Mục lục
Chàng Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 224

“Này, Tần Phú Quý, ông đừng tìm chết! Ông dám làm loạn thì ông cũng chết chắc đấy!” Tưởng Kỳ quát, trán đổ mồ hôi và hơi hoảng hốt. Sếp Lâm đánh nhau rất giỏi, nhưng súng này là súng thật đạn thật cũng không chịu được đâu?

“Mày biết sợ rồi sao?” Tần Phú Quý nhìn Lâm Tinh Vũ với vẻ chế giễu, cười thâm hiểm: “Mày thật to gan, dám một mình xông vào tận đây? Mẹ nó, mày tưởng mày đang đóng phim sao? Một con dê béo ngu ngốc như mày lại muốn tìm kích thích à? Có chút tiền đã muốn tỏ ra uy phong, đi tìm đoàn phim mời diễn viên à?”

Chẳng biết cậu ấm này ở đâu ra, không biết lợi hại, một con dê béo, đúng là kẻ ngu ngốc lắm tiền! Cậu ta đi một mình đến tìm mình, tưởng mình là ai chứ?

Đúng lúc, lần này mình không chỉ nuốt tài chính của tập đoàn bất động sản Hải Dương nữa, thuận tiện bắt cóc con dê béo này tống tiền luôn, còn có thể tìm người nhà của cậu ta kiếm một khoản lớn! Đúng là tiền từ trên trời rơi xuống, ngay cả ông trời cũng muốn Tần Phú Quý mình phát tài rồi!

Tần Phú Quý vui vẻ nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tinh Vũ đầy vẻ tham lam như nhìn thấy một núi vàng núi bạc vậy.

“Mày không muốn bị bắn thành cái sàng thì lập tức quỳ xuống, sau đó gọi điện thoại, bảo người nhà mày đưa tiền qua!” Tần Phú Quý lạnh lùng nói, đúng là tội phạm bắt cóc tống tiền có kinh nghiệm, quen việc dễ làm.

“Tần Phú Quý! Có phải ông điên rồi không? Lâm Tổng mà ông cũng dám bắt cóc tống tiền?” Tưởng Kỳ nói với thần sắc kinh ngạc, anh ta hoàn toàn không ngờ Tần Phú Quý lại phát điên như thế, dám nghĩ đến chuyện bắt cóc tống tiền Lâm Tổng?

“Không dám bắt cóc? Chỉ cần là người ông đây đều dám bắt! Cậu ta là thần tiên sao?” Tần Phú Quý vô cùng càn rỡ nói: “Có tiền thì không thể bắt à? Nực cười! Chỉ cần cho nhiều tiền thì ông trời tôi cũng dám bắt!”

“Ông!” Tưởng Kỳ chảy mồ hôi trán, dáng vẻ điên cuồng của Tần Phú Quý làm cho anh ta không nói nên lời.

Tần Phú Quý đã biết Lâm Tổng có nhiều tiền vậy, không phải ông ta nên lập tức quỳ xuống đất đầu hàng cầu xin tha thứ sao? Sao lại muốn cướp tiền?

Xem ra anh ta đã đánh giá thấp độ điên cuồng những kẻ liều mạng này.

Chỉ cần có được lợi nhuận cao, được nhiều tiền, thì chuyện điên rồ nào cũng có thể làm được.

“Mau quỳ xuống, sau đó cho người đưa tiền tới, ông đây sắp mất kiên nhẫn rồi.” Tần Phú Quý dương dương tự đắc nói, cho dù người trẻ tuổi Lâm Tinh Vũ này tự xưng là công tử nhà ai, nhà họ Chu hay nhà họ Vương cũng được, dám không phục thì đánh cho gãy chân rồi nói.

Ông ta thật sự không tránh được sự trả thù của các gia tộc, cùng lắm thì, làm xong vụ này rồi đi ra nước ngoài hưởng thụ, sống trong vàng son nửa đời sau.

Với lại ông ta cũng được coi như một nhân vật có tiếng ở thành phố Thanh Vân, xuất thân từ nhà họ Tần, còn có nhà họ Tôn chống lưng. Thật sự không biết, dưới tình huống người còn ở trong tay mình thì trong thành phố Thanh Vân còn ai làm gì được mình? Nhà họ Vương và nhà họ Chu cũng phải ngoan ngoãn đưa tiền đến chuộc người!

Lâm Tinh Vũ lắc đầu, không khỏi bật cười.

Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Tên Tần Phú Quý này thấy tiền là lá gan to lên gấp mười!

“Cậu còn cười được? Cậu không để tôi vào mắt sao? Cho rằng tôi không dám nổ súng à?” Tần Phú Quý nhìn dáng vẻ xem thường của Lâm Tinh Vũ thì cơn tức xông lên.

“Đầu tiên ông đây sẽ cho cậu ăn đạn!” Tần Phú Quý hung dữ nói, híp mắt giơ súng nhắm vào Lâm Tinh Vũ.

Bộp!

Lúc này, Lâm Tinh Vũ với tay lên cầm lấy một con dao nhỏ trên bàn rồi lập tức phi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK