Vậy là, một câu chuyện mới xuất hiện, tin tức về vụ tàn sát này có mặt trên trang nhất mấy tuần liền, trở thành tin nóng hổi của mọi phương tiện báo đài được mọi người săn đón. Mộc Miên ghen ghét với đứa con riêng là Mộ Hàm, liên tiếp hãm hại cậu em trai vô tội của mình. Vì thất bại quá nhiều nên đã hóa điên, bắt cóc Mộ Hàm đến một nơi hoang vắng để giết chết y. Về vụ nhiều gã đàn ông to lớn bị tàn sát hàng loạt đến giờ vẫn chưa có lời giải thích. Trên hiện trường có một cây gậy sắt có dấu vân của Mộ Hàm, nhưng nếu so hình thể của y thì không thể giết chết một lũ đàn ông trưởng thành được. Vì vậy, Mộ Hàm có dấu vân tay ắt cũng chỉ cầm để tự vệ, đến cả Mộc Miên cũng không có khả năng này.
Vì vậy, sự việc này vẫn là bí ẩn không thể giải thích được, làm hoang mang cho cộng đồng trong một khoảng thời gian dài vì khả năng có một tên sát nhân đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tô Hinh phải bội phục lớp da người của Mộ Hàm, hoàn hảo đến mức chẳng ai đem nghi ngờ đặt lên y cả.
Nếu như vậy chưa đủ sốc, Tuấn Miên lại chết ngay tại phòng cấp cứu, kì lạ ở chỗ chẳng có dấu vết gì chứng tỏ ông ta bị hãm hại cả. Nhiều người bắt đầu lo sợ, tên sát nhân chắc chắn có thù với nhà họ Trương. Một số còn cho rằng tên sát nhân này là kẻ có tư tưởng công lí vặn vẹo, muốn giành lại công đạo cho Mộ Hàm khiến Tô Hinh suýt tí nữa thì phá lên cười.
Trí tưởng tượng của quần chúng đúng là phong phú mà, nhưng không sao cả, chỉ cần không có gì làm Mộ Hàm bại lộ là tốt rồi.
Và thế là, cái chết của Mộc Miên và Tuấn Miên náo loạn công chúng được nửa năm. Công ty họ Trương sụp đổ, tên của Mộ Hàm không có trong di chúc nên không được quyền thừa kế bất cứ tài sản nào. Dân chúng đều bất bình thay cho y, càng nghĩ hai cha con bại hoại kia chết là xứng đáng. Mộ Hàm dường như cũng không còn lưu luyến bất cứ thứ gì thuộc gia tộc Trương nữa, thay vào đó được Tô Hinh nhận chăm sóc, trở thành cặp đôi “kim đồng ngọc nam” trong mắt mọi người.
Tô Hinh chỉ biết thở dài thương tâm, có mà vác về cái của nợ thì có. ( ≧Д≦)
———————————————————
“Mệt mỏi quá.” Tô Hinh níu lỏng cổ áo mình, lười biếng vứt giày qua một bên.
Đã nửa năm trôi qua, Mộ Hàm đến sống với hắn cũng đã hai tháng. Ấy thế mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Mộ Hàm thành công nhận được sự sủng ái của cả Tô ma ma và Tô ba ba. Hiện giờ hai người ấy hận không thể ngay lập tức gọi y một tiếng “con dâu” ấy chứ.
“Tô Hinh, anh về rồi à? Mau vào mau vào, em có quà tặng anh đây!”
Tiếng Mộ Hàm vọng ra từ phòng Tô Hinh.
Hắn thở dài, hiện giờ hắn thực sự không còn sức lực để làm gì nữa. Vừa mới bước chân vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến hắn suýt thì té ngửa ra đằng sau. Mộ Hàm đang nằm trên chiếc giường King Size của hắn với bộ trang phục hầu gái hồi lễ hội văn hoá, khoe đôi chân trắng nõn đến dụ người của mình. Mộ Hàm nhếch mép ngồi dậy, tựa như con rắn nước uyển chuyển tìm đường đến với Tô Hinh, ngón tay thon dài vuốt ve cần cổ hắn, nóng đến phát bỏng. Tô Hinh mặt lạnh cố đẩy y ra.
