Mục lục
Chàng Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 234

“Ơ kìa! Tôn Kiên, anh đang nói cái gì vậy? Anh muốn vứt bỏ em một mình ở lại đây sao? Anh còn là đàn ông không!” Trương Tuyết Nhàn nói với vẻ mặt đầy hoảng sợ. Không ngờ Tôn Kiên lại muốn vứt bỏ mình ở lại lầu Tần Vân? Đây là lời mà một người đàn ông đã nói sao?

“Chậc chậc! Tôn Kiên thật sự rất đáng kinh ngạc, có thể trơ tráo đến mức này. Bản thân gây ra chuyện, lại để một người phụ nữ gánh.”

“Đã mở mang kiến thức. Còn tưởng rằng cậu cả nhà họ Tôn ghê gớm đến mức nào. Đức hạnh nghèo mạt như vậy, chẳng trách ông chủ Tần nói anh ta là cây tăm xỉa răng. Xem ra đúng là vậy. Quả thật nhát gan, haha.”

“Tôi thấy là anh ta muốn vứt bỏ vợ ở đây để gán nợ thì phải?”

Ngay khi lời nói của Tôn Kiên được phát ra, tất cả khách vây xem đều thấy buồn cười đến trật khớp hàm, sau đó mặc sức chế nhạo.

“Tôn Kiên, mày thật đúng là có bản lĩnh.” Tần Phú Quý cũng lấy làm lạ: “Sao mày không bảo vợ mình trở về lấy tiền trả nợ, còn mình ở lại chỗ này? Sợ gì chứ?

Tôn Kiên sợ chết, sợ lên lầu sẽ bị Tưởng Kỳ một dao đâm chết.

Dù sao đã mất hết mặt mũi, cũng chẳng còn tôn nghiêm. Đối với anh ta mà nói, chỉ cần bản thân không bị tổn hại, nhân cách hay tôn nghiêm gì đó cũng bỏ mặc, dù sao về được đến nhà họ Tôn, thì giống như rồng trở về với biển cả. Về phần Trương Tuyết Nhàn, cho dù trở về có trở thành người đàn bà hư hỏng, cùng lắm là anh ta sẽ bỏ cô ta và đổi một người khác là xong.

Tôn Kiên nở nụ cười nói: “Anh Tưởng, ông chủ Tần, vợ tôi không có năng lực huy động được ba trăm tỷ, vẫn là để tôi trở về nhà họ Tôn, các anh thấy được không?”

Tưởng Kỳ cười khẩy, đảo mắt nhìn xung quanh, đang muốn tìm Lâm tổng để xin chỉ thị của Lâm tổng, nhưng lại nhìn thấy bóng lưng của Lâm tổng, vừa mới đi ra khỏi sảnh phòng khách.

Tưởng Kỳ liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, là tin nhắn của Lâm tổng để lại: Chuyện còn lại tùy các cậu xử trí.

“Anh Tưởng, anh thấy có được không?” Tôn Kiên cười hỏi, ngay sau đó cúi đầu xuống. Vừa rồi bị đánh, chút cứng rắn cũng bị đánh vỡ, lúc này anh ta giống như một con chó vậy.

“Đồ con chó mặt xệ, ông đây nhìn mày gai cả mắt! Để phụ nữ gánh tiếng xấu cho mày hả?” Tưởng Kỳ cười lạnh lùng, nhào lên đá Tôn Kiên một cước: “Không có nhà họ Tôn, mày thật chỉ là một con chó chết giãy, mày có biết không?”

Trong ánh mắt Tôn Kiên cất giấu vẻ nham hiểm, ngoài mặt cười xoài, chậm rãi đứng dậy nói: “Anh Tưởng nói đúng, tôi chính là một con chó mặt xệ. Anh xem, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này, trở về nhà họ Tôn lập tức giao tiền đến.”

Tưởng Kỳ nheo mắt nhìn Tôn Kiên. Bản thân biết rõ con người Tôn Kiên, đây là một con rắn độc nham hiểm, có thể nhìn ra được từ những thủ đoạn bỉ ổi và vô liêm sỉ của Tôn Kiên, vả lại còn không có chút nhân cách và tôn nghiêm. Thả trở về nhà họ Tôn, nhất định sẽ nghĩ cách trả thù.

Có điều, bây giờ Tưởng Kỳ đã có Lâm tổng hậu thuẫn, cũng không sợ nhà họ Tôn. Cho dù muốn lật đổ nhà họ Tôn, khiến Tôn Kiên mất tất cả, từ từ dày vò Tôn Kiên chết? Đó cũng đã quá hời cho Tôn Kiên rồi!

“Cũng được thôi.” Tưởng Kỳ cời cợt nói: “Vợ mày ở lại, mày cầm tiền đến thanh toán phí chi tiêu! Bây giờ lập tức lăn ra ngoài, nhớ lấy, là lăn!”

“Vâng, vâng, anh Tưởng, tôi lăn ra ngoài.” Tôn Kiên gật đầu nói.

“Tôn Kiên! Anh đang làm gì vậy? Anh lại muốn bỏ em lại đây? Anh không sợ họ sẽ cắm sừng anh sao?” Trương Tuyết Nhàn nói với vẻ mặt kinh hãi. Không ngờ ngày thường Tôn Kiên là người nói nhiều lời cưng chiều cô ta, thời khắc mấu chốt lại trơ tráo và hèn hạ như vậy.

Bốp!

Tôn Kiên tát mạnh vào mặt Trương Tuyết Nhàn một cái: “Mày câm miệng cho ông, ả đàn bà điên rồ thối tha, đàn ông nói chuyện, đến lượt mày lên tiếng chưa hả? Mày cứ ở đây uống trà cùng anh Tưởng và ông chủ Tần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK