Cảnh báo của Hy Chấn vẫn còn văng vẳng trong đầu nàng, đến độ muốn chợp mắt ngủ cũng khó. Nàng rất sợ y sẽ phát hiện ra bí mật của mình, sẽ giết nàng, mọi giây mọi khắc hiện tại như đang giày vò nàng vậy.
Nàng đã gửi thư cho chủ tử, cũng đã báo chuyện với cha, nhưng nhiêu đó cũng chưa đủ để nàng hết lo lắng.
Nàng thực sự muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, nếu vậy thì chủ tử nhất định khen nàng, sẽ ban thưởng cho nàng. Ngài ấy đã nói rồi, nếu nàng thành công thì chủ tử sẽ xem xét ngôi vị hoàng hậu cho nàng. Vũ Lương Nhi nghĩ đến đây cả mặt đều đỏ, ngoài nàng ra còn có ả nào có thể tiếp cận chủ tử cơ chứ, tất cả đều bị nàng hãm hại chết rồi.
Không được, dù sợ hãi đến mấy nàng phải kiên trì đến cùng, nếu không mong ước của nàng vĩnh viễn không thể thành hiện thực. Trái tim của chủ tử, nàng nhất định phải chiếm lấy.
Lúc này, tiếng gõ cửa sổ khiến nàng thót tim, nghe kỹ ám hiệu mới biết đó chính là cha mình. Vũ Lương Nhi vội vàng ra mở cửa, ngay khi thân ảnh kín mít một màu đen kia tiến vào, nàng liền sà vào lòng người đó khóc nức nở, than vãn mọi nỗi sợ hãi giày vò nàng nãy giờ. Chỉ khi có người thân bên cạnh, nàng mới có thể yên tâm giãi bày lòng mình.
Lúc này, người bí ẩn kia cẩn thận đóng kín cửa nẻo, gỡ mặt nạ ra để lộ gương mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn được nữa.
Người đó, không ai khác chính là thái giám thân tín bên người hoàng hậu, Hải Điêu.
“Con gái của ta, con đã quá vất vả rồi.”
Hải Điêu nghiến răng, tức giận vì mọi chiêu trò bao năm qua của mình vẫn không đủ để hạ gục tên quái vật chết tiệt kia. Thậm chí, gã còn dùng chiêu khích tướng ngựa non háu đá Hồ Hàn Kiếm để mượn tay, rốt cuộc cũng chỉ là công cốc. Theo lệnh của chủ tử, gã đã từ từ hủy hoại hậu cung của thiên đế, châm ngòi cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, dần làm thối rữa nội bộ. Thậm chí Hồ Hàn Kiếm, người thừa kế ngôi vị sáng giá nhất ốm yếu như bây giờ đều do gã bày trò trong buổi trà hàng ngày.
Gã thầm cười khinh bỉ tên Tình vương coi trọng mặt mũi kia, cái tự tôn của ông ta quá lớn để cho thiên hạ biết, người kế vị chỉ là tên phế vật.
Hiện tại, kẻ đáng sợ nhất vẫn là Hy Chấn hoàng tử. Gã thực sự nguyền rủa sự chủ quan của mình, tấn công y quá chậm, sức mạnh trong cung lẫn quân đội của hắn đã bành trướng đến mức gã không thể xoay sở kịp.
Vấn đề ở đây, Hy Chấn không hề đam mê ngai vàng, chỉ muốn thân chinh trên chiến trường, sắp tới cũng là sinh thần lần thứ 18 của y…
Chủ tử… Đã quyết định rồi.
“Hải Lan, con yên tâm, sẽ không ai có thể tổn hại đến con.”
Gã nhìn đứa con gái mà mình hết mực yêu quý, hôn lên đầu nàng. Tiểu thư Vũ Lương Nhi thật sự đã bị bọn gã bắt cóc, còn con gái gã sẽ thay ả ta vào trong cung. Đơn giản vì tiểu thư Vũ Lương Nhi được bảo bọc quá kĩ, đến cả mặt ra ngoài cũng dùng mạng che, hoàn toàn thuận lợi để gã nắm thóp được tên quan tư tế kia, dễ dàng đem con gái trà trộn. Gã biết, con gái gã yêu chủ tử say đắm, nhất định sẽ sống chết với nhiệm vụ này, gã chỉ có thể đứng từ xa bảo hộ an toàn cho con.
Tuy nhiên, Hải Lan đã bị Hy Chấn nghi ngờ, tuyệt nhiên không thể ở lại lâu.
