạnh Thiểu Du mới không tiếp tục nữa.

Cậu nhìn thoáng qua viên ngọc nọ, sau khi không còn chú thuật quấn quanh, khí chất của bản thân viên ngọc cũng lộ ra, đặt vào tay rất ôn hòa, linh khí dồi dào, vừa thấy đã biết đây là một… hồ lô quý báu khó tìm!

Đúng vậy, Mạnh Thiểu Du vừa nhìn viên ngọc này đã thấy đây là một vật liệu không tồi để chế tạo pháp khí, được dịp lấy ra làm một cái hồ lô cho thầy Dư luôn!

Mà quan trọng nhất là, sau khi giải trừ pháp thuật nguyền rủa xong, Mạnh Thiểu Du phát hiện ra bên trong viên ngọc lại thai nghén ra một linh hồn, sau khi linh hồn viên ngọc lộ ra, tia sáng quanh thân viên ngọc có hơi động đậy.

Mạnh Thiểu Du vuốt viên ngọc, nói: “Đúng lúc lấy ngươi ra làm một cái hồ lô nhỏ…”

Linh hồn viên ngọc: “…”

Mắc gì phải làm dụng cụ cho loài người chứ?!

Linh hồn viên ngọc không phục, liên lụy đến cả tia sáng cũng dần trở nên ảm đạm.

“Không muốn làm hồ lô hả?” Mạnh Thiểu Du thì thào, linh hồn viên ngọc cũng hợp tác mà lay động một chút, Mạnh Thiểu Du cười khẽ một tiếng nói: “Nhưng ngươi đánh không lại ta đâu.”

Linh hồn bé nhỏ hoàn toàn không biết mô tê gì về loài người:????

Loài người mấy người ai cũng hung ác như vậy hả?! Nói đạo lí xíu đi được không!



Hết chương 46.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK