Tiếu dung ửng đỏ, một mùi hương nam tính từ trên người Lý Thiên Ngọc pháp ra để cho nàng thân thể cũng bất tri bất giác nóng lên, hơi thở có phần gấp gáp, suýt chút nữa để nàng không cách nào tiếp tục giả bộ say ngủ.
Lý Thiên Ngọc cũng phát hiện ra dị trạng của nàng, chỉ là hắn cũng không có để ý, hắn đang suy nghĩ tới việc hồn điện lúc nào sẽ xuất hiện, hướng về hắn mà tới.
Trước đó mặc dù hắn đánh tan nhục thân của Vụ hộ pháp, nhưng cố tình tha cho linh hồn thể của tên kia một mạng, để cho hắn chạy trốn, mục đích chính là muốn dẫn ra một đám đấu tông, đấu tôn thậm chí bán thánh phía sau lưng tên kia, một lưới hốt sạch, cho nên một chuyến đi tới Vân Lam Tông hắn cũng không có thu hoạch được gì, Vụ hộ pháp trên căn bản vẫn còn sống, hệ thống cũng không có thông báo cùng ban cho hối đoái điểm.
Nhớ lại một chút nguyên tác bên trong, nếu hắn không lầm thì bên trong phân điện hình như cũng không có đấu thánh, tôn lão cấp bậc tối đa thì là đấu tôn đỉnh phong, bên dưới là hộ pháp chia làm, Thiên, Địa, Nhân tam cấp.
Ví dụ như Vụ hộ pháp chính là một tên Địa cấp hộ pháp, bên trên hắn còn có hàng loạt Thiên hộ pháp cường giả, tu vi mạnh mẽ hơn nhiều.
Qua lần giao thủ lần này, hắn đã có thể ước lượng được bản thân thực lực thời điểm hiện tại tới cùng bên trong đấu phá thế giới cụ thể là như thế nào, bốn thành sức mạnh sử dụng Thôn thiên chưởng, tương được Thiên giai sơ cấp đấu kỹ, uy lực tương đương ngũ, lục tinh đấu tôn một kích toàn lực, nếu bật toàn bộ mười thành sức mạnh đánh ra một kích thôn thiên chưởng uy lực so với lục tinh đấu thánh tiêu chuẩn không kém chút nào.
Như vậy, trạng thái bình thường xem ra có thể đối đầu với lục tinh đấu thánh bất phân thắng bại, có điều không nên quên hắn sau khi mở cổng bát môn độn giáp, thực lực vẫn còn có thể tiếp tục tăng lên, ước lượng sơ qua thì mở ra ba cổng đầu tiên có thể đề thăng một tinh trái phải, nếu mở hai cổng tiếp theo có thể tiếp tục tăng lên một tinh, một cổng thứ sáu mở ra lúc, hắn thực lực tăng vọt một quãng, tức là nói hắn ngoại trừ cổng thứ bảy tử môn không mở, sau khi mở sáu cổng bát môn thì cửu tinh đấu thánh hắn cũng dám chiến một trận.
Đối với Đấu đế, hiện tại ngoại trừ một kích tất sát Đại thiên tịch diệt chỉ ra hắn quả thực còn không có cách nào giết chết được, nhưng ai bảo Đan sư chức nghiệp sắp chuẩn bị thăng cấp lên Lv.8 đâu này, khi đó nhiệm vụ đầu mối chính thứ hai hoàn thành tự nhiên thực lực hắn có thể theo đó tăng lên một cấp đạt đến Thánh cảnh tam trọng thiên, nhìn thì không nhiều nhưng không nên quên hệ thống tu luyện của hắn cũng không phải như của đám người bên trong đấu phá thế giới, có thể một tinh cấp tăng lên không cách nào giúp bọn họ đề bạt một mảng lớn thực lực, thế nhưng hắn một trọng thiên tu vi lại là khác biệt rất nhiều.
Khi đó, thánh cảnh tam trọng thiên kết hợp bát môn độn giáp, để thực lực hắn gần như đuổi sát đấu đế, tất nhiên đây chỉ là Lý Thiên Ngọc dự kiến là như vậy, bởi vì dù sao đấu đế cùng đấu thánh chênh lệch, hắn lại chưa bao giờ có cơ hội cùng đấu đế giao thủ cho nên vô pháp phỏng đoán.
Suy tính một hồi, lần này thả đi Vụ hộ pháp, hắn ước chừng hồn điện phái ra nhân thủ thực lực tối đa từ đấu tôn đỉnh phong trở xuống mà không phải bán thánh hay đấu thánh, dù sao cũng chỉ là một tên đấu tông Vụ hộ pháp mà thôi.