“Cha ơi, cha ơi, chử tử có truyền lệnh cho chúng ta không?”
Hải Điêu phức tạp nhìn con gái, bình tĩnh nói. “Nghe kỹ đây, Hy Chấn đã đánh hơi được chúng ta, ở lại lâu là điều không thể. Cổ Bàn chúng ta quyết định thôn tính đất nước nhỏ bé này, thời gian của chúng ta sắp hết rồi. Nghe đây, hiện tại chính là nhiệm vụ mới. Con có biết tên hầu hay đi theo y không?”
“Dạ biết, một tên con trai trắng trẻo lanh lợi.”
“Hắn ta chính là vảy ngược của Hy Chấn. Chúng ta phải bắt lấy hắn giao cho chủ tử.”
“Một tên hầu thì có gì quan trọng chứ?”
“Con gái ngốc, hoàng tử không đam mê nữ sắc, dù có bao mỹ nữ tiếp cận thì vẫn lạnh lùng. Kể cả con, một mỹ nhân xinh đẹp cũng không thể lay động y, đủ biết sự thật rồi.”
“Cha… Chẳng lẽ… Y là đoạn tụ? Haha, hoàng tử Hy Chấn đại danh đỉnh đỉnh thế mà đam mê nam sắc, thật biến thái.”
“Giờ nam sủng cũng nhiều, không phải là chuyện hiếm. Chuyện quan trọng bây giờ, chúng ta phải bắt hắn về giao nộp cho chủ tử. Trong cuộc chiến sắp tới, nhuệ khí của Hy Chấn nhất định sẽ hao hụt nhiều.”
“Được, vì hoàng tử, con sẽ cố gắng.”
“Con sẽ không một mình, có ta cùng sát cánh với con. Ngôi vị hoàng hậu đó nhất định sẽ thuộc về con.”
Cứ như vậy, mầm mống sóng gió bắt đầu nảy nở.
———————————————————
Nói đến cặp Hy Chấn Hy Dương, cả hai vẫn đang trong khoảng thời gian mặn nồng. Sau khi xác định cả hai đều là lưỡng tình lương duyệt, Hy Chấn gần như thời thời khắc khắc bám dính Hy Dương chả khác gì keo dán chó, hận không thể ngay lập tức tuyên cáo mối quan hệ với bàn dân thiên hạ.
Thậm chí, vào ngày sinh thần lần thứ 18 linh đình của y, Hy Chấn chẳng hề hứng thú với bữa tiệc hoàng gia linh đình mà hoàng thượng chuẩn bị, nhưng tối đến thì đem hết mọi tư thế trong sách áp dụng lên người hắn, cho đến tận bây giờ vẫn eo mỏi hông đau mông sưng tấy.
Bây giờ, Hy Dương đang ngồi trong lòng Hy Chấn, trên cơ thể chỉ khoác đúng xiêm y mỏng manh, để mặc cho y thỏa sức hết cọ rồi lại sờ, trên má giờ đã quen thuộc với những nụ hôn âu yếm của y.
“Dương ca, yêu ngươi nhất.”
Và tất nhiên, trình làm nũng của y đã lên đẳng cấp thượng thừa, cái mông đau biết bao nhiêu lần cũng không tát tỉnh nổi hắn khỏi cơn u mê. Nghe cái giọng trầm ấm kia khiến cả người hắn vô thức run lên, vô cùng ngoan ngoãn dựa vào lòng của y, đắm chìm trong đôi mắt đen lấp lánh đầy yêu thương đó.
Chỉ khi ở bên cạnh Hy Dương, Hy Chấn mới cởi mặt nạ ra, thoải mái phơi bày tất cả cho hắn.
Tuy nhiên, niềm vui chẳng tày ngang, có yêu thương đến mấy cũng không thể quên nhiệm vụ.
“Hy Chấn, ta nghe nói, Cổ Bàn gửi chiến thư, muốn thôn tín chúng ta, đúng chứ?”
Hy Chấn ngừng mọi hành động vuốt ve, chỉ im lặng dụi đầu vào cần cổ của Hy Dương, âm trầm đáp lại. “Ừm, chỉ là chuyện sớm muộn. Tên Tần Xích Hoang đó, quả nhiên mang thù với chúng ta.”
Hy Dương híp mắt, thực sự tên đó còn có thù sâu nặng với chúng ta hơn Hy Chấn nghĩ nhiều. Mấy năm qua đối phương án binh bất động khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, có khả năng đang tập trung lực lượng để đối mặt với Hy Chấn trong trận thư hùng cuối cùng. Nội bộ cung đấu mấy năm qua cũng rất đáng sợ, hắn phải đối phó với họ nên ít nhiều cũng lơ đãng, bây giờ chiến tranh sắp xảy ra, hắn phải thật cẩn thận trước mọi chiêu trò mà Ủy Đằng có thể tung ra.
