Chương 7: Ngất xĩu
-----------------------
Cố Khả Hân ở lại biệt thự cũng gần được một tuần lễ... Mọi việc dường như đã bình thường trở lại..
Trừ việc cô lúc nào cũng đeo bám thiếu gia của họ..
Từ việc ăn uống, tắm rửa, ngủ nghỉ ngoài thiếu gia ra cô nhất định không cho ai tới gần..
..
Đám người hầu cũng không còn ghen tị.. Họ cảm thấy cô đáng thương nhiều hơn..
Nhiều lúc thiếu gia đi làm chưa về.. Cô cứ ngồi ngẩn người nhìn ra xa xa...
Phòng họp cao cấp của tập đoàn Triệu thị..
Cuộc họp vừa diễn ra chưa được mười phút.. Thì thư kí đã thông báo quản gia ở nhà gọi..
" Thiếu gia.. Cố tiểu thư.. Cố tiểu thư mất tích rồi.. "
Sáng nay lúc chuẩn bị đi làm, cô nhất quyết đòi đi theo anh đến công ty.. Nhưng hôm nay lại có cuộc họp quan trọng..
Thế là anh dỗ dành cả buổi sáng cô mới chịu yên tâm ở nhà..
Lúc anh lên xe đi làm cô còn vui vẽ vẫy tay với anh kia mà..
Mất tích.. Cô có thể đi đâu?
Phó giám đốc đang báo cáo, đột nhiên thấy sắc mặt Triệu tổng lạnh như băng..
Cả người ông không khỏi run rẩy.. Bảng báo cáo này ông đã làm rất chi tiết.. Là sai chỗ nào.. Triệu tổng rõ ràng là đang rất tức giận..
" Kì.. Thay tôi chủ trì cuộc họp.. "
Triệu Gia An khẩn trương phân phó công việc, rồi tự mình lái xe trở về nhà..
Bên trong nhà nháo nhào cả lên, đám người hầu như muốn lật tung cả cái biệt thự to lớn lên.
Mà cũng chẳng thấy bóng dáng Cố Khả Hân đâu..
" Mười mấy người trông một cô gái cũng không xong? "
" Lúc sáng sau khi thiếu gia đi làm, Cố tiểu thư vào bếp rất lâu.. một lúc sau liền không thấy đâu "
Triệu Gia An xoa xoa mi tâm, rồi lái xe vội vã ra ngoài tìm cô..
Đường phố đông đúc náo nhiệt, Cố Khả Hân trong tay ôm bình nước ép hết nhìn sang phải rồi lại nhìn sang trái...
Cố tìm ra bóng dáng quen thuộc..
Rõ ràng sáng nay cô thấy anh đi hướng này kia mà..
Chân cô ngày càng mềm nhũn, đầu đau như búa bổ..
Là tại cô ngốc.. Rõ ràng không biết đường còn đi tìm anh..
Có khi nào..
Lần này anh giận quá đem cô trả lại bệnh viện không..
Cô không muốn..
Ở đây với anh rất tốt..
Tuy không nhớ được quá khứ..
Tuy cô không được bình thường..
Nhưng anh lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm cô..
Hai chân của cô không còn chút sức lực.. Cả thân hình nhỏ bé từ từ ngã xuống, ngất lịm..
( Còn tiếp)