“Xin chào, một con cừu nhỏ như em sao lại lạc đến chỗ này? Người thân của em ở đâu đây à?”
Gã ta nở nụ cười tán tỉnh, nhưng Mộ Hàm chỉ thờ ơ liếc gã.
Lại một ma mới. Chơi đùa một tí chắc không sao nhỉ?
“Dạ, em theo bạn thân em đến đây. Nhưng cậu ấy đi chơi với bạn rồi… Em hơi sợ…” Mộ Hàm cố thu mình nhỏ lại, giọng lí nhí. Kẻ tán tỉnh cười càng tươi hơn, một thằng nhóc đáng yêu này sao có thể độc ác như người kia nói được? Nhìn kìa, mới chào hỏi đôi câu đã co rúm lại rồi.
Không những thế, còn rất ngon mắt nữa chứ, xúc cảm chắc y hắn rất tuyệt. Kiệt Xung liếm khoé môi, đêm nay nhất định phải đưa người đẹp lên giường chà đạp thoả thuê.
“Không sao, anh sẽ bầu bạn với em.” Kiệt Xung ngồi xuống ngay cạnh Mộ Hàm, như có như không chạm vai với y. “Em ấy vừa mới mua gì, tao trả!”
“Ấy, sao được, anh không cần phải làm thế mà.” Mộ Hàm yếu đuối nắm tay áo gã, đôi mắt long lanh như nước phá tan tuyến phòng ngự của gã, cổ họng càng thêm khô khốc. Đôi môi ánh nhuận của y như quyến rũ gã mặc sức cấu xé, tim gã đập bang bang trong lồng ngực.
“Không có gì, giúp đỡ người đẹp là vinh hạnh của anh mà.”
“Thật sự không nên mà… ” Đôi mắt Mộ Hàm ầng ậc nước, môi mím lại càng tăng thêm vẻ hồng hào, dáng vẻ yếu đuối như cù nhẹ tim Kiệt Xung.
Chết tiệt, đáng yêu quá!
“Thôi nào, anh làm vì anh muốn vậy thôi.”
“Không thể được! Em phải trả lại cho anh cái gì đó. Em là người có mượn tất trả mà.” Mộ Hàm nhu nhược cười, mắt thẹn thùng liếc Kiệt Xung.
“Cũng không phải là không có gì… ” Kiệt Xung cợt nhả kéo dài thanh âm. “Nơi này quá ồn ào đối với anh, anh thấy em cũng khá khó chịu với chỗ này. Anh bạn của em thật vô trách nhiệm mà.”
“Dạ, không trách cậu ấy được. Cậu ấy bất đắc dĩ phải trông em, nghe nói phải giải quyết gì đấy nên bắt em ngồi đây.”
“Haha, em việc gì phải nghe theo tên đó để chịu khổ sở. Theo anh, anh đưa em đến nơi yên tĩnh. Không sao, phòng đó nằm ngay trong bar thôi, bạn em muốn đi tìm cũng dễ dàng lắm. Nghe anh, không sao đâu. Một người xinh đẹp như em không nên bị vấy bẩn bởi những thứ tục tĩu chỗ này.”
“Cũng có lí.” Mộ Hàm ngập ngừng. “Đi một tí chắc không sao đâu ha…”
“Phải thế chứ, ta đi nào.” Kiệt Xung hưng phấn nắm tay người đẹp bước vào phòng kín đã được đặt trước. Đó là phòng có đầy đủ giường king size, tường cách âm và đủ mọi đồ chơi tình thú khác. Chi phí rất đắt nên những ngưồ trong đây thích thanh thiên bạch nhật ở nhà vệ sinh hơn. Kiệt Xung là người mới nên muốn chứng tỏ ta đây có tiền, lấy le với đám xã hội đen có mặt trong quán bar bí mật này. Biết đâu có thể kết bè kéo cánh với một số phần tử có lợi cho gã. Hơn nữa, người kia thuê gã với lượng tiền lớn, muốn gã hiếp Mộ Hàm và quay phim lại. Gã đã không định nhận, nhưng ai ngờ con mồi lại tươi ngon thế này, mỡ treo miệng mèo thế bỏ lỡ là đồ ngu.
Bartender đứng gần đó liếc nhìn hai bóng người khuất sau cánh rèm, trên môi hiện một nụ cười không rõ nghĩa.
Mộ Hàm vào phòng chỉ biết ngồi khép nép trên giường, đôi lúc nhấp nhổm chứng tỏ sự lo sợ của mình. Kiệt Xung nhếch mép cười, lén bỏ thuốc kích dục vào trong rượu, tay kia lại cầm một ống tiêm nhỏ. Trong ống tiêm đó chính là ma tuý, người thuê kia chơi ít có ác. Loại người bệnh hoạn nào lại muốn tàn phá một cậu bé vô tội như thiên thần ấy?
Nhưng gã nào có quan tâm, bẻ cánh thiên thần không phải kích thích lắm ư?
“Nào, cùng nâng li chúc mừng cho tình bạn mới của chúng ta.”
“Ơ… Em không uống được đồ có cồn…” Mộ Hàm như thỏ nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, bờ môi chúm chím như thiêu đốt dục vọng của gã. Kiệt Xung nào để con mồi thoát dễ dàng như vậy.
“Em lớn to đầu rồi, chút rượu có gì đâu. Em đã hứa sẽ trả ơn anh rồi, vì anh húp một ngụm nhỏ không được à?”
Mộ Hàm bối rối, sau một hồi đấu tranh tâm lí thì tiếp nhận ly rượu, tiếng “keng” giao giữa hai li vang lên thanh thuý. Mộ Hàm húp một ngụm, đôi môi mềm mại nhuốm sắc đỏ của rượu vang tạo nên một mỹ cảm vui mắt. Kiệt Xung có thể thấy Mộ Hàm thở một cách hổn hển, khuôn mặt đỏ ửng rất dễ thương, chứng tỏ thuốc đã ngấm rồi.
“Em thấy lạ quá, nóng quá… ” Mộ Hàm vô lực rên rỉ, ngã vào lòng Kiệt Xung.
Kiệt Xung cười nham hiểm ôm người vào lòng. “Sao vậy? Hay để anh cởi áo em ra cho bớt nóng…”
“Ưm a… Nóng quá, em nóng quá…” Mộ Hàm ngọ nguậy trong lòng gã, để lộ cần cổ xinh đẹp. Kiệt Xung như mất đi lí trí, tay vói vào bên dưới lớp áo, mơn trớn làn da nhẵn nhụi tuyết trắng, tiếng rên rỉ của Mộ Hàm như con chim yến líu lo bên tai. Gã đã sớm cứng lên rồi, nghiệt căn trướng lớn cọ lên đùi của Mộ Hàm.
“Ư… Có gì đó chọc vào em…”
“Nó là thứ mà em sẽ rất thích đấy, bảo bối à~”
Kiệt Xung nắm cằm của Mộ Hàm hôn lên, đưa lưỡi cạy mở hàm răng của Mộ Hàm. Kiệt Xung đắm chìm trong xúc cảm tuyệt diệu của thánh địa mới được khai quật, lưỡi khuấy đảo khoang miệng Mộ Hàm một cách bừa bãi. Bỗng nhiên, gã cảm thấy lưỡi mình đau nhói, nhanh chóng đẩy Mộ Hàm ra, trong miệng gã nếm được vị tanh tưởi của máu. Tên nhãi dám cắn lưỡi gã! Còn chưa kịp định thần thì hai kim tiêm không chút lưu tình đâm sâu vào hai bên cổ gã. Kiệt Xung há mồm kinh ngạc nhìn người con trai trước mặt.
“Mày… Mày…”
“Tao làm sao hả? Không phải mày có ý đồ bất chính với tao trước sao?”
Cậu bé mới vài giây trước còn đỏ mặt tai hồng, yếu đuối nhu nhược bao nhiêu thì bây giờ lại càng xảo trá, độc ác bấy nhiêu. Đôi mắt Mộ Hàm loé lên tia tàn độc, hai cánh tay siết chặt ống tiêm đâm sâu vào động mạch chủ của gã, thứ chất lỏng trong ống từ từ xâm nhập vào. Trước sự kinh hoàng của Kiệt Xung, Mộ Hàm lè lưỡi, để lộ một viên thuốc tròn nhỏ, đó là thuốc làm vô hiệu hoá thuốc kích dục.
Chết tiệt thật, tên quỷ nhỏ biết hết kế hoạch của gã rồi.
Kiệt Xung cảm thấy toàn thân vô lực, ngã vật xuống giường. Gã không thể cử động tứ chi, đầu óc trở nên trì trệ hơn bình thường. Mộ Hàm đạp lên ngực gã, móc ra từ tay áo gã một kim tiêm khác.
“Chà, định lừa tiêm ma tuý à? Chiêu xưa rồi đồ ngu.”
Mộ Hàm ngồi trên người gã, không hề báo trước vung ống tiêm ngay tròng mắt Kiệt Xung. Kiệt Xung hốt hoảng, muốn hét lên nhưng tựa hồ có cái gì đó nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ bất lực. Đầu mũi tiêm lao xuống như tên bắn, nhưng ngay khi còn cách nhãn cầu của gã một milimet thì dừng lại. Kiệt Xung hít thở không thông, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, đồng tử co giãn cực độ vì sợ hãi và căng thẳng.
“Đừng sợ hãi thế chứ, tao còn chưa đâm vào mà.” Mộ Hàm cười khẩy. “Xem nào, công tử nhà họ Đỗ, một tên nhà giàu mới nổi nhờ rửa tiền bẩn qua ngân hàng tư nhân. Miệng mày còn hôi sữa lắm, tưởng thế nào chứ chẳng khác nào một con chó mực ngu đần.” Mộ Hàm dời ống tiêm khỏi tròng mắt gã, đưa mũi tiêm dạo một đường xuống cánh tay tê liệt của người dưới thân. Đúng lúc này, một đám đàn ông lực lưỡng, chừng 5-6 người, một trong số đó cầm theo một chiếc máy quay Sony đời mới. Tất cả bọn họ đều mặc độc chiếc quần lót, Kiệt Xung kinh hoảng, nhận ra điều gì sắp xảy ra. Mộ Hàm đặt ngón tay lên môi gã, một nụ cười yêu mị nở rộ tựa bông hồng yêu nghiệt.
Tại giờ khắc này, Mộ Hàm trông không khác gì một tên quỷ dữ, từng bước từng bước kéo gã vào địa ngục không lối thoát.
Trên tay Mộ Hàm xuất hiện thêm một ống tiêm. Mộ Hàm lần lượt đâm xuyên hai ống tiêm vào da gã, một cơn nóng rát bắt đầu lan toả khắp cơ thể.
Là thuốc kích dục!
“Đừng lườm tao như vậy chứ? Lấy độc trị độc mà. Mày cũng đừng hòng thoát khỏi chỗ này nguyên vẹn. Sau vụ này, mày nên trở thành con chó ngoan ngoãn nghe lời tao, nếu không mày và cả gia đình mày sẽ phải trả giá đắt. Tao nói được làm được đấy nhé.”
“Vậy nên, anh Kiệt Xung ở lại chơi vui vẻ nha. Em mong chờ phần trình diễn của anh đó.” Mộ Hàm hai tay ôm má, cười khúc khích ngây thơ. Trước khi đi, y không quên tặng gã một nụ hôn lên trán. Máy quay đã được bật lên, Kiệt Xung nhanh chóng bị bọn đàn ông vai u thịt bắp vây hãm, chỉ trong vài phút đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Mộ Hàm quay về dáng vẻ ung dung tự tại, trông y như không có vẻ gì vừa tàn phá một đời người cả. Bartender nhìn y mà lén đổ mồ hôi, Mộ Hàm chính là boss ẩn của quán bar này. Những ma mới đến đây đều không biết thân phận của y, chỉ coi y như con cừu nhỏ dễ chà đạp, nhưng tất cả đều nhanh chóng hối hận vì đã đụng vào y. Vòi bạch tuộc quyền lực của y mở rộng cũng nhờ phương thức này, để họ tiếp cận mới mình, từ đó moi móc nhược điểm trí mạng để nắm họ trong tay. Lúc ấy, y muốn chơi đùa thế nào tuỳ thích, dám phản kháng y cũng có thể tự tạo ra xiềng xích khác trói buộc họ. Tệ hơn, Mộ Hàm có thể dẫn họ đến bước đường cùng và đẩy họ xuống vực sâu.
Mộ Hàm, là kẻ điều khiển rối độc ác.
“Boss à, cậu ra tay nặng quá rồi đấy.”
“Hừ, nhiêu đây ăn nhằm gì. Ít nhất ta lại có thêm đồ chơi.” Mộ Hàm lắc nhẹ ly rượu. “Tên đó chắc chắn có kẻ khác thuê để hãm hại ta. Thủ pháp thật tầm thường.”
“Muốn tôi điều tra kẻ đó không?”
“Không cần, ta thích trò chơi này. Cứ để kẻ đó tự tung tự tác ít lâu nữa, dù có làm gì thì cũng như một tên hề nhảy nhót thôi.”
Mộ Hàm ngừng hồi lâu, chợt ánh mắt sáng rỡ.
“Haha, hôm nay ta gặp được một người thú vị đấy nhé.”
“Là ai có thể thu hút được quý công tử tôi đây?” Bartender miệng thì cười nhưng trong lòng lại âm thầm thắp nến cho người xấu số đó.
“Một kẻ rất đáng yêu.” Thần sắc của Mộ Hàm có chút mê mẩn, khiến bartender không khỏi bất ngờ.
