Chương 6: Thiếu gia hát ~
------------------------------
" Ngoan.. Không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh "
Cố Khả Hân lắc đầu, rúc vào lòng anh như con mèo nhỏ..
Ai kia vừa nhíu mày tức giận thì nghe tiếng rột rột từ bụng cô vang lên inh ỏi..
" Đói..?? "
Cô lú đầu khỏi vòng tay anh, gật gật cái đầu nhỏ..
Trong phòng ăn, đám hầu gái nhìn thấy Triệu thiếu bế cô gái lạ mặt xuống dùng bữa tối mà ghen tị tới xanh mặt..
Còn cái ánh mặt dịu dàng kia nữa..
Cô gái kia quả thật là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới này..
Trên bàn ăn bày rất nhiều món sơn hào hải vị, Triệu Gia An để cô ngồi kế bên cạnh mình..
Nhìn điệu bộ xoa xoa bụng, rồi nuốt nước bọt như trẻ con của cô..
Ngay cả lúc ăn cũng đáng yêu tới vậy sao..
" Em muốn ăn gì??"
" Tôm.. Muốn ăn tôm "
" Thiếu gia.. Ngài cứ dùng bữa tối.. Để tôi giúp ngài chăm sóc cho Cố tiểu thư ".. Người quản gia cung kính nói..
" Không cần.. ".. Triệu Gia An nhàn nhạt trả lời..
Anh chậm rãi bóc vỏ từng con tôm, gỡ lấy từng miếng thịt hồng hào để vào chén của cô..
Bữa tối cuối cùng cũng ăn xong..
Anh đưa cô lên phòng ngủ.. Đến lúc anh quay lưng đi, cánh cửa sắp khép lại cô lại mếu máo, đôi mắt tròn xoe long lanh ngấn nước ..
Thế là ai kia mủi lòng.. Đành phải đem theo cô về phòng của mình..
Cô chui vào chăn nằm kế bên anh, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng..
Sáng nay chạy một quãng đường dài, lại con té ngã cô cũng thấm mệt rồi..
" Sao còn chưa chịu ngủ?? "
" Chân đau.. Đầu cũng đau.. Chỗ nào cũng đau.. Đau lắm.. Không ngủ được "
Cô nũng nịu, phũng phịu như trẻ con..
" Thế gọi bác sĩ tới khám nhé "
Cô lắc đầu, rúc vào trong chăn.. Lí nhí lên tiếng..
" Anh hát cho em nghe đi.. "
Mặt ai kia đen như đích nồi.. Thế mà cũng không nỡ từ chối..
Anh dựa người vào thành giường, giọng hát trầm ấm vang lên..
"... Bên tai
Không ngừng tiếng nỉ non của em
Tất cả
Nỗi cô đơn vắng lặng đều lặng lẽ vỡ tan
Ánh mắt của em tựa như nước sông chảy xuôi
Chảy vào cơ thể của anh..
Chảy đến tim...
Gội rửa
Tất cả bi thương, phiền não mang đến thoải mái
Về chúng ta
Anh chỉ muốn nói
Chính là yêu em.. "
Gia An tập trung hát còn ai kia trong chăn thì đã lim dim ngủ..
Anh cúi người xuống kéo gọn cô vào lòng..
Hiểu Dao..
Ba năm rồi..
Từ ngày em rời xa anh..
Cố Khả Hân.. Cô ấy rất giống em..
Nụ cười lương thiện.. Ánh mắt này..
Nếu cô ấy thật sự là em thì tốt biết mấy..
( Còn tiếp)