Nhân viên chăm sóc khách hàng vô cùng tận tâm mà cung cấp lời thoại xin tha của thánh mẫu:
> Cô ấy không cố tình.
> Cô ấy vẫn còn nhỏ.
> Cô ấy cũng không muốn như thế.
> Chẳng qua là cô ấy quá cô đơn.
……
Yến Đôn dựa theo mạch suy nghĩ này, bèn nói: “Tuy cô ấy có sai nhưng chỉ là lầm đường lạc hướng nhất thời thôi, không có ác ý thật đâu ạ. Thật ra cô ấy rất đáng thương, anh ngẫm lại thân thế và hoàn cảnh của cô ấy mà xem…”
“Tôi không đồng ý những điều này có thể tạo thành lí do để cô ta làm hại người khác.” Thái độ của Ngạn Tảo có vẻ điềm đạm, nhưng trên thực tế anh lại đưa ra ý kiến mà không hề dao động, giọng điệu cũng mang theo sự quyết đoán không thể nói xen vào.
Yến Đôn cũng đồng ý: Cho dù mình có đáng thương thì cũng không thể tạo thành lí do làm tổn thương người khác.
Thế nhưng bây giờ Yến Đôn phải bảo vệ cô ấy!
Cậu cũng hơi bị hoang mang, không biết làm thế nào mới phải.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn buồn bã, bèn cười cười, anh thả nhẹ giọng điệu: “Có điều tôi cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấu. Nếu cô ta không tham gia vào chuyện hãm hại cậu thì tôi sẽ không tính toán với cô ta…”
Nghe câu đó, Yến Đôn mới thoải mái hơn được một chút. Suy cho cùng, Bạch Lệ Tô cũng không tham gia vào việc mưu hại Yến Đôn, cô ấy chỉ nhịn ăn nhịn uống để bôi đen cậu mà thôi — Mà nói tiếp, điều này có thể coi như là “làm hại người khác và cả bản thân”, chỉ có nữ phụ vật hi sinh với chỉ số thông minh rớt xuống đáy mới có thể làm như vậy.
Song, chuyện Bạch Lệ Tô bôi đen Yến Đôn là việc ván đã đóng thuyền, Ngạn Tảo cũng sẽ không buông tha cho cô như thế.
Ngạn Tảo nhận ra Yến Đôn là một người quá nhẹ dạ hiền lành, cho nên anh cũng không nói ra những kế hoạch của mình để trút giận cho cậu, chỉ yên lặng mà làm việc.
…
Ngày hôm sau, người đại diện bảo Bạch Lệ Tô mau xem hot search.
Bạch Lệ Tô nghĩ bụng: Được rồi, không phải là lại vả mặt Mary Sue tôi à?
Bạch Lệ Tô bật hot search lên, quả nhiên phát hiện hot search #Gián điệp thương mại Yến Đôn# đã rút xuống, mà hot search bôi đen Bạch Lệ Tô lại nổi lên. Nội dung rất đơn giản, là việc Bạch Lệ Tô và phú nhị đại* ăn cơm bị chụp lại. Tên phú nhị đại này tên là thiếu gia Từ, cũng là nhân vật hi sinh có trong nội dung kịch bản gốc, vị trí chủ yếu của hắn là lốp xe dự phòng của Mary Sue, khi cần thì trợ giúp cho Mary Sue, là đồng đội heo của nữ phụ ác độc.
(phú nhị đại: tài phiệt đời thứ hai)
Thiếu gia Từ này phong lưu có tiếng, hắn mập mờ với không ít ngôi sao và người nổi tiếng, rất hay bị chụp phải. Cho nên lần này Bạch Lệ Tô bị chộp được cảnh ăn cơm cùng hắn, theo lẽ tự nhiên, cô cũng bị phỏng đoán rằng muốn leo lên người cậu ấm để được bao nuôi.
Song, thật ra việc bị chụp hình ăn cơm cùng thiếu gia Từ là chuyện nhỏ, vấn đề lớn nhất là hiện tại Bạch Lệ Tô đang mang danh “bạn gái của Ngạn Trì”, bây giờ cô lại ăn cơm cùng phú nhị đại phong lưu có tiếng, góc độ còn tương đối mập mờ, vậy nên điều này khá là lúng túng. Có tài khoản marketing còn nói thẳng ra là nghi ngờ Bạch Lệ Tô cắm sừng…
Cư dân mạng cũng bàn tán:
> Đây là sao nữ thứ một trăm mà thiếu gia Từ chơi đùa rồi nhỉ?
> Có bạn trai là Ngạn Trì rồi mà còn theo thiếu gia Từ? Đầu óc cô gái này có vấn đề à?
> Gọi cô ta là bạn gái Ngạn Trì có đúng không? Không phải hồi trước cô ta tự xưng là bạn gái rồi bị vả mặt à?
> Ai cũng biết Ngạn Trì độc thân mà, Bạch Lệ Tô chỉ tạo hiệu ứng mà thôi.
> Chồng của dì hai của nhân viên của bố của bạn tôi là người trong giới, chú ấy nói Ngạn Trì còn chẳng ưng Bạch Lệ Tô nữa, Bạch Lệ Tô lấy danh bạn gái của Ngạn Trì chỉ để dát vàng lên người mình thôi, vậy nên cô ta mới dụ dỗ phú nhị đại thiếu gia Từ này nè.
……
Bạch Lệ Tô bị cư dân mạng mắng té tát, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã được người đại diện cho hay rằng suất đại diện của cô đã mất.
Bạch Lệ Tô nghe “mất suất đại diện” mà cứ như nghe thấy “mất con rồi” trong phim cung đấu vậy, cô bắt đầu phát khùng mà gào khóc om sòm. Người đại diện giật nảy, còn tưởng cô bị hạ chú hàng đầu*. Trên thực tế, Bạch Lệ Tô chỉ dựa theo thiết lập nhân vật để diễn cảnh nổi dại mà thôi, cô cũng mệt lắm chứ — Cũng không biết là quy định của ai nhưng nữ phụ ác độc nhất định phải bị bệnh tâm thần.
(hàng đầu: một loại hình phù thuỷ)
Người đại diện thấy Bạch Lệ Tô như vậy thì cũng hãi lắm, một lúc lâu sau mới khuyên nhủ cô: “Bây giờ em có muốn gọi điện thoại cho Ngạn Trì trước không, giải thích một chút với anh ta?”
Bạch Lệ Tô gật đầu, cô gọi điện thoại cho Ngạn Trì, hắn nhận điện thoại với giọng điệu lạnh lùng: “Về sau đừng liên lạc nữa, tôi sợ mất mặt.”
Mặt Bạch Lệ Tô tái mét, nhanh chóng giải thích: “Giám đốc Ngạn, anh đừng hiểu lầm. Tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường, cùng nhau ăn bữa cơm thôi. Anh đừng tin mấy thứ linh tinh trên mạng viết ạ.”
Ngạn Trì cảm thấy buồn cười, nói: “Tôi hiểu lầm gì cơ?”
Bạch Lệ Tô rất buồn bực, thế nhưng vẫn dựa theo thiết lập đáng yêu và khiến người khác rung động của cô, nức nở nói: “Tôi và anh ta thật sự không có gì cả…”
Ngạn Trì không có kiên nhẫn nghe cô khóc sướt mướt, chỉ nói: “Thật ra cô ăn cơm cùng ai và kết bạn với ai, tôi đều không xen vào. Thế nhưng nếu là thiếu gia Từ thì tôi thật sự ngại bị bẽ mặt.” Giọng nói của Ngạn Trì cực kì kiêu ngạo, hoàn toàn phù hợp với thiết lập không lễ độ của tổng tài bá đạo.
Trong lòng Bạch Lệ Tô chợt nguội lạnh.
“Cô không còn tư cách để làm bạn gái của tôi nữa, dù là trên danh nghĩa cũng không được.” Nói xong, Ngạn Trì cứ thế cúp điện thoại.
Bạch Lệ Tô sững sờ tại chỗ, qua nửa phút sau điện thoại lại vang lên. Cô cầm lên thì nhận ra là cuộc gọi đến từ thiếu gia Từ.
Bạch Lệ Tô bèn khóc nức nở mà nhận điện thoại: “Hức hức hức… Thiếu gia Từ, phải làm sao bây giờ? Giám đốc Ngạn không chịu nghe tôi giải thích, anh ấy nghĩ tôi và anh có quan hệ không đứng đắn!”
Thiếu gia Từ bèn dỗ dành cô: “Cái tên Ngạn Trì kia lúc nào cũng hướng lỗ mũi lên trời, tôi đã ngứa mắt hắn từ lâu rồi! Ấy vậy mà em lại mê hắn tít thò lò! Bây giờ hắn không để ý đến em nữa thì em còn sáp lại làm gì? Một cô gái thần tiên như em, nếu đổi lại là tôi thì yêu chiều còn không kịp, sao có thể cam lòng mà không để ý đến em được?” Bạch Lệ Tô tiếp tục khóc thút thít, nói: “Ai bảo tôi luỵ anh ấy như vậy? Tôi còn cách nào đây? Thiếu gia Từ, anh có thể đi gặp Giám đốc Ngạn cùng tôi để làm sáng tỏ hiểu lầm không? Tôi không muốn Giám đốc Ngạn hiểu lầm chúng ta… Như vậy cũng không tốt cho anh mà, không phải sao?”
Mỗi một quyển tiểu thuyết đều phải có một tên cao giàu đẹp, tuy rất là phong lưu, cũng từng có rất nhiều phụ nữ, thế nhưng vừa thấy Mary Sue là cứ như bị trúng ngải vậy, biến thành một bé trai hồn nhiên, yêu một cách rất thuần khiết, yêu đến mức bằng lòng hóa thân thành nhân vật hi sinh luôn. Mà thiếu gia Từ, chính là một tên cao giàu đẹp như vậy đấy. Anh ta không thể từ chối yêu cầu của Bạch Lệ Tô, đành thở dài rồi nói: “Tôi nghe nói Ngạn Trì sẽ đến Club Bạch Long để thử rượu vào tối thứ sáu, để tôi đưa em đi gặp hắn.”
Bạch Lệ Tô bèn nín khóc, mỉm cười: “Cảm ơn anh, anh thật là tốt!”
Nhận được thẻ người tốt của Mary Sue, thiếu gia Từ cũng phấn chấn hẳn lên.
…
Tối thứ sáu, Yến Đôn cũng thấp thỏm đến Club Bạch Long.
Cậu cúi đầu, đọc tin nhắn mà Cố Cố gửi đến lần nữa:
Muốn biết ai đã hại cậu không? Thứ sáu 10:00 tối, Club Bạch Long.
Yến Đôn chạm vào khung đối thoại, gửi đi một tin nhắn: Tôi đến rồi. Anh ở đâu?
Qua một lúc lâu sau, Cố Cố mới trả lời: Ai nói là tôi sẽ đến?
Yến Đôn ngẩn ra, lại nhập vào: Thế tôi biết người hại tôi kiểu gì?
Cố Cố trả lời: Cậu nhìn thấy anh ta thì sẽ biết.
Yến Đôn càng gửi càng thấy mông lung như một trò đùa, dường như cái gì cũng mơ hồ, cậu lại gõ tiếp: Rốt cuộc anh có ý gì? Sao anh biết những chuyện này? Sao anh lại giúp tôi?
Cố Cố không trả lời lại.
Yến Đôn cất điện thoại vào túi, cậu cảm thấy trời hơi lạnh, mà đứng ở cửa lại còn lạnh hơn, nên cậu xoắn xuýt xem có nên vào hay không. Đúng lúc cậu đang do dự thì thấy Bạch Lệ Tô và thiếu gia Từ xuất hiện trước mặt mình.
Bạch Lệ Tô nhìn thấy Yến Đôn, nở nụ cười: “Tiểu Yến, sao cậu lại ở đây?”
Thiếu gia Từ không biết Yến Đôn, nhưng thấy dáng vẻ Yến Đôn tuấn tú lịch sự, mà Bạch Lệ Tô cũng có vẻ rất thân thiết với cậu, thiếu gia Từ bèn có chút ‘khíu chọ’ với Yến Đôn, anh ta cười hỏi: “Vị này là?”
Bạch Lệ Tô bèn cười, nói: “Anh không biết vị này à? Cậu ấy tham gia “Ngôi Sao Đi Làm” đó, gần đây còn lên hot search nữa… Ừm, gì mà làm gián điệp thương mại, bán đứng Ngạn thị á. Ôi, mà tôi tin cậu nhất định không phải là người như vậy đâu.”
Yến Đôn nhìn nụ cười của Bạch Lệ Tô, cậu nghĩ bụng, Bạch Lệ Tô chuyên nghiệp gớm, bích-chi một cách tự nhiên và lưu loát dễ sợ.
Yến Đôn đằng hắng hai tiếng rồi nói: “Đương nhiên đều là hiểu lầm thôi. Tôi chưa làm chuyện gì gây tổn hại đến lợi ích của công ty cả. Nếu không thì Ngạn thị cũng đã không khoan dung với tôi, đưa tôi vào tù từ lâu rồi. Ha ha.”
