“William, lại đây.”
Arnold kéo hắn vào phòng mình. William còn chưa kịp định thần thì bị một đôi môi phủ lên. Hắn theo bản năng muốn giãy ra thì bị đè nghiến lên cửa, hai chân bị chen giữa bởi một bắp đùi săn chắc, bàn chân không chạm đất.
Hắn dùng lực đẩy ra định đấm kẻ tấn công thì đối diện với một khuôn mặt băng giá quá đỗi quen thuộc. Duy nhất đôi mắt kia lại hàm chứa ngọn lửa dục vọng mãnh liệt, điều mà hắn chưa thấy bao giờ.
“Anh… Anh hai? Anh đang làm gì vậy?”
William cả kinh, tên đàn ông nhìn như muốn húp trọn hắn là ai? Ông anh băng lãnh lạnh lùng cool ngầu của hắn đâu rồi?
“Nam châm hút zai của kí chủ mạnh ghê.”
William muốn khóc, hai chân điên cuồng quẫy quẫy vẫn không nhúc nhích được một li. Arnold trong lòng thầm hét lên câu “dễ thương”, ý vị thâm trường nhìn dáng vẻ nai nhỏ ngơ ngác của em trai yêu quý.
“William, anh nghĩ anh điên rồi. Anh biết anh không thể làm vậy, cũng không nên làm vậy trong thời điểm này. Nhưng, anh muốn em biết anh yêu em, yêu rất nhiều. Yêu đến mức muốn giấu em đi, mặc cho người đời phản đối đến thế nào.”
“Không-Không thể nào! Chúng ta là anh em mà. Alpha, em là Alpha đó!” William lắp bắp, não bộ như muốn bùng nổ.
“Anh xin lỗi, nếu anh không làm điều này, anh sẽ hối hận cả đời.”
Nói dứt lời, Arnold đè gáy hắn ra điên cuồng hôn, tức vị bạc hà hôn nhẹ lên đầu quả tim. William bị động mặc Arnold tàn sát, vẫn còn chưa hết sốc trước lời tỏ tình của người anh mà hắn luôn ngưỡng mộ.
Arnold si mê nhấm nháp hương vị nhiếp hồn kia, em trai ngọt ngào hơn những gì hắn tưởng tượng. Hơi thở ái muội hoà cùng nhau, tiếng nước trúc trắc vang lên thanh thuý hoà cùng tiếng rên của William, tất cả tạo nên khúc giao hưởng tuyệt phẩm đối với hắn.
Đem người xụi lơ ôm chầm vào lòng, Arnold thủ thỉ hứa hẹn. “Anh sẽ không nhường lại em cho bất cứ ai. Khi ta trở về, anh sẽ hoàn toàn biến em thành của anh, anh sẽ trân trọng em cả đời.”
“Anh ích kỷ lắm William à, em không biết anh đã mơ ước em bao lâu rồi đâu. Nhưng giờ, một con gián thối tha đã chen vào cuộc sống chúng ta, anh biết mình không thể kiềm nén được nữa.”
“Anh điên rồi, chúng ta không thể, ta mang cùng một dòng máu.”
“Chỉ cần nắm quyền lực trong tay, không có gì là không thể.”
Arnold dịu dàng hôn lên trán hắn.
“Chờ anh.”
Không muốn chờ không muốn chờ, này chơi không được.(‵□′)
William chân như muốn nhũn ra, giờ thì cái hôn trán này không chỉ đơn thuần là tình anh em nữa, mà nó còn mang theo tình cảm nồng cháy của một người đàn ông.
“Sao bây giờ hệ thống? Đẹp quá cũng khổ, nhưng sao ta thu hút toàn vai u thịt bắp vậy?”
“Kí chủ thể chất thụ trời sinh.”
“Thôi mi im đi, chẳng giúp được gì.”
William đè nén cảm xúc trong lòng, nói hắn cảm động cũng không sai. Nhưng rất tiếc, hắn không thể đáp lại tấm chân tình đó. Không chỉ vì nó sai trái mà hắn không thuộc về thế giới này, đối với hắn chỉ như một phó bản để vượt qua mà thôi.
Thứ duy nhất hắn cảm thấy chân thật nhất chính là bản thân, hệ thống và linh hồn bí ẩn đang ngụ trong cơ thể nam chủ.
Vì vậy, xin lỗi Arnold, tình cảm này hắn nhận, nhưng hắn không thể đáp lại.
———————————————————
William mang tất cả tâm tình rối rắm của mình xả hết vào lũ Trùng tộc, liên tục chém giết không biết trời đất. Arnold và Erik thấy vậy cũng không nói gì, chỉ im lặng bảo vệ hắn ở một khoảng cách nhất định. Càng đi về phía Bắc, số lượng Trùng tộc càng nhiều, cũng có nghĩa họ đang tiến gần đến vị trí Nữ hoàng. Binh đoàn càng chiến càng thấy mệt mỏi, lũ Trùng tộc ùa đến như ong vỡ tổ không hồi kết. Tiếng la hét hòa tiếng chém giết vang lên liên hồi, kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ.
Cho đến khi tên Trùng tộc cuối cùng bị hạ gục, quân số chỉ còn mười mấy người, đủ để thấy lần tiến quân này Nữ hoàng ả đã ra tay rất mạnh. Thảo nào tối hôm qua yên bình đến thế, ả tận dụng khoảng thời gian đó để bổ sung lực lượng. Nữ hoàng có khả năng sinh sản rất cao, chỉ cần được cung cấp đủ dinh dưỡng, Trùng tộc được sinh ra với số lượng lớn lại phát triển rất nhanh, chỉ cần một tuần. Tuy nhiên, Nữ hoàng lại có một dịch thể rất đặc biệt, có khả năng đẩy nhanh sự phát triển của những đứa con của ả. Đổi lại, ả sẽ trở nên yếu ớt hơn nhiều, nhìn số lượng này hẳn ả đã sử dụng rất nhiều dịch thể.
William sức lực bị quét cạn, ngồi phịch xuống đất. Hắn lờ đờ nhìn xung quanh, chỉ thấy xác chất thành đống, huyết nhục mơ hồ không nhìn rõ ai là quân ta ai là quân địch. William lẳng lặng tiến đến cái xác không còn nguyên vẹn của Sasha, lòng nâng một cỗ chua xót, một hạt nước mắt trong suốt lăn dài trên bờ má trắng nõn. Sasha là người bạn rất tốt với hắn, thật không ngờ cô ấy lại phải chết như thế này. William khép lại đôi mắt vẫn còn mở to của Sasha, cố gắng gượng mình đứng dậy, đôi chân mềm nhũn sau nhiều tiếng đồng hồ chiến đấu không còn đủ sức chống đỡ, lảo đảo muốn ngã.
“Cẩn thận!”
Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy eo hắn, ngăn hắn không tiếp xúc với mặt đất. William nhìn ra đó là Arnold và Erik, mỗi người đứng một bên. Hai người này khát máu nhất trong đoàn quân, số lượng địch giết được cũng nhiều nhất, thân thể loang lổ vết máu tanh. Khác với hắn cùng những người còn lại, hai người này vẫn còn khỏe mạnh lanh lợi lắm.
Quái vật SSS có khác, đúng là đáng sợ mà!
“Tôi không sao.” William định đẩy họ ra thì dưới chân cảm nhận một chấn động lớn. Mặt đất nứt ra một hố lớn, gió lốc cuồn cuộn với bụi mù như muốn thổi bay họ ra xa cả trăm mét. Đáng tiếc, William, Erik và Arnold lại đứng ngay chỗ đất bị sập nên bị rơi xuống, không quên đẩy William ra. Hắn hoảng hồn nhìn hai người bị chôn vùi dưới đống đất đá hỗn độn.
“Kí chủ, mau theo mau theo nhanh!”
“Vô đó ta có chết không?”
“Kí chủ mau vô a, độ hắc ám của nam chủ phụ thuộc vào điều này đấy. Có tôi đây kí chủ còn sợ gì nữa?”
Nghe lời mi nên ta còn nhiều thứ để sợ lắm đấy.
William liều mạng nhào vô hố sâu, giáp bị va chạm mạnh với đất đá suýt nữa thì hỏng. Lớp bụi đá mù mịt cả một khoảng trời, chờ khi nó tan hết thì cả ba người mạnh nhất không còn thấy tăm hơi nữa, hố sâu kia giờ chỉ là đống đất đá hỗn độn, cục nào cục nấy đều khổng lồ và nặng trịch. Chúng lấp kín miệng hố một cách kì lạ, như bị kẻ nào đó cố ý tạo ra. Mười mấy người còn sống sót sức đã tàn, lực đã kiệt, tinh thần lực vận dụng quá sức nay trống rỗng.
“Không, không thể được. Bọn họ bị chôn vùi rồi!”
“Đừng nói năng bậy bạ. Thống soái và đội trưởng hùng mạnh vậy, sao có thể chết dễ dàng như vậy chứ?”
“Nhưng vẫn nên cứu họ ra chứ?”
“Tinh thần lực giờ bằng không, thân thể thì rã rời, quân số chỉ còn mười mấy mống, đã vậy còn có người bị thương, cứu họ kiểu gì đây? Ta nghĩ ta nên quay về phi thuyền trước, đợi họ trở về. Ta tin họ sẽ sống, họ là những cường giả mạnh nhất của chúng ta.”
Vị thiếu tướng lớn tuổi nặng nhọc khuyên giải, cả Thống soái và nhãi con mới nổi Erik kia đã biến mất, William cũng bị cuốn đi, lão giờ có lết cái sức già này đến mấy cũng không thể làm được gì. Việc duy nhất lão có thể làm là đảm bảo mạng sống của mình và những người ở lại, chờ đợi là biện pháp tốt nhất lúc này.
Thống soái, người mau trở lại a.
———————————————————
Trong lúc Thiếu tướng đem người rời đi, hai con người được binh sĩ thương nhớ đang lạc lối trong một ma trận dưới lòng đất. Hang ốc tối tăm ẩm thấp, hơi sương thoang thoảng khiến người ta lạnh cả gáy. Đây có thể coi là một ổ kiến khổng lồ gồm nhiều thông đạo lớn nhỏ khác nhau, nhìn không khác gì cái mê cung.
Erik dựa vào tinh thần lực cùng giác quan cường hóa kiểm tra xung quanh. Một mùi hương ngọt ngào lạ kì hấp dẫn y.
“Mùi gì thế này?”
Nó không dịu dàng thanh thoát giống William mà mang tư vị rất quen thuộc, cứ như y đã biết nó ngay từ lúc sinh ra vậy. Erik nhanh chóng lần theo mùi hương ấy, không màng đến một bóng người đằng sau quan sát y rất kỹ.
Erik theo dấu mùi đến một hang lớn, hương thơm bốc lên nồng nặc từ sinh vật trước mắt. Erik kinh ngạc lùi xuống vài bước, cơ thể căng cứng đầy đề phòng khi y thấy sinh vật đó chuyển động, vươn người bề nghễ nhìn y đầy căm hận. Erik nhìn sinh vật cao hơn mười mét, trong lòng không một tia sợ hãi.
Sinh vật kia có nửa người trên là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ. Ả ta sở hữu mái tóc trắng xóa mọc toán loạn, gương mặt sắc sảo với đôi mắt đen thuần túy mang hơi âm trầm. Cơ thể ả đầy đặn nảy nở, nước da mang màu tím nhạt lạ mắt. Tuy nhiên, phần trên đẹp là thế nhưng lại gắn với một cơ thể của một con quái vật kinh khủng nhất mà y từng thấy. Nửa dưới của ả là phần bụng trướng to của một con kiến, toàn thân nhuộm một màu đen với những đường gân tím trông rất dọa người. Bao phủ quanh cái bụng phình trướng ấy là lớp nhầy nhục rất gớm ghiếc, y đoán đó chính là dịch thể ả tiết ra để nuôi lớn lũ con của ả.
Đây chính là Nữ hoàng của Trùng tộc, nguồn sống chính của chủng loài này.
“Mày là thứ ghê tởm nhất mà ta thấy.” Y lạnh lùng giơ kiếm lên, tinh thần lực tỏa ra uy hiếp mục tiêu của mình. Không hổ là Nữ hoàng, dù bị áp bức như vậy vẫn còn gượng dậy được. Trong nháy mắt, ả nhìn ra bản chất thật của Erik. Nữ hoàng hung dữ tỏa hương thơm nồng nàn của mình, thứ ả dùng để ra lệnh cho toàn bộ Trùng tộc, hòng thôi miên thần trí của Erik. Quả nhiên nó có tác dụng, Erik có thể cảm nhận được một dòng năng lượng muốn xâm nhập vào đầu y. Mồ hôi túa ra như tắm, y khó khăn chống lại thứ năng lượng nghiệt súc kia. Nhìn đối thủ thống khổ, Nữ hoàng rất vui vẻ, tiếp tục gia tăng mùi hương. Erik nghiến răng ken két, đầu tồn tại hai nguồn năng lượng đối chọi mãnh liệt như muốn bị xé rách hộp sọ y.