Về chiến tranh, hắn tin chắc Hy Chấn sẽ chiến thắng, vầng hào quang chủ thần không đùa được đâu.
“Ta… Muốn ra chiến trận cùng ngươi.”
“Rất nguy hiểm, ta không muốn mạo hiểm để mất ngươi, Dương ca.”
Vòng tay quanh eo của hắn siết chặt thêm, bả vai run rẩy kia bán đứng nỗi bất an của y.
“Ta là ai hả? Là thầy dạy của ngươi, có kiến thức của thần, múa kiếm đấu võ cũng giỏi, có gì phải lo chứ. Dù có là gì ta cũng muốn sát cánh cùng ngươi, nếu có tử trận cũng là cùng ngươi. Ngươi không cho ta về trời, đến cả lựa chọn của ta ngươi cũng muốn quản?”
“Không, Dương ca, ta chỉ…” Hy Chấn lắp bắp, đứng trước Hy Dương y thực sự không thể duy trì mặt lạnh được. “… Mất ngươi, còn tồi tệ hơn cái chết.”
Hy Dương thở dài, đặt lên mái tóc mềm mại của y một nụ hôn.
Dịu dàng, an ủi, chất chứa sự chân thành,…
“Chúng ta sẽ song hành cùng nhau, ngươi đi đâu ta theo đó. Ngươi nghĩ ngươi chết rồi ta còn muốn sống trên đời sao?”
Hy Chấn giật mình, dù y không muốn ích kỷ nhưng lòng độc chiếm cá nhân quá lớn. Giả như y có mệnh hệ gì, Dương ca thân cô thế cô sẽ bị người người khi dễ, không bằng cùng y xuống địa ngục, y còn có thể chống lại Diêm Vương để bảo vệ hắn.
“Dương ca, ngươi là thần, nếu chết đi, ngươi sẽ không sao chứ?”
“Bất tử là một sự nhàm chán. Ta thà trải qua giây phút cuối cùng cùng ngươi còn hơn trải qua ngàn năm không có ngươi bên cạnh.”
Lúc này, Hy Chấn không thể giữ nổi bình tĩnh, bế xốc Hy Dương lên, hôn đắm đuối hắn, cùng nhau quấn quýt trên giường.
Người này, y vĩnh viễn không muốn buông tay. Nếu như tâm nguyện của hắn là vậy, y nhất định phải chiến thắng trận chiến này, bảo vệ hắn đến cùng, cùng nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.
Cả người Hy Dương xóc nẩy theo từng đợt tấn công của Hy Chấn, dù có thế nào đi chăng nữa vẫn quyết ôm chặt lấy Hy Chấn, cả hai dán sát nhau đến không kẽ hở. Hắn có linh cảm, một chuyện rất xấu sẽ xảy đến, nên đôi tay không đành lòng chỉ biết siết chặt lấy Hy Chấn.
Mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.
Sáng sớm tinh mơ, khi Hy Dương mở mắt đã thấy Hy Chấn không còn ở đây nữa. Hẳn nhiên, nhận được chiến thư của Cổ Bàn, y đã bị triệu tập cùng với quan thần văn võ để bàn kế hoạch tác chiến rồi. Chiến tranh chỉ là việc sớm muộn, ở thế giới gốc không có Hy Chấn thì Đại Việt thua trắng, còn bây giờ, hắn nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Hiện tại hắn có lẽ nên luyện tập lại kỹ năng chiến đấu của mình, tốt nhất nên bảo hộ Hy Chấn an toàn trước Tần Xích Hoang.
Lúc này, hắn còn chưa kịp đi n khu rừng quen thuộc thì đã gặp tiểu thư Vũ Lương Nhi. Nàng ấy vẫn xinh đẹp và duyên dáng như lần đầu mới gặp, cái vấn đề là tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Phải biết, chỉ khi được Hy Chấn cho phép mới có thể tiến vào, không biết lúc hắn không biết hai người họ đã trao đổi cái gì?
“Ngươi… Hy Dương, ta đoán không lầm chứ?”
“Thưa, chính là nô tài.” Hy Dương nhíu mày. “Xin hỏi, tiểu thư sao lại vào được nơi này? Đây là khu rừng thuộc về hoàng tử, người không được phép không được tiến vào.”
Bên cạnh nàng ta không hề có tì nữ theo cùng, cũng như ngoài hắn ra cũng chẳng còn ai khác.
“Dĩ nhiên là ta được vào rồi, đã có sự cho phép của hoàng tử.”
“Nếu có thể, ngươi có thể đi dạo cùng ta? Ngươi là nô tài lâu năm trong cung, trừ ngươi ra ta không có hảo cảm với ai cả.” Vũ Lương Nhi nở nụ cười tươi như hoa, nhưng Hy Dương chỉ cảm thấy khó chịu.
“Xin lỗi thần không thể phụng bồi. Thần có việc cần làm cho hoàng tử, thiết nghĩ tiểu thư nên nhờ người khác.”
“Sao hả? Ngươi không nể mặt ta sao? Đây là lần đầu tiên ta thấy một kẻ dám chống đối ta đó. Nếu ta nói Hy Chấn cho phép ta được quyền sai bảo ngươi thì thế nào? Có lẽ ngươi không biết, nhưng ta nghĩ hôn lễ của ta và hoàng tử sẽ sớm xảy ra thôi.”
“Tiểu thư, xin đừng dùng đôi môi xinh đẹp đó để nói dối.”
Hy Dương lúc này không thể hiền hòa được nữa, nhất định vị tiểu thư này có vấn đề.
Không ai vào được cung của Hy Chấn nếu không qua được lính canh gắt gao ngoài cửa, nàng ta chỉ có nước dùng thủ đoạn lẻn vào. Hy Chấn mà hắn biết nhất định sẽ không cho bất cứ sinh vật giống cái nào lấy lợi ích từ mình.
Hôn lễ thì… Cho hắn cười vào bản mặt cô tiểu thư. Đây là trò đùa nực cười nhất mà hắn nghe được từ trước tới giờ đó.
“Ngươi! Quân hỗn láo!” Vũ Lương Nhi tức giận chỉ thẳng mặt hắn. “Thật là, một tên nam sủng đi bán mông đến cả lễ nghĩa tôn ti cũng không có, không hổ là đoạn tụ đáng ghê tởm.”
Hy Dương mặt mày nhăn lại, vị tiểu thư này lấy đâu ra khẩu khí lớn đến vậy mà chỉ trích hắn?
Đoạn tụ thì sao? Ăn đến nhà cô à?
“Tiểu thư, thỉnh tự trọng. Những xú ngôn ô uế đó thực sự không hợp với một tiểu thư nhà danh gia vọng tộc. Xin tiểu thư rời đi cho, nếu không tôi đành phải sử dụng biện pháp mạnh.” Hy Dương đứng vững như cây tùng, lưỡi gươm sáng choang lấp lóe trong đôi ngươi bồ câu của Vũ Lương Nhi.
“Được lắm, xem ra ngươi có bản lĩnh. Thế nhưng, dù không muốn dính dáng đến tên đoạn tụ nhà ngươi, ta nhất định phải trói ngươi lại!”
Nàng ta vừa dứt lời, Hy Dương nghe thấy tiếng gió phất lên. Từ trên những ngọn cây cao tít và um sùm, những hắc y nhân lao ra, bao vây lấy hắn. Khác với Vũ Lương Nhi dự kiến, hắn chẳng hề mảy may hoảng sợ, thậm chí bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hy Dương nghiến răng, Tiểu Đinh Đang có báo trước cho hắn là có mai phục rồi, điều hắn phải làm giờ chỉ là đánh chết bọn chúng.
Nghĩ là làm, Hy Dương lưu loát chống trả sự tấn công như vũ bão của đám hắc y nhân, động tác uyển chuyển như hít thở của hắn khiến Vũ Lương Nhi đứng từ đằng xa không khỏi cảm thấy bất ngờ. Hóa ra tên hầu tầm thường này không phải hạng chân yếu tay mềm, nếu không có biện pháp vụ bắt giữ này sẽ thất bại mất.
Vũ Lương Nhi trút bỏ xiêm ý rườm rà, lợi dụng lúc Hy Dương còn mải chống đỡ với đám hắc y nhân mà bí mật tiếp cận. Hy Dương bị vây đánh bởi 3 tên, vừa quay người một cái liền thấy khuôn mặt của Vũ Lương Nhi phóng đại trước mắt mình, chưa kịp phản ứng thì một thứ bột trắng thổi lên mặt. Hy Dương bất ngờ ngã xuống đất, đầu óc ong lên, mí mắt nặng trĩu không thể mở lên được nữa, dần dần mất đi sự kiểm soát đối với thân thể mình.