“Tôi hôm nay rất mệt, không có rảnh làm mấy thứ này với cậu đâu.”
“Không sao cả, anh cứ để em phục vụ anh tận tình là được rồi.” Môi Mộ Hàm sượt nhẹ lên vành tai hắn, nhiệt khí phun thả làm cả người hắn run rẩy. “Dù gì thì, em rất thích nắm toàn quyền chủ động.”
Tô Hinh cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, lưng đập mạnh lên nệm. Chưa kịp chửi một câu thì Mộ Hàm trong nháy mắt trèo lên người hắn, tháo dây đeo nơ trên cổ buộc hai tay hắn lên thành giường. Y lấy thêm ruy băng trên đầu che mắt hắn lại, tước đoạt hoàn toàn thị giác của hắn.
Một mảnh tối đen.
“Mộ Hàm, cậu đang chơi trò gì đây?”
Tô Hinh có thể cảm nhận ngón tay Mộ Hàm chậm rãi cởi nút áo hắn, thậm chí còn như có như không vuốt ve phần thân loã thể của hắn. Vì bịt mắt nên cơ thể Tô Hinh nhạy cảm hơn rất nhiều, chỉ cần Mộ Hàm chạm nhẹ cũng đủ để hắn nổi lên tầng ửng đỏ. Mộ Hàm nhìn mỹ vị trước mắt mà liếm môi, đôi mắt xanh biếc nhuốm màu tình dục nồng đậm.
Đây chính là hình ảnh mà y tìm kiếm, là hình ảnh mà y khao khát.
Tô Hinh quả thật quá xinh đẹp trong bộ dạng này, tựa như một con mồi đáng yêu muốn trốn thoát nhưng chỉ có thể vô lực giãy dụa trước sự khống chế của y.
Bộ dạng này của Tô Hinh, chỉ có thể để y nhìn thấy, độc chiếm và hưởng dụng.
“Cảm giác tầm nhìn bị lấp kín như thế nào?” Mộ Hàm mơn trớn làn da nhẵn nhụi của Tô Hinh, sờ rất sướng tay. “Vào lúc này, mọi giác quan khác của anh đều được tăng lên, chẳng phải tình thú lắm ư? Bây giờ, để em giới thiệu với anh cậu bạn nhỏ của em nha.”
Tô Hinh khó hiểu nhướn mày, nhưng nhanh chóng hắn biết được thứ Mộ Hàm nói đến là gì. Thứ kim loại mát lạnh đó lướt nhẹ từ ngực hắn xuống rốn, đầu lưỡi nhọn hoắt như kích thích nỗi sợ hãi của hắn.
“Mộ Hàm, cậu quá đáng rồi đấy. Nghĩ gì mà mang dao vào đây hả!?”
“Bình tĩnh nào Tô Hinh. Đây là con dao em rất quý, Wasp Knife, em chỉ mua nó để ngắm thôi chứ không dám xài đâu. Một con dao tuyệt mỹ như vậy, bị dính máu của lũ người hạ đẳng kia là một sự sỉ nhục. Nhưng mà, hiện tại em muốn cùng anh thưởng thức nó. Hai thứ đẹp đẽ nhất cùng với nhau, em quả thực rất may mắn.”
“Cậu! Đồ bệnh hoạn!” Tô Hinh nổi nóng, vươn người muốn đá Mộ Hàm xuống. Xui xẻo thay, Mộ Hàm tạng người nhỏ vậy mà lực đùi rất lớn, thành công biến nó thành công dã tràng. Như để trừng phạt, Mộ Hàm tăng lực lên đầu dao, Tô Hinh không kiềm được hít một ngụm khí lạnh.
“Phải, em rất bệnh hoạn, anh thật xui xẻo khi phải dính vào em đó. Giờ thì ngoan nào, anh nên biết con dao này có thể giết chết một con cá mập lận đấy. Trong cán dao chứa một bình với 28 lít khí nén, chỉ cần em lỡ tay tí thôi, lực của nó đủ để làm lệch nội tạng anh đó.” Mộ Hàm miêu tả con dao “tử thần” cứ như giới thiệu một món đồ chơi, cái thanh âm vui tươi đó khiến Tô Hinh đổ mồ hôi lạnh.
Trời ạ, dạo này kiếm một người yêu đầu óc bình thường cũng khó nữa.
“Cậu thực sự đem hung khí giết người lên đây hả? Sao tôi phải sợ nhỉ, cậu có gan thì đâm tôi thử coi, xem thử ai ở đây mới là kẻ thiệt thòi.”
“Đừng thách em, Tô Hinh. Điều đó chỉ tăng thêm độ quyến rũ của anh thôi.” Tô Hinh có thể nghe thấy tiếng thở của Mộ Hàm thêm phần dồn dập, một vật nóng bỏng phía dưới chọc vào đùi của hắn.
Mẹ nó, vậy mà cũng hứng lên được nữa hả? Biến thái cũng có chừng mực chứ!
“Con dao này không đủ chết đâu, nhưng đủ để anh liệt một số nơi nhất định. Cũng tốt mà, anh không thể đi lại được, em độc chiếm anh càng dễ dàng hơn. Nghĩ đến lúc anh chỉ có thể phụ thuộc không ai khác ngoài em, thật thú vị nha.”
Tô Hinh chỉ biết câm nín.
Lưỡi dao dạo quanh cơ thể của hắn, vẽ một đường lạnh lẽo theo những đường cong uyển chuyển trên cơ thể Tô Hinh. Thậm chí Mộ Hàm còn dám đùa giỡn với núm vú của hắn nữa, mạnh thêm chút nữa là chặt phăng được luôn đấy, thật khốn kiếp. Bất chợt, Mộ Hàm đưa dao lên miệng hắn, bắt cánh môi hồng đào kia phải hé mở. Lồng ngực phập phồng của Tô Hinh tăng dần tốc độ, phải ngoan ngoan hé miệng để lưỡi dao luồn lách vô bên trong, đè lên chiếc lưỡi ngon lành kia. Đôi mắt Mộ Hàm tối lại, phần cam lộ ngọt ngào đang ở ngay trước mắt y.
“Em đang để dao trong miệng anh đây. Thực sự sẽ rất thảm nếu như phạm phải một sai lầm nhỏ đấy. Cảm giác được không Tô Hinh? Cảm giác được cái chết có thể đến bất cứ lúc nào có làm máu anh sục sôi không?”
Đáng xấu hổ thay, câu trả lời là có. Sự việc càng tồi tệ hơn khi Mộ Hàm đưa dao xuống quần hắn, lướt nhẹ phần bén nhọn kia trên hạ thân của hắn. Không những thế, cái thứ không tiền đồ của hắn thực sự có đủ can đảm để cứng lên.
Mộ Hàm rất hài lòng với phản ứng mà mình tạo ra, đôi môi nhỏ nhắn va chạm với Tô Hinh. Một lần nữa được tiếp xúc với địa phận mỹ vị kia, Mộ Hàm tựa hồ mất đi lí trí, đầu lưỡi cường bạo khuấy đảo khoang miệng ấm áp. Hai bên như được kích phát một luồng điện giật, cả người đều tê dại. Đây là một nụ hôn sâu đủ để mê đảo thần trí, Tô Hinh bị doạ bởi kĩ năng điêu luyện của Mộ Hàm, cứ như là bản năng của y từ khi mới sinh ra. Mộ Hàm thì lại đắm chìm trong xúc cảm tốt đẹp, con dao đã bị ném sang một bên từ lúc nào không hay. Mộ Hàm coi lưỡi của Tô Hinh là cây kẹo mút ngọt ngào nhất thế giới, mút lấy mút để đến mất kiểm soát, dục vọng trướng lớn cạ liên hồi lên hạ thân của Tô Hinh, giống như dụ dỗ cùng cứng lên và giao du với nó. Hai tính khí nóng như lửa cọ xát với nhau theo nhịp điệu, không khí trong phòng nháy mắt nóng lên.
Mộ Hàm ăn đã đời thì dời sang cổ của hắn, gặm mút thô bạo để lại những dấu vết đỏ hồng trên nước da mịn màng của Tô Hinh.
“Anh đẹp quá, Tô Hinh. Vẻ đẹp này, chỉ có thể thuộc về em…” Mộ Hàm như mê như luyến hôn lên khắp cơ thể Tô Hinh, đùa nghịch với hạt đậu hồng xinh trên ngực đối phương. Nụ hồng chúm chím như viên kẹo thơm ngọt nhanh chóng bị hàm răng của Mộ Hàm bắt làm con tin, tinh nghịch day day khiến chúng thêm cứng rắn.
“Ư a…”
Tiếng rên rỉ mị người của Tô Hinh càng thúc đẩy lửa dục trong y, lực mút càng th mãnh liệt. Tô Hinh vô thức cong người lên, thân thể càng thêm âp sát với Mộ Hàm cho y dễ bề hành động. Toàn bộ từng milimet trên cơ thể Tô Hinh đều là sơn hào hải vị mà Mộ Hàm trước giờ chưa từng được trải nghiệm, chỉ cần tiếp xúc đủ để khiến Mộ Hàm phát điên. Y chưa bao giờ có được khoái cảm tuyệt vời đến vậy, ngọn lửa độc chiếm dục nhờ thế càng bốc cháy thêm mạnh mẽ.
Tô Hinh này, từ linh hồn đến cơ thể, vĩnh viễn là của y.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mộ Hàm, Tô Hinh nhịn không được run rẩy, nhưng cũng không kém phần hưng phấn. Mộ Hàm cúi người, hôn lên bờ môi yêu kiều của người thương, bên dưới thì lột bỏ hoàn toàn chiếc quần ngăn y đến với món chính của bữa tiệc. Thân dưới trong nháy mắt tiếp xúc với không khí khiến Tô Hinh bất giác rên lên, không hề biết mình vừa bật công tắc cho một con quái vật đang bị sắc dục chi phối. Hạ thân đã sớm cứng rắn, Mộ Hàm không hề suy nghĩ kéo phăng chiếc quần lót ren mà mình đang mặc, bôi dầu trơn lên côn th*t to lớn mất cân đối với cơ thể mình.
Mộ Hàm rất tự tin về kích thước của mình, nhưng lại không mấy tự tin về kĩ năng làm tình. Lần duy nhất y làm tình là vào lúc mẹ y bắt y tiếp khách, tư thế cũng là dang chân chờ con lợn đó thượng. Cảm giác ghê tởm khiến y nhớ tới tận bây giờ, thành ra bài xích với việc chuyện tình dục này, dù y đã giết gã cũng chẳng thể xoá nhoà kí ức ghê tởm đó. Nhưng giờ Tô Hinh xuất hiện lại chẳng khiến y ghét bỏ, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa, muốn nắm quyền chủ động đối với cơ thể hắn hoàn toàn, khiến hắn chỉ có thể mê loạn chỉ vì mình.
Nói ra có hơi xấu hổ, nhưng y có đọc một chút kĩ năng làm tình, hiện giờ mới có cơ hội thực hành.