Con khốn này cư nhiên dám khống chế y.
Erik gân nổi lên rõ ràng trên làn da, bứt mình lao về phía Nữ hoàng, kiếm sắc đâm mạnh vào mảng bụng yếu ớt của ả.
“É é é é!!!!”
Tiếng kêu của ả inh ỏi như muốn phá nát màng nhĩ của những người xung quanh. Một chất lỏng đặc sánh phóng ra từ miệng ả bay thẳng đến chỗ Erik. Y giật mình nhanh chóng tránh đi, mảng đất bị chất lỏng kia tiếp xúc bị ăn mòn, bong bóng màu tím tím đen đen nổi lên trông rất kinh khủng.
Là axit.
Ả phun thêm mấy ngụm nữa, dường như điên tiết mà giãy cơ thể lung tung, đôi mắt đen tựa dao găm muốn đâm chết con bọ lởn vởn quanh ả. Erik cười lạnh, ả Nữ hoàng này chức năng chính vẫn là sinh sản mà thôi, những đòn tấn công của ả lúc này cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Trước khi ả có thể vận dụng mùi hương của mình, Erik đạp chân lên vách động lấy đà bay về phía ả, đường kiếm hung tàn chém ngang cơ thể ả, chia đôi ả ra làm hai.
“Đau quá! É é é é!!!”
Nữ hoàng hét một tiếng thê lương, phần thần trên của ả rơi ra khỏi cái nửa dưới nặng nề kia. Nữ hoàng chật vật bò trên mặt đất, chưa gượng được bao lâu thì bị Erik đá bay, đập mạnh xuống đất. Bàn chân y giẫm mạnh lên cổ ả, đè nghiến xuống, cặ hổ phách lãnh lệ vô tình như đang giẫm chết một con bọ đáng thương.
“É é é!!! Mày thứ nghiệt chủng.” Nữ hoàng giãy dụa chút sức mòn của ả.
“Ra mày cũng biết đến tao. Không hối hận vì ngày đó không tự tay thủ tiêu tao đấy chứ.”
Ả thực sự rất hối hận, rất rất hối hận. Hùng trùng của ả được sinh ra chỉ có một mục đích duy nhất, đó là trở thành những chiến binh chỉ biết giết chóc theo lệnh. Ấy vậy mà một tên bọ xít không biết tốt xấu kia cư nhiên đem lòng yêu một con đàn bà Omega của tử địch của ả, phản bội đồng loại của mình.
“Mày… đáng lí không được sinh ra, càng không thể sống.” Thấy mình cũng không thể trốn thoát, ả cười điên dại, ngón tay bấu chặt ống quần y. “Một thứ được sinh ra bởi một Omega và hùng trùng, ngoài một tồn tại đáng nguyền rủa ra chẳng là cái gì. Mày là nó, là thứ á nghiệt đó. Haha! Mày nghĩ bọn chúng sẽ chấp nhận mày sao?”
Erik không cảm xúc ném thanh kiếm đi, dùng tay không xé phăng hai tay của ả.
“É é é!!! Ngươi đồ chết tiệt!”
BỐP!
“Thứ sâu bọ sắp chết không có quyền được lên tiếng.” Giọng nói âm lãnh của Erik như xoáy sâu vào nội tâm ả, một trận run rẩy kịch liệt tấn công toàn bộ cơ thể. Ở khoảng cách này, ả có thể nhìn rõ đôi ngươi ám trầm của y, ngoài kinh tởm và sát ý ra chẳng còn chút tia sáng nào.
Lần đầu tiên, ả chân chính cảm thấy sợ hãi.
“Là một con quái vật có sao chứ? Chẳng phải chỉ cần quyền lực là có tất cả sao?”
“Tao không cần mày nhọc tâm lo lắng, giết mày xong, tao chỉ còn mỗi tên Thống soái kia phải giải quyết thôi. Lũ người ngu xuẩn bên kia cũng thối nát như mày vậy, cũng bị lu mờ bởi dục vọng quyền lực đáng xấu hổ. Tao sẽ cho họ thấy kẻ mạnh chân chính, kinh khủng như thế nào.”