“Ngươi… Rốt cuộc là ai?”
Vũ Lương Nhi cười khẩy, đá đá thân thể dần mất đi ý thức của hắn.
“Ngươi không cần biết, đời ngươi cũng tàn đến nơi rồi. Chủ tử nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Hy Dương bực bội, trong lòng gào thét muốn đứng dậy nhưng cơ thể không cho phép, chỉ trong chốc lát chỉ còn bóng tối bao phủ. Vũ Lương Nhi ra hiệu đám hắc y nhân còn sống sót đem hắn đi, còn cha của nàng thì ở lại dọn dẹp hiện trường.
“Đám lính gác đó quả thật ngu si hay ám vệ của chúng ta quá xuất sắc nhỉ? Không hề phát hiện chúng ta lẻn vào.” Vũ Lương Nhi làm mặt đắc ý.
“Con đi trước đi, đảm bảo tên đó được giao tận tay chủ tử.” Hải Điêu dặn dò. “Ta sẽ ở lại dọn dẹp và tiếp tục thám thính- A!”
Đúng lúc này, Vũ Lương Nhi cả mặt tái mét nhìn thanh kiếm sắc nhọn đâm xuyên lồng ngực của cha mình. Đằng sau lưng của gã chính là khuôn mặt tăm tối tựa Diêm La tái thế của Hy Chấn, dưới đất là xác của hai tên ám vệ khác.
Không… Không thể nào… Đáng lẽ bây giờ y không nên có mặt ở đây.
“Chết… MAU CHẠY ĐI!”
Hải Điêu đau đớn hét lên, ra lệnh cho con gái chạy càng nhanh càng tốt. Vũ Lương Nhi lưỡng lự, nhưng tiếng kêu gào khẩn thiết kia của Hải Điêu khiến nàng không thể không vâng theo, lập tức cùng đám ám vệ chạy trốn với tốc độ ánh sáng. Hy Chấn muốn đuổi theo nhưng bị Hải Điêu dùng cả cơ thể ngăn lại, chẳng mấy chốc mấy thân ảnh kia biến mất không dấu tích trong rừng cây.
Hy Chấn nhìn thanh kiếm lăn lóc dưới đất, không khó để nhận ra nó thuộc về Hy Dương. Y nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi đầy trán, trong lòng như có ngọn lửa giận bốc lên hừng hực. Khi y đến nơi đã không thấy Hy Dương đâu
Giữa ban ngày ban mặt, vẫn có kẻ muốn cướp đi kho báu của y!
“Nói, thái giám chết dẫm, ngươi làm việc cho ai? Chính là tên chó Tần Xích Hoang đúng không!?” Hy Chấn gào lên.
“Haha, bọn ta sẽ thắng, đất nước yếu ớt của ngươi sẽ thuộc về bọn ta mà thôi!”
Hải Điêu nỏ mạnh hết đà, cất tiếng cười lớn như đang chế nhạo sự chậm trễ của y. Đôi mắt Hy Chấn trở nên xám xịt, lập tức giữ chặt lấy vai gã, thanh kiếm đi một đường thẳng từ giữa ngực đến đỉnh đầu gã, cắt ngọt như đang cắt giấy. Hải Điêu nửa thân trên bị xẻ đôi gục xuống đất, máu chảy lênh láng, thế nhưng Hy Chấn vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Y tức giận đạp lên hộp sọ của gã, đạp mạnh và liên tục như giã tỏi, cho đến khi hộp sọ chỉ còn đám thịt nhầy nhụa mới dừng lại.
Hy Chấn đau khổ gào lên một tiếng, trông chẳng khác nào dã thú bị thương, trong mắt chỉ còn hừng hực tia lửa chết chóc.
Tần Xích Hoang! Vừa muốn chiếm lấy nhà của y, vừa muốn chiếm lấy người của y!
Nợ máu phải trả bằng máu! Y nhất định phải thanh toán đủ trên chiến trường này!
“Bay đâu, mau phong tỏa khu vực, tìm bằng được Hy Dương về cho ta!”
Dương ca, Dương ca… Trời ơi, đây chẳng lẽ là hình phạt ông trời dành cho y vì đã cướp lấy một vị thần từ người sao?
Không thể nào, y nhất định phải tìm ra hắn càng sớm càng tốt! Lũ mọi rợ đó chắc chắn vẫn chưa chạy trốn xa được!
“Dương ca, đợi ta.”
———————————————————
Lời tác giả: Coi bộ thế giới này hơi bị dài…