Bạch Lệ Tô bèn nói: “Cậu cũng đến tham gia thử rượu à? Đi cùng Ngạn Trì hả?”
Yến Đôn nghe vậy thì thoáng im lặng: Thử rượu? Ngạn Trì?
Chẳng lẽ… Manh mối ở trong tiệc thử rượu?
Yến Đôn khô khan nói: “Có tiệc thử rượu sao? Tôi không biết đấy. Không biết cô có thể đưa tôi đi mở mang tầm mắt được không?”
“Đương nhiên là không thành vấn đề!” Bạch Lệ Tô cười cười, lại quay đầu sang hỏi thiếu gia Từ, “Đúng không ạ?”
Thiếu gia Từ vội vàng gật đầu, nói: “Đúng, thêm một người nữa thôi, không có vấn đề gì cả.”
Sau đó ba người đi vào Club, rồi cứ thế đi thẳng đến hầm rượu ngầm.
Sau khi Yến Đôn đi vào, từ ánh mắt đầu tiên thì cậu đã nhìn thấy Ngạn Trì. Mà hắn cũng nhìn thấy Yến Đôn ngay lập tức. Yến Đôn bèn cười với Ngạn Trì: “Cậu Trì?”
Yến Đôn nhìn xung quanh hiện trường, phát hiện ra trừ Ngạn Trì và Bạch Lệ Tô thì cậu cũng không quen biết ai cả.
Chẳng lẽ người hại mình có mặt ở đây thật sao? Nhưng Bạch Lệ Tô đã nói không phải cô ấy, không lẽ người hại mình lại là Ngạn Trì ư? Cái này lại càng không có khả năng…
Ngạn Trì thấy Yến Đôn thì hỏi: “Sao cậu cũng đến đây vậy?” Nói xong, ánh mắt Ngạn Trì dừng trên người thiếu gia Từ và Bạch Lệ Tô, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng: “Sao lại đi cùng bọn họ?”
Thiếu gia Từ khựng lại một lát rồi nói: “Ngạn Trì, lần này tôi đặc biệt đến đây là để nói rõ ràng chuyện của Lệ Tô với anh, chúng ta nhân cơ hội này để nói cho ra nhẽ đi!”
Ngạn Trì cười lạnh: “Không thích!”
Tuy thiếu gia Từ không lừng lẫy như Ngạn Trì, nhưng dù gì thì hắn cũng là một phú nhị đại có máu mặt, rất hiếm khi bị trái ý như vậy, suýt nữa là đã không kìm được rồi, thế nhưng vì nữ thần, hắn ta vẫn thả lỏng người ra, giọng điệu càng mềm mỏng hơn, nói: “Giám đốc Ngạn, dù sao thì cũng phải nói về việc này cho rõ ràng. Nói chuyện ở nơi này cũng không tiện, có nhiều người nhìn như thế. Không ấy đến phòng riêng ở cách vách, chúng ta nói cho xong mấy câu, từ nay về sau tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Ngạn Trì ăn mềm chứ không ăn cứng, nghe thiếu gia Từ nói như vậy thì thái độ cũng mềm mỏng đi, hắn gật đầu, bộ dạng kiêu căng cứ như một con gà trống, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nâng chân đi từng bước về phía trước.
Ngạn Trì đi được hai bước thì quay đầu nói với Yến Đôn: “Cậu cũng đi theo đi.”
Yến Đôn ngẩn người: “Tôi ạ…? Có tiện không ạ?”
Thiếu gia Từ cũng lúng túng, nói: “Chuyện này đâu có liên quan gì đến cậu ấy!”
Bạch Lệ Tô lại nói: “Ha ha, thật ra Tiểu Yến cũng không phải người ngoài, nếu Giám đốc Ngạn đã nói phải đi cùng thì cứ đi cùng đi.”
Vì lẽ đó, bốn người bèn đi đến phòng riêng ở bên cạnh, thế nhưng đi chưa được mấy bước thì đã gặp phải Hoa Đại Mạo – Anh ta mặc áo sơ mi tím, đi giày đen. Hoa Đại Mạo thấy bốn người bọn họ ở cùng nhau, giống như nhìn thấy trò gì mới lạ vậy, anh ta cười nói: “Việc gì mà khiến bốn người sáp lại với nhau vậy?”
Ngạn Trì nhìn Hoa Đại Mạo với vẻ mặt không dễ gần, chỉ nói: “Phải việc của anh không?”
Thiếu gia Từ và Hoa Đại Mạo đều là dân ăn chơi, khá là quen thuộc lẫn nhau, hắn ta bèn cười rộ lên, nói: “Không có gì, bọn tôi ngại nơi này nhiều người nên đến phòng bên cạnh để uống rượu thôi.”
“Vậy à?” Hoa Đại Mạo gảy gảy chiếc vòng trên tay, “Thế tôi cũng đi cùng.”
Vẻ mặt Ngạn Trì ghét bỏ: “Liên quan gì đến anh?”
Hoa Đại Mạo cười lạnh: “Cũng không liên quan gì đến cậu. Tôi chỉ muốn trò chuyện với bé Tiểu Yến thôi.”
Nói xong, Hoa Đại Mạo vươn tay nắm lấy bả vai Yến Đôn. Cậu còn chưa kịp lùi về thì Ngạn Trì đã ra tay trước, hắn phủi tay Hoa Đại Mạo đi: “Người anh có vi khuẩn, đừng có lây cho Tiểu Yến!”
Hoa Đại Mạo cười: “Tôi có vi khuẩn gì?”
Ngạn Trì nói: “Anh bẩn như vậy, tôi đếm không xuể.”
Thiếu gia Từ lại sợ hai ông Phật lớn bắt đầu làm ầm lên, không ai khuyên được mà còn lớn chuyện nữa, nên hắn ta vội nói: “Thật ra tôi với Ngạn Trì có việc riêng cần bàn thôi.”
Hoa Đại Mạo nở nụ cười, anh ta vung tay lên rồi nói: “Vậy bọn anh nói đi, tôi chỉ uống rượu với bé Tiểu Yến thôi.”
Ngạn Trì lại kéo Yến Đôn ra sau lưng bảo vệ, nếu nói lúc nãy Ngạn Trì giống như một con gà trống hùng dũng oai vệ thì bây giờ hắn lại giống một con gà mái bảo vệ con mình. Ngạn Trì nói: “Tên gay kia, đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì! Anh muốn chơi đùa thì đi tìm MB* đi. Đừng có đụng vào Tiểu Yến nhà tôi.”
(MB: Money Boy; trai bao)
Hoa Đại Mạo lại cảm thấy buồn cười: “Sao Tiểu Yến lại là nhà cậu? Cậu nói tôi là tên gay, tôi thấy cậu cũng chẳng khác gì! Cậu bảo vệ bé Tiểu Yến kĩ như vậy, chắc là do có tình cảm riêng chứ gì!”
Việc Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo bắt đầu tranh chấp đã gây sự chú ý từ lâu, bây giờ Hoa Đại Mạo lại nói ra mấy lời như vậy, càng làm mỗi người ở đây thêm trợn mắt há mồm, ai nấy đều nhìn về phía bên này:
Cái gì? Hoa Đại Mạo với Ngạn Trì đang giành giật trai à?
Cái gì? Chúng ta đang chứng kiến hiện trường come out của Ngạn Trì đó hả?
……
Ngay cả người chủ trì ở đây cũng không mở rượu, anh ta đặt cốc sang một bên mà hóng hớt với mọi người luôn.
Người đánh dương cầm bên cạnh cũng không chơi nữa, dù sao thì cũng đâu có người nghe, còn sợ hắn đánh đàn làm cản trở người ta hóng hớt ấy chứ.
Thư kí Chu đứng sau lưng Ngạn Trì cũng chấn động: Hóa ra Bạch Lệ Tô nói Yến Đôn dùng “thủ đoạn hèn hạ” để leo lên tức là thủ đoạn như vậy à… Uổng công mình vẫn nghĩ Giám đốc Ngạn là trai thẳng…
Ngay cả Bạch Lệ Tô cũng đã quên trưng ra biểu cảm của nữ phụ ác độc, cô ra vẻ xem kịch vui, còn lấy hạt dưa trong chiếc túi Chanel ra. Nhìn thấy hành động quái lạ của Bạch Lệ Tô, ánh mắt của thiếu gia Từ hiện lên một tia kinh ngạc. Bạch Lệ Tô phát hiện ra ánh mắt của thiếu gia Từ, bèn đưa ra một nắm hạt dưa rồi hỏi: “Anh ăn không?”
“Cảm ơn.” Thiếu gia Từ cười rồi nhận lấy: Cô ấy đúng là một người con gái trong sáng không dính bụi trần, không giống như những cô nàng xinh đẹp nhưng lại ti tiện ngoài kia.
—
Hết chương 38.