Nói rồi, Erik bẻ gãy cổ của Nữ hoàng, thả cơ thể không còn chút hơi thở xuống đất. Như còn chưa hả dạ, y dùng lực đạp nát hộp sọ của thi thể, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Nhìn đế giày nhão nhợt một đống huyết nhục hòa cùng thịt não, một nụ cười kinh dị thỏa mãn hiện trên mặt của y. Đôi mắt y co rút lại, thân thể run lên vì phấn khích.
Cảm giác giẫm đạp một con bọ, thật thích a.
VÚT!
Một đạo tấn công giáng xuống người y, Erik như choàng tỉnh khỏi cơn mê muốn né, đáng tiếc thứ vũ khí kia đã đập mạnh vào giáp y, phá tan bộ giáp ngoài. Erik nhíu mày đem giáp cởi bỏ, ánh mắt oán hận xen lẫn hứng thú theo dõi kẻ đã tấn công y.
“Mày! Mày rốt cuộc là thứ gì?”
Người đó không ai khác chính là Arnold.
Hắn đã theo đuôi y kể từ khi rơi xuống, luôn chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay. Khi hắn thấy y giao đấu với Nữ hoàng, hắn còn mong y thật sự bị giết chết, để rồi biết được một sự thật động trời.
Một đứa trẻ sinh ra bởi hùng trùng và Omega?
Một chuyện kì dị như vậy cũng có thể xảy ra ư?
Arnold bị chấn động một hồi, Erik không phải là con người, mà là thứ quái thai mang dòng máu của một trùng tộc trong người. Chết tiệt, William đã cưu mang một con quái vật mà không hề hay biết. Tên khốn kia đã lừa dối em trai hắn và tất cả mọi người ở đây, thật đáng chết. Đã vậy, y còn ngông cuồng mơ tưởng đến cái ghế Thống soái kia, muốn nắm quyền sinh sát với hàng triệu cư dân trên tinh cầu Vina ư?
Hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
“Chà chà, nghe lén là không tốt nhé.” Erik vặn mình, khớp xương kêu lên răng rắc.
Arnold nắm chặt cây rìu, một luồng tử khí đậm đặc xâm nhập phòng ngự của hắn, tựa như một hòn đá tảng chẹn ngay lồng ngực.
“Mày, tao nhất định sẽ giết mày ở đây. Thứ súc sinh mang dòng máu bẩn thỉu!”
“Hahaha! Dòng máu bẩn thỉu?” Erik như rồ dại cười lớn. “Quý ngài cao quý vẫn chưa ý thức được tình huống của mình sao? Kẻ phải bỏ mạng ở đây, chính là ngươi đó.”
Nói rồi, Erik hiện nguyên hình thái của mình trước sự kinh ngạc của Arnold. Sáu cánh tay dài đen ngòm bám trên mặt đất, tạo nên các lỗ sâu hoắm. Cả người y gia tăng kích thước, biến thành gã khổng lồ 2 mét, cơ bắp hoàn mỹ được phơi bày với những đường gấp khúc mạnh mẽ. Răng nanh nhọn hoắt như dao nhe ra hung tợn, cặp mắt hổ phách sáng quắc trong bóng tối, khóa chặt vào con mồi xấu số của mình.
“Mày… thật xấu xí.” Arnold cười khinh miệt, thủ thế sẵn sàng chiến đấu, đôi mắt màu ngọc bích ánh lên tia máu như muốn giết người.
“Mày biết không? Mày có màu mắt giống hệt William. Chỉ nghĩ thế thôi tao muốn buồn nôn lắm rồi.” Erik di chuyển song song với Arnold, thanh âm trầm thấp mượt như tơ. “Tao thật muốn móc nó ra rồi cắn nát nó a. Trừ William, tao không muốn nhìn thấy ai có đôi mắt giống hắn.”
“Mày… thứ điên loạn.”
“Phải, tao điên đấy thì sao nào? Mà mày cũng không còn cơ hội để phán xét tao nữa đâu.”
“Đây… Sẽ là mồ chôn của mày!”
———————————————————
Lời tác giả: Mình viết chương này trong cơn buồn ngủ cực độ, nên không hay. Mình xin lỗi về việc này. Đồng thời mình thấy mình dở phần viết quá trình đánh nhau hay gì gì đó quá, mấy chương sau chắc sẽ tập trung mấy vấn đề khác dễ viết hơn.