Hồn điện cũng sẽ không thể nào chỉ vì việc cỏn con này mà hưng sự động chúng, phái ra bán thánh hay đấu thánh cường giả, thử nghĩ xem, lấy ví dụ như ngươi có mấy đứa con, trong số đó, đứa con út đi gây sự đánh nhau với đứa con nhà hàng xóm, đánh thua chạy về mách ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tự mình ra tay đánh con nhà hàng xóm sao? Nếu ngươi là người rộng lượng, như vậy hoàn toàn cười xòa bỏ qua, không thèm để ý, còn nếu ngươi là người tâm địa nhỏ hẹp, cũng chỉ có thể bảo đứa con lớn hơn đi trả thù cho em út mà không thể nào tự thân ngươi đi ra đánh con nhà người ta được cả, đơn giản là vấn đề mặt mũi.
Cũng như trong nguyên tác, khi trước Lý Thiên Ngọc đọc quyển tiểu thuyết này, cùng một số đồng dâm thảo luận về việc tại sao Tiêu Viêm cứ lần lượt tiêu diệt hồn điện tay chân, vậy mà Hồn điện hết lần này tới lần khác phái ra thủ hạ tu vi tương đương hoặc cao hơn một chút để cho hắn dẫm đâu?
Đơn giản thôi, vấn đề là ở mặt mũi, lại thêm khi đó hồn điện một thế lực khi mà Viễn cổ bát tộc ẩn bên trong tộc giới không thò mặt ra chính là đỉnh cấp thế lực trung châu, chẳng lẽ lại vì một tên tay chân tu vi đấu tông chết rơi mất mà hưng sự động chúng liên hệ đấu thánh hay bán thánh ra thu thập sao? Không thể nào!
Đôi khi cao tầng hồn tộc còn chẳng biết được việc như thế vì căn bản cấp dưới cũng chỉ coi đây là việc lông gà vỏ tỏi, bọn hắn đơn giản chỉ nghĩ nếu đấu tông có thể bị giết thì phái ra một tên đấu tôn đi tới như vậy là đủ dọn dẹp rồi, ai biết Tiêu Viêm tên kia thân là chủ giác trên người có nhân vật chính quang hoàn, tốc độ trưởng thành nhanh hơn so với bọn hắn dự đoán thành ra phái ra người nào đi chết người đấy, lại thêm từ nam vực tới trung châu khoảng cách viễn xa, bọn hắn thông tin không đủ nhanh nhạy, đợi cho đến lúc Tiêu Viêm tên kia trưởng thành lông cánh mọc đủ, diệt rớt mất một loạt phân điện sau đó mới để ý tới, mà khi phái ra bán thánh thì lại bị Tiêu Viêm chiêu bài Phật nộ hỏa liên vài màu dị hỏa ném cho chạy té cứt té đái, phái ra đấu thánh lúc thì hắn cũng có tu vi đấu thánh, đánh không lại liền chạy vào Thiên mộ, hồn tộc cũng không làm được gì.
Nói chung đây cũng là căn bệnh chung, dù sao Hồn tộc những năm nay thế lực bành trướng, tự phụ thân phận Viễn cổ bát tộc bên trong cường đại nhất tộc mà coi khinh Tiêu tộc xuống dốc nhiều năm, cuối cùng ăn quả đắng.
…
Khi Lý Thiên Ngọc từ bên trong dòng suy nghĩ thoát ra, cúi xuống đã thấy Vân Vận lúc này thân thể nóng hổi dị thường, tiếu nhan đỏ ửng, hơi thở như lan, hai mắt lim dim nhắm chặt, hàng mi dài cong vút thỉnh thoảng rung động nhè nhẹ, để hắn tâm thần dị động, Lý nhị gia cũng bừng bừng hứng khởi vươn cờ khởi nghĩa.
Vân Vận tư thế lúc này đang tựa đầu vào ngực hắn, hai người thân thể cũng dán sát vào nhau, cho nên nàng ngay lập tức cảm nhận được phía eo thon đột nhiên bị một vật thể cứng rắn, nhiệt độ nóng hổi chống lên.
Mới đầu, nàng còn không rõ ràng, căn bản không biết đó là vật gì, chỉ là cảm thấy vùng eo bụng cấn cấn khó chịu, cho nên khẽ di chuyển tìm kiếm vị trí thoái mái hơn, ai biết hành động này để cho Lý Thiên Ngọc khẽ rùng mình một cái, sau đó cánh tay vội vàng ôm chặt lấy bả vai không cho nàng tiếp tục xoay qua xoay lại.
Hắn chỉ nghĩ muốn để Vân Vận dừng lại hành vi khiêu khích với lão nhị của mình, nhưng Vân Vận là cấn đến khó nhịn a, con ngươi khẽ mở ra một khe hẹp âm thầm quan sát Lý Thiên Ngọc biểu tình, thấy hắn không có chú ý tới, nàng cánh tay liền vươn ra nắm lấy vật thể khiến nàng một thân khó chịu, muốn đẩy sang một bên mà quên mất nhìn xem vật nàng muốn nắm lấy nằm ở vị trí nào trên cơ thể Lý Thiên Ngọc.
Khi bàn tay nhỏ của nàng nắm vào cái chỗ lồi lên mà ai cũng biết là chỗ nào ấy, Lý Thiên Ngọc thiếu chút muốn há miệng kêu một tiếng, thân thể một lần nữa rùng mình một cái, lần này biên độ thực sự mạnh hơn lần trước rất nhiều, căn bản vì hắn bị hành động kinh người của nàng làm bất ngờ.
Khi hắn cúi đầu nhìn xuống, Vân Vận vội nhắm chặt mắt, tay cũng nắm lấy tiểu huynh đệ không di động lấy một bước, lại tiếp tục giả bộ ngủ chưa tỉnh.
“Bà mẹ nó, nắm lão tử tiểu đệ mà vẫn muốn giả bộ ngủ!” Lý Thiên Ngọc khóe miệng co rút, thầm nghĩ.
Có điều, mặc dù luyện kiếm hình đấu kỹ nhưng bàn tay của nàng không có chút nào thô ráp, trái lại vẫn non min, mềm mại, xúc cảm…quả thật cũng không tệ!
Trái lại với hắn, Vân Vận lúc này đang tự hỏi lấy:”Vật này không biết là vật gì, vừa nóng lại vừa cứng, giống một cái đoản côn, thế nhưng đoản côn tại sao lại có nhiệt độ, thêm vào đó tại sao hắn lại giấu bên trong y phục? Mà mặc dù kích cỡ rất vừa tay, có điều chiều dài có phần hơi ngắn…không hợp lý a…”
Một hồi không thấy động tĩnh, Vân Vận lại ám muội ngẩng đầu lên, hai mắt khẽ mở ra một khe hẹp, thấy Lý Thiên Ngọc không có phản ứng gì, trái lại dường như ngủ mất, Vân Vận ngọc thủ mới bắt đầu di động, muốn đẩy ra cái đoản côn đang đội vào bụng nhỏ của nàng.
Chỉ là mặc nàng đẩy qua đẩy lại làm sao, đoản côn lắc lư mãnh liệt cỡ nào, sau đó cũng trở về vị trí cũ, thân hình Lý Thiên Ngọc thì liên tục run lên nhè nhẹ, có điều hai mắt vẫn nhắm chặt, cuối cùng Vân Vận ánh mắt mới từ khuôn mặt hắn dời đi, liếc xuống đoản côn trong tay, có chút khó chịu không hiểu tại sao thứ này lại ngoan cố như vậy.
Chỉ là khi nhìn thấy vật mà bàn tay mình đang nắm lấy cùng vị trí của nó, Vân Vận suýt nữa hét lên một tiếng.
“Trời ạ! Không nghĩ tới…ta…ta vậy mà nắm lấy…cái đó…của hắn…!” Vân Vận thầm nghĩ, trong lồng ngực trái tim nhỏ như nai con chạy loạn.
Nàng ngay lập tức muốn buông tay ra thì một bàn tay thô to liền nằm lầy tay nhỏ của nàng, để nàng giật mình thon thót.
“Hắc hắc, không nghĩ tới Vân Vận tông chủ nàng lại đối với đồ vật này của ta có hứng thú đâu…nàng không biết làm như vậy chẳng khác nào muốn đùa với lửa sao!?”
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt Vân Vận là khuôn mặt tuấn lãng của Lý Thiên Ngọc, hắn khóe miệng đang nở một nụ cười tà hí ngược nhìn nàng mà nói nói.
“Không…không phải…ta…cái này…” Vân Vận hoảng loạn, vội vàng muốn chối cãi, tay cũng muốn rút trở về, chỉ là bàn tay thô to của hắn nắm chặt để cho nàng không cách nào buông tay khỏi căn đoản côn nóng hôi hổi kia.
“Nếu nàng đã khêu ra hỏa thì phải có trách nhiệm đem nó dập tắt…!”
Cảm nhận dị vật trong lòng bàn tay càng lúc càng thô to, càng lúc càng nóng hổi, Vân Vận thân thể như muốn nhũn ra.
Thấy vậy, Lý Thiên Ngọc không trần chừ, đôi môi hắn hướng cái miệng nhỏ của nàng đè xuống.
“Ưm..mm….Ô..ô…..!”