Chương 22: Triệu Gia Minh..
-------------------------------
- " Lên xe tôi đưa cô về.. "
Trời không có dấu hiệu tạnh mưa, mắt của cô lại không nhìn thấy, người đàn ông trước mặt có vẻ cũng không phải là người xấu...
Cố Khả Hân suy ngẫm một lúc lâu rồi quyết định lên xe..
Cô loạng choạng đứng lên mới phát hiện cả hai chân do đứng quá lâu mà đã tê cứng...
- " Sao thế ".. Anh cúi đầu nhìn cô..
- " Chân hơi đau.. ".. Cô lúng túng trả lời..
Anh ta im lặng, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến tới gần mình..
Anh nắm lấy hai tay cô quàng lên cổ, nhấc bổng cô lên..
- " Đừng động.. Tôi bế cô lên xe... "
----------------------
Không khí bên trong xe vô cùng ngột ngạt. Cô ngồi ở ghế phụ, theo quán tính muốn tìm thắt dây an toàn..
Nào ngờ anh ta đột ngột đạp thắng làm đầu cô va vào kính chắn gió..
" - Đau.. ".. Cố Khả Hân xoa xoa cái trán bị đụng kêu một tiếng..
Anh ta nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô cuối cùng không nhịn được mà giúp cô cài dây an toàn..
- " Cám ơn anh.. Anh đưa giúp tôi về Lạc Nguyệt Trạch ".. Cô quay đầu nói với anh ta..
- " Cô và Triệu gia có quan hệ gì?? ".. Giọng nói anh ta đột nhiên trở nên lạnh như băng..
- " Tôi.. Tôi là bạn gái của Triệu thiếu "
Cô vừa dứt lời.. Đôi mắt màu hổ phách của anh ta liền trở nên u ám..
[ - Gia Minh.. Nghe lời mẹ.. Trở lại Triệu gia..
- Mẹ Gia Minh không đi.. Gia Minh muốn ở đây với mẹ..
- Gia Minh ngoan.. Hứa với mẹ không được oán hận cha con.. Khụ khụ.. Gia Minh.. Mẹ yêu con..
- Mẹ.. Mẹ ơi.. Mẹ ơi.. Đừng bỏ Gia Minh mà ]
Triệu Gia Minh đưa tay bóp chặt vô lăng, suốt quãng đường đi không hề mở miệng nói thêm câu gì..
Xe ngừng lại.. Anh ta đỡ cô xuống xe..
Trước khi rời đi còn đưa ngón tay thon dài kéo cô lại gần mình đặt lên gò má cô một nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt..
- " Đây coi như là cô báo đáp cho tôi "
Khả Hân đỏ ửng cả mặt, cô cơ bản là không kịp tránh..
------------------
Nào ngờ một màn kịch tính như vậy điều lọt vào mắt Triệu Gia An..
Ánh mắt anh nhìn cô bây giờ còn âm u hơn cả Diêm Vương..
" Đưa cô ấy vào nhà thay quần áo đừng để bị cảm lạnh .."
Khả Hân nghe thấy giọng nói quen thuộc thì trong lòng cảm thấy sợ hãi.. Anh không phải là hiểu lầm cô rồi chứ..
" Gia.. Gia An.. ".. Cô lắp bắp nói..
" Thiếu gia.. Quần áo của cậu cũng ướt.. Vào nhà rồi nói chuyện "
Bác quản gia chứng kiến từ đầu tới cuối cảm thấy giữa hai người chuẩn bị có bão tố, liền lên tiếng hòa giải..
" Tôi có chuyện ra ngoài trước.. Chăm sóc cô ấy cẩn thận "
" Gia An.. Nghe em giải thích.. ".. Cô mò mẫm đi tới bên cạnh anh..
Nào ngờ anh lại lạnh lùng đóng cửa xe lại, không thèm nhìn cô một cái liền lái xe rời đi..
( Còn tiếp)