Nháy mắt, thân ảnh Lý Thiên Ngọc rời khỏi Xạ điêu thế giới một lần nữa tiến vào Đấu phá thế giới.
Vẫn như khi hắn rời đi, mặc dù ở bên trong gần một tuần, có điều hắn có thể tự do điều tiết thời gian chênh lệch giữa hai bên cho nên khi trở lại cũng mới chỉ trôi qua có hơn một tiếng đồng hồ, từ giờ cho tới lúc Nhã Phi tới còn khoảng hai tiếng, hắn nhanh chóng tiến về phía phòng bếp, chuẩn bị một số món ăn.
Lý Thiên Ngọc Trù sư chức nghiệp hiện giờ suýt soát lv.6, tính toán chỉ cần làm thêm ra ba món thành phẩm liền đề thăng tới cấp 7, coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Rất nhanh, một loạt món ăn thơm nức mũi được chế biến xong, sau đó hắn từ trong không gian lôi ra hai bình rượu hoa quả, nói đến là đám rượu hoa quả này không phải bình thường hoa quả, mà là hắn từ trong cửa hàng hối đoái ra một số hiếm có hoa quả, cùng linh quả.
Loại rượu này được ủ bên trong một không gian tách biệt, cái không gian này kích thước ngang một cái căn phòng lớn nhỏ, được hắn điều tiết thời gian trôi nhanh hơn so với chủ không gian, cho nên tuy hắn mới ủ có hai tuần, nhưng để mà tính toán chính xác ra thì tuổi rượu đã trăm năm có hơn, uống vào không những thanh thuần thơm mát, còn có thể tăng trưởng công lực, cho dù là chakra, nội công hay đấu khí lẫn ma pháp lực đều có thể gia tăng, còn tăng đến mức nào thì còn phải xem cơ thể hấp thu được bao nhiêu, cho nên rượu này có thể nói đặc biệt trân quý.
Tính toán toàn bộ chi phí cùng công sức thì một bình loại này cũng phải cần tới một triệu hối đoái điểm mới có thể đổi được một bình, có điều hắn hối đoái điểm lúc này không dư dả gì, cho nên thay vì tốn nhiều điểm đổi lấy thành phẩm, hắn chỉ từ bên trong cửa hàng hệ thống đổi lấy chưng cất phương pháp cùng nguyên liệu, giá thành cũng rẻ hơn rất nhiều.
Không phải ai hắn cũng mời uống loại rượu này, ngay cả Tiêu Viêm tên tiểu tử kia cũng đừng có mơ mà húp được một giọt nào.
Sau đó hắn tìm tới một chiếc bàn, trải lên trên một tấm khăn trắng, một lọ hoa thủy tinh cấu tạo tinh xảo, bên trong căm lấy một đóa hoa hồng đỏ tươi rực để lên trên, thêm vài cây nến, Lý Thiên Ngọc khẽ gật đầu một cái, coi như vừa lòng.
Bên ngoài lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lý Thiên Ngọc khóe miệng khẽ nhếch, vội vàng đi ra mở cửa.
Quả như hắn nghĩ, người tới là Nhã Phi, chỉ thấy nàng vẫn một thân y phục đỏ rực, mặc dù không quá hoa lệ nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp cùng vóc dáng nóng bỏng của nàng để người ta không cách nào không liếc nhìn một cái.
“Nhã Phi tiểu thư, thật đúng giờ, lại nói bộ y phục rất đẹp!”
“Đa tạ Lý công tử khen ngợi, Lý công tử lời mời, Nhã Phi không dám chậm chễ!” nhoẻn miệng cười khẽ, Nhã Phi nhã nhặn đáp.
Lý Thiên Ngọc vội vàng nhường ra con đường, một bộ thân sĩ đưa tay mời nói:
“Nhã Phi tiểu thư tới chơi hàn xá chính là vinh hạnh của ta!”
Sau đó, hắn dẫn nàng ngồi vào bàn, nhìn thấy cảnh sắc ấm cúng có một chút lãng mạn của ánh nến, để cho Nhã Phi cũng cảm thấy có chút vui vẻ.
Nàng trước đó cũng không phải không có từng được nhận lời mời của người khác, đặc biệt loại chuyện mời dùng bữa này thì rất nhiều, có điều những tên đàn ông kia ai nấy có thèm quá để ý đến không khí bữa ăn đâu, mà chỉ chăm chăm trong đầu ý nghĩ làm sao lừa nàng lên giường, đôi khi còn không thiếu lần hạ xuân dược, cực độ thô bỉ, may mắn nàng cũng không phải ngây thơ tiểu nha đầu cho nên liên tiếp tránh được, bởi thế Nhã Phi mấy năm gần đây rất khó có một lần chấp nhận lời hẹn dùng bữa.
Cho dù là Lý Thiên Ngọc cho mời, nàng mới đầu chấp nhận cũng chỉ là một loại lôi kéo thủ đoạn, đối với dùng bữa thật cũng không có mong chờ gì, có điều khi thấy được không khí ấm cúng này, nàng trái lại có chút bất ngờ.
Mà hắn lúc này cũng không biết được Nhã Phi trong đầu ý nghĩ như thế nào, ngược lại hắn mặc dù muốn tán tỉnh nàng, cũng không đến mức hạ dược chứ? Hắn chỉ đơn giản là muốn mời nàng một bữa tối mà thôi.
Đợi cho Nhã Phi an tọa, hắn mới đi vào trong bếp, mang ra một món tiếp một món, đặt trên mặt bàn, xong xuôi mới tự kéo ghế ngồi xuống, vẫy tay lôi ra hai chiếc ly thủy tinh.
Cầm lấy hai chiếc ly, một bên khai phong bình rượu, một loại tửu hương thanh thuần tinh khiết phiêu tán mà ra, để cho Nhã Phi con sâu rượu trong lòng cũng phải xao động.
“Nhã Phi tiểu thư, xin mời!”
Đưa tay tiếp lấy ly rượu, nàng hiếu kỳ đánh giá một phen, lý rượu bằng thủy tinh mặc dù được làm rất tinh xảo, nhưng nàng cũng không để ý, cái mà nàng quan tâm chính là rượu bên trong ly, một loại lam nhạt tửu dịch có phần trong suốt, tửu hương thanh thuần nồng hậu, mặc dù chỉ ngửi qua thôi cũng khiến trong cơ thể nàng đấu khí rục rịch.
Kinh ngạc, Nhã Phi ngay lập tức mở miệng nói:
“Lý công tử, nếu Nhã Phi không có nhầm thì loại lam tửu này cũng là một loại đan dược?”
“Không sai, Nhã Phi tiểu thư cũng có thể hiểu như vậy, có điều tửu này hơi khác đan dược một chút, vì nó sử dụng cách chưng cất rượu, nguyên liệu là các loại linh quả quý hiếm ủ lâu năm mà thành, không chỉ giải khát mà còn có thể gia tăng đấu khí, tất nhiên tuy số độ không cao, uống nhiều vẫn sẽ say!” Nghe nàng nói thế, hắn mỉm cười giải thích.
Nhã Phi hai mắt tỏa sáng cười khẽ nói:
“Không biết rượu này, Lý công tử còn bao nhiêu?”
Lý Thiên Ngọc nghe vậy cười thầm, sau đó vẻ mặt tiếc nuối nói:
“Ài, không dấu gì Nhã Phi tiểu thư, rượu này ta cũng là phí rất nhiều công phu mới có thể ủ ra vài bình, hôm nay vinh hạnh được mời tiểu thư một bữa cơm, cho nên ta mới nhịn đau mang ra hai bình!”
Nhã Phi đương nhiên không tin, có điều nếu chính miệng người ta đã nói ra không có, nàng cũng chẳng thể làm gì được, thần sắc biểu lộ nồng đậm tiếc nuối thở dài:
“Như vậy sao? Cũng đúng, nếu loại rượu trân quý như vậy có thể lượng sản, cũng không có đạo lý!”
“Thôi, không nói mấy chuyện này, nào, Nhã Phi tiểu thư, chúng ta cụng ly!” Khoát tay đánh gãy Nhã Phi trong lòng suy nghĩ, hắn một tay nâng lên ly rượu vươn tới mỉm cười nói.
“Tốt, Nhã Phi kính Lý công tử một ly!”
Hai người cụng ly một cái, Nhã Phi khẽ nhấp một ngụm rượu, tửu dịch hoàn toàn không có chút nào cay nồng, ngược lại thanh thuần thơm ngọt, hương thơm phảng phất bên trong khoang miệng, thật lâu không dứt, chưa hết, sau khi nuốt xuống dược lực bên trong cực kỳ ôn hòa để người ta như cảm thấy toàn thân ngâm bên trong nước ấm, rất thư thái.
Hai mắt vô thức nhắm lại cảm nhận dư vị, trong lúc bất giác, Nhã Phi vậy mà đột phá từ Đấu giả tứ tinh lên Đấu giả ngũ tinh.
Lý Thiên Ngọc một bên cười khẽ, tự rót tự uống, không có chút nào ý muốn đánh thức nàng, dù sao nàng vẫn còn đang trong đột phá đây.
Đúng như hắn nói, Nhã Phi sau đó y phục có chút hơi phồng lên, một tiếng trầm đục rất khẽ trong cơ thể vang lên, Nhã Phi mở ra hai mắt, thần sắc có chút không thể tin được, bởi lẽ nàng chỉ uống có một ngụm nhỏ rượu, vậy mà ngay lập tức đột phá hai tinh, đúng vậy, nàng hiện tại đã là lục tinh đấu giả, hàng thật giá thật.
Nhìn điệu bộ không thể tin nổi của nàng, hắn có chút buồn cười, đừng nói nàng chỉ là đấu giả, rượu này cho dù là đấu hoàng uống cũng có tác dụng, tất nhiên không quá lớn nhưng nếu có đủ rượu để uống thì muốn đột phá lên một tinh cấp cũng vẫn có thể, phải biết đấu hoàng tiến bộ cho dù một tia cũng là đáng quý, chứ đừng nói một tinh cấp, hắn hiện tại thực lực tương đương đấu thánh, có uống cũng chỉ là giải khát, nhưng Nhã Phi thì đương nhiên là kiếm lợi lớn rồi.
“Nhã Phi tiểu thư, thế nào?” Lý Thiên Ngọc lúc này mới cười nói.
Chấn kinh đi qua, Nhã Phi nghe được lời của hắn, lúc này mới giật mình nói:
“Lý công tử, ngươi cũng không cần gọi Nhã Phi là tiểu thư này, tiểu thư nọ, như vậy Nhã Phi cảm thấy rất xa lạ, còn có rượu này, quả thật Nhã Phi chưa bao giờ tưởng tượng chỉ một ngụm rượu lại có thể để cho Nhã Phi một hơi đột phá nhị tinh, giá trị thật so với tứ phẩm đan dược!”
Khẽ cười, Lý Thiên Ngọc nói:
“Nếu như vậy, ta gọi ngươi là Nhã Phi đi, ngươi cũng không cần gọi ta là công tử này, công tử kia, gọi ta Lý Thiên Ngọc là được!”
“Ừ, Lý Thiên Ngọc, thật sự rượu này rất ít sao?” Nhã Phi vội hỏi, trong mắt ánh lên sự chờ mong.
Cũng không phải là nàng muốn đem rượu này đi đấu giá, mà là cho chính bản thân mình sử dụng, nên biết là nàng tu luyện đấu khí thiên phú cũng không cao, hơn hai mươi tuổi vẫn giậm chân tại tam tinh đấu giả, chỉ nói không đâu xa, cái tên họ Mộc nào đó suốt ngày bám lấy nàng không nhả như cao chó, tuổi tác chỉ hơn kém 1,2 tuổi nhưng giờ đã là đấu linh, như vậy đủ để biết nàng thiên phú có bao nhiêu kém cỏi, chính vì như vậy cho nên nàng mới phải tới một nơi xa xôi hẻo lánh như Ô thản thành tiếp nhận chủ sự phòng đấu giá mà không phải hoàng đô của Gia mã đế quốc, nếu có loại tửu dịch này, không chỉ đấu sư, đại đấu sư, ngay cả đấu linh, đấu vương cũng hoàn toàn có thể đạt được trong tầm tay, bảo sao nàng không khát vọng cho được.