Sách đó nói sao ta, hình như là phải nới lỏng nơi đó…
Mộ Hàm ngây ngô dùng hai ngón tay cùng một lúc, một hơi đâm sâu vào nội bích chật hẹp của Tô Hinh. Bị đánh úp, Tô Hinh không có tiền đồ thét lên một tiếng, dần dần thu nhỏ thành những tiếng rên rỉ vụn vặt, cảm nhận hai vật thể lạ mát xa tràng thịt nóng hầm hập. Thanh âm của Tô Hinh bình thường mang vẻ trong trẻo cấm dục, lúc này lại dẫn theo hương vị khiêu gợi khó có thể khắc chế, mang một tư vị phong tình vạn chủng làm Mộ Hàm càng thêm mất bình tĩnh, hấp tấp kéo căng hậu huyệt của hắn.
“Mẹ nó tên hỗn đản này, muốn xé rách ông hay sao hả? Ư a…” Tô Hinh muốn chửi thêm vài câu thì bị chặn miệng, lao vào một trận hôn sâu nữa. Miếng bịt mắt được mở ra, ánh sáng chói loá khiến hắn phải nheo mắt lại.
“Em muốn anh nhìn thấy em tiến vào anh như thế nào. Em cũng muốn thấy vẻ mặt của anh khi em tiến sâu vào bên trong anh. Một con người ngày thường nghiêm túc là thế, anh sẽ cho em thú vị gì đây nào?” Mộ Hàm liếm mép, mâu trung lấp lánh một mạt ánh sáng hữu thần.
Tô Hinh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, Mộ Hàm lúc này quả thật quyến rũ không thể tả. Mái tóc vàng óng trở nên rối loạn, bộ đồ hầu gái xộc xệch càng tăng thêm khoái cảm không tên. Đặc biệt, ngạo nghễ dưới tầng váy bồng bềnh kia là cự vật khổng lồ không thể tin được, bóng nhẫy áp sát cửa hậu đình của hắn.
Trụ thịt tử to như thế mà đi với thân hình mảnh mai như thế đúng là không khoa học!
Thiên lý, thiên lý đâu? Ra đây bổn thiếu gia muốn đàm đạo nhân sinh!
“Đừng ngạc nhiên như thế chứ. Lớn như thế này, anh sẽ rất thích!”
Mộ Hàm kéo gần khoảng cách, một phát chen dục vọng trướng lớn của mình vào địa phận chưa từng được tiếp cận kia.
“A! Chậm lại… Ưm…”
Tô Hinh thở hổn hển, Mộ Hàm đồng dạng hơi thở cũng thêm nặng nề. Vách ruột mềm mại như nước quấn chặt lấy côn th*t của y, tựa hồ đem nó khảm vào trong lớp thịt mê hồn. Lần đầu tiên cảm nhận kích thích này làm Mộ Hàm có chút thất thố, nhưng nhanh chóng cười tươi hệt như đứa trẻ phát hiện món đồ chơi mới lạ.
“Ấm quá, tuyệt quá… Bên trong của anh đang vây lấy em…”
“Im đi, thật xấu hổ…” Tô Hinh nghiến răng, hắn đây đang bị sốc văn hoá nặng. Mộ Hàm rõ ràng nhỏ bé hơn hắn mà lại dễ dàng đem hắn áp dưới thân, dẫu biết đây cũng là người kia nhưng Tô Hinh có chút chưa thích nghi được. Ngại ngùng, Tô Hinh cố ý tránh ánh mắt mê mang nhuốm tình của Mộ Hàm thì lại bị nắm cằm bắt quay lại.
“Nhìn em, mau nhìn em…”
Thanh âm khàn khàn lại khẩn khoản làm tim Tô Hinh nhũn ra, ngay sau đó hắn phải chửi bản thân vì quá mềm lòng. Mộ Hàm bắt đầu chuyển động, rồi dần tăng tốc đến một tốc độ nhanh chưa từng thấy, mỗi lần đâm vào đều đem mọi tế bào trong cơ thể y phải sục sôi lên. Trong mắt Mộ Hàm lúc này chỉ mang ảnh ngược của Tô Hinh, và y muốn Tô Hinh cũng chỉ được nhìn vào y.
“A ha… Thả nhẹ…”
Tô Hinh nắm chặt vào sợi dây trói buộc mình, cơ thể bị động đón nhận những đợt chinh phạt bồng bột mà không hề khoan nhượng của Mộ Hàm. Những giọt mồ hôi tinh mịn phủ lên lớp da mềm mại, lấp lánh hấp dẫn ánh mắt người đối diện. Mộ Hàm như trúng tà, thành kính liếm đi những giọt tinh châu trong suốt ấy, lưu lại dấu vết của khẩu thuỷ trên phần thân loã lồ của người dưới thân. Đến một lúc, Tô Hinh nhịn không được bắn ra, thứ mật ngọt vô sắc kia văng đầy trên phần bụng thon gọn. Mộ Hàm cũng liếm hết chỗ đó, không chừa một giọt nào, ăn rồi lại còn muốn thêm nữa.
Nha bổng lại tiếp tục đánh vào tuyến tiền liệt của Tô Hinh, những tiếng nức nở không thể nào nghẹn ứ nơi cổ họng được nữa. Hai cơ thể giao triền với nhau tạo nên mỹ cảm khó nói thành lời, xúc tác giữa hai bên như luồng điện kích phát dục hoả của đối phương. Cuối cùng, Mộ Hàm bắn tinh hoa của mình vào sâu bên trong Tô Hinh, xúc cảm tốt đẹp làm y thần hồn điên đảo.
“Anh quả nhiên là tuyệt vời nhất, Tô Hinh à.”
“Cậu… còn không biết liêm sỉ…” Tô Hinh thở không ra hơi, nam chủ nào cũng không thích xài bao, cứ như vậy xả đạn thẳng vào bên trong hắn.
Nhưng mà hắn lại thích mới ghê chứ. (ಥ_ಥ)
“Chúng ta nên làm điều này thường xuyên hơn.”
“Tôi mệt lắm, thường xuyên cái cóc khỉ á.”
“Nào nào, đừng bướng bỉnh như vậy mà. Có muốn hay không em cũng có cách làm cho anh phải gào thét tên em trên giường mỗi tối.”
“Đừng quá đáng! Tôi- Ưm a…”
Mộ Hàm không đợi Tô Hinh nói xong liền chen dương v*t của mình vào nội thể nhiếp hồn, tựa như động cơ vĩnh cửu đỉnh nhập trùng kích điểm chốt nhạy cảm nhất của hắn. Mặt Tô Hinh đỏ bừng, vặn vẹo vì điểm yếu nhất lại bị cường bách đón nhận thứ nghiệt căn bạo tàn, thân thể không tự chủ cong lên một đường hoàn mỹ. Mộ Hàm tham lam uống hết những biểu tình đầy mê hoặc của Tô Hinh, thân dưới luận động không ngừng nghỉ. Y đem lưỡi liếm ướt Tô Hinh từ trên xuống dưới, không quên để lại vết gặm cắn ái muội trên người đối phương.
“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh,…”
Mộ Hàm ôm chặt lấy hắn, tiếng yêu tựa dòng thác cuồn cuộn tuôn ra không dứt.
Ngọt ngào là thế, si mê là thế, nhưng Tô Hinh biết lời tỏ tình của ác quỷ chính là sợi xích trói buộc cả đời, một khi đã bị y để mắt tới thì trốn chạy không phải là một sự lựa chọn.
Tình yêu của Mộ Hàm, hay nói chung là nam chủ, đều độc chiếm đến ích kỷ, ma suất thiết huyết đến đáng sợ. Nhưng, tất cả sự chiếm hữu đó đều đặt lên Bạch Kết Dương, và chỉ có Bạch Kết Dương mới có thể thoả mãn được con quỷ dữ trong y.
Và hắn nguyện ý sa vào trận ái tình nguy hiểm này.
Tô Hinh mỉm cười, nụ cười êm dịu tựa gió xuân ấm áp làm Mộ Hàm mê đắm, biến thành dã thú cùng chìm sâu hơn vào bể dục triền miên.
“Tôi cũng yêu cậu…”