Mộ Hàm có loại biểu cảm đó được sao?
“Đặc biệt, hắn cũng giống ta. Ngươi biết vụ công ty Châu Ngọc đình đám hồi đó không? Té ra là hắn nghịch ngợm với máy chủ của người ta, rồi thoải mái xem TV nói về vụ bê bối đó. Hắn thật sự tự hào về chiến tích của mình lắm đấy. Haha!”
“Ồ, vậy à?”
Trời đất quỷ thần ơi, có một Mộ Hàm đã muốn điên lắm rồi, nay còn lòi đâu ra thêm một quái thai nữa. Tận thế, tận thế đến nơi rồi.
“Hắn ta nhìn thấu được ta, nhìn thấu cái vỏ bọc mà ta dựng nên rất kĩ, dù chỉ mới lần thứ hai gặp mặt. Không hiểu sao hắn lại thu hút ta đến thế, cứ như đó là bản năng ấy. Hương thơm của hắn ngọt mùi bạc hà, khiến ta rất thoải mái. Ta cũng không hiểu bản thân nữa, nhưng luôn có dục vọng thôi thúc ta phải chiếm lấy hắn.”
“Vậy lúc chinh phục được hắn rồi, cậu có định bỏ hắn không?”
Mộ Hàm thoáng chốc khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó nở nụ cười kiểu Cheshire, hai tròng đá ngọc lam nhìn thẳng bartender. “Lạ lắm, ta lại không muốn như thế chút nào. Ta muốn hắn thuộc về ta vĩnh viễn. Haha, thật không ngờ có ngày ta lại có cảm giác này với một người, lại không rõ nguyên do đằng sau. Thú vị thật!”
“Chẳng phải hắn cũng như bao người khác, là đồ chơi của cậu sao?”
“Hắn sẽ là người chơi kề cạnh ta, mong hắn sẽ không làm ta thất vọng.”
Mộ Hàm ném tiền tip lên bàn rồi bỏ về. Bartender còn chưa hết hoàn hồn cảm thấy thế giới quan mình bị nứt đôi chút. Mộ Hàm trước giờ đều là kẻ phản xã hội đơn độc, điên cuồng và gian trá.
Y luôn coi mình là kẻ điều khiển rối, mối quan hệ của y với mọi người cơ hồ chỉ là sợi chỉ trong suốt để điều khiển họ. Nay, y thừa nhận, trên đời có một người đứng ngang hàng với y, cùng là một nghệ nhân rối như y.
Bartender bật cười, thế giới này tràn ngập bất ngờ mà.
———————————————————
“Trời ơi, sao giờ này em mới về hả? Có biết chị lo lắng cho em lắm không?” Mộc Miên thấy Mộ Hàm trở về thì hớt hải hỏi thăm, diễn tốt vai một người chị có trách nhiệm.
“Dạ… Em có nói với vú Tư rồi, tối nay em có việc với bạn nên về trễ.”
“Trễ gì mà đến 11h vậy? Lần sau không nên đi ra ngoài một mình khi trời tối như vậy, nguy hiểm lắm.”
“Hức hức… Em xin lỗi, em sẽ không làm thế nữa.” Mộ Hàm thút thít, mặt cúi gằm xuống. Mộc Miên liếc mắt khinh bỉ biểu tình giả tạo của y, cố nén cơn tức giận vào lòng.
“Được rồi, lên nghỉ ngơi đi. May mà em không hề hấn gì.”
“Dạ. Em cảm ơn chị.” Mộ Hàm cười dịu dàng, chính vì cái nụ cười này mà cô đã bị lừa dối biết bao năm. Khi Mộ Hàm đi rồi, Mộc Miên siết tay thành quyền, mặt nhăn nhó dữ tợn.
Tên kia chẳng lẽ đã thất bại rồi sao? Sao Mộ Hàm có thể trở về lông tóc vô thương như vậy? Một gã vô dụng này Tử Lang tìm đâu được vậy?
Mộc Miên cố gắng điều hoà khí tức, tự trấn an bản thân. Không sao, cô còn rất nhiều cơ hội, không nên hấp tấp kẻo bị phát hiện.
Lúc này, Mộc Miên không để ý ánh mắt nghi hoặc của Mộ Hàm đang chằm chằm vào mình.
———————————————————
“Kí chủ, nam chủ bị suýt chuốc thuốc hãm hại, nhưng may mắn thay y thi triển tuyệt chiêu Tứ Chích Liên Hoàn hạ đo ván tên bại hoại kia. Nam chủ quá ngầu cho một tràng pháo tay nào!”
“Hả?”