Mục lục
Chàng Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 260

“Cho nên, tôi ở trong cuộc họp ban quản trị, chính thức tuyên bố, tước bỏ mọi chức vụ của Trương Uyển Du, lập tức đuổi việc!”

“Trương Uyển Du, cô bây giờ có thể cút rồi! Rời khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh!” Trương Đức Hải lạnh giọng nói: “Đúng rồi, còn cả trợ lý Lâm Tinh Vũ của cô, tên phế vật đó cũng bị tước bỏ chức vị!

“Các người! Các người dựa vào đâu chứ!” Trương Uyển Du sửng sốt, không ngờ trong tập đoàn đột nhiên xảy ra thay đổi lớn như vậy, chủ tịch Ngô vậy mà bị liên thủ đá ra ngoài rồi.

Hơn nữa, Trương Đức Hải vậy mà lập tức muốn đuổi việc cô đá cô ra khỏi tập đoàn?

Dựa vào đâu chứ? Cô trong khoảng thời gian vất vả giúp công ty thiết kế ra bao nhiêu mẫu trang sức, gây nên hiệu quả chấn động cỡ nào? Thành tích giá trị cỡ nào?

Bọn họ dựa vào đâu mà ỷ vào thế lực lớn mà giở trò bẩn? Cướp đoạt sự thành công!

“Dựa vào đâu sao? Dựa vào việc tôi là CEO! Tôi nói đuổi cô là đuổi cô! Lập tức cút đi!” Trương Đức Hải hung hăng vô cùng.

“Ai da, chủ tịch Trương, nói chuyện khách sáo một chút.” Vương Tử Văn ra vẻ nói.

“Phải, chủ tịch Vương nói đúng.” Trương Đức Hải nịnh nọt.

“Uyển Du à, thật ra rất đơn giản, em tối nay cùng tôi ăn bữa cơm.” Vẻ mặt của Vương Tử Văn thích thú nói: “Tôi bảo đảm với em! Đừng nói chức phó tổng giám đốc cỏn con, cho dù em muốn làm chủ tịch của tập đoàn đá quý Trương Thị, tôi cũng có thể nhường vị trí cho em!”

“Như thế nào? Ăn một bữa cơm mà thôi.” Vương Tử Văn cười xấu xa, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

“Các người!” Trương Uyển Du cảm thấy bị sỉ nhục, đâu có thể không rõ ý trong lời nói của Vương Tử Văn.

“Anh đang nằm mơ! Thôi việc thì thôi việc! Tôi không thèm!” Trương Uyển Du tức giận, ném ra chiếc thẻ phó tổng giám đốc trên mặt bàn, tức giận đùng đùng đi ra khỏi phòng làm việc.

Cô uất ức, cảm thấy rất uất ức, còn phải chịu sự sỉ nhục về mặt nhân cách!

“Hừ! Người phụ nữ thối tha cho mặt mũi mà không biết đường!” Vương Tử Văn hừ lạnh, ánh mắt tăng lên sự tà ác.

5 phút sau.

Trương Uyển Du đi ra khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh, cơn giận khó tan, Ngũ Chính dừng xe ở bên đường, bước ra khỏi xe, kéo mở cửa xe.

Nhưng vào lúc này, một hàng vệ sĩ mặc vest lao tới, cản đường đi của Trương Uyển Du.

“Các người muốn làm cái gì?” Trương Uyển Du bị dọa, sửng sốt hỏi. Không biết sao tự dưng nhảy ra những người đàn ông cao to này.

“Ha ha, Uyển Du, em đi nhanh như vậy làm cái gì? Đã nói ăn bữa cơm mà thôi.” Vương Tử Văn thong dong từ đằng sau đi tới, bên cạnh chính là Vương Quốc Khanh mặt mày nghiêm nghị.

“Vương Tử Văn, tôi đã nói không ăn cơm với anh, anh muốn làm cái gì?” Trương Uyển Du cực kỳ tức giận hỏi.

“Muốn làm cái gì sao? Đương nhiên là làm em!” Vương Tử Văn ngông cuồng nói.

“Mang người phụ nữ này lên xe cho tôi, đưa đến biệt thự của tôi, chuẩn bị sẵn máy quay! Tối nay tôi muốn giày vò cô ấy!” Vương Tử Văn khoát tay ra lệnh, ánh mắt tràn ngập sự xấu xa.

Vương Tử Văn vừa nghĩ cảnh người đẹp tuyệt trần trước mắt, tối nay sẽ nằm trên giường của mình, nghĩ thôi cũng thấy cực kỳ kích động!

Tên phế vật Lâm Tinh Vũ đó, vậy mà dám ỷ vào thế của Vương Hồng Lăng mà đánh anh ta quỳ ở cửa tiểu khu, còn cho người quay lại! Mẹ nó, hôm nay xử vợ của anh ta, cũng quay video tung lên mạng!

“Cái gì? Anh điên rồi, đồ súc sinh!” Trương Uyển Du cũng bị lời nói ngông cuồng của Vương Tử Văn dọa, không ngờ vậy mà sẽ có loại người phát rồ như này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK