Mục lục
Chàng Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 318

“Anh, sao anh lại có thể đi vào Tử Long Sơn?” Công Tôn Thu Vũ kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Tinh Vũ, cô ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao cái tên này lại có tư cách đi vào Tử Long Sơn vậy chứ? Bình thường anh đều ngồi xe taxi, cách ăn mặc cũng giống như là một học sinh cấp ba.

Chẳng lẽ anh cũng là con trai của gia đình hào môn nào đó, còn dám phách lối không thèm nhìn mình như vậy, quay về phải điều tra một lượt, tìm ra lai lịch của cái tên này, sau đó tạo áp lực cho người nhà của anh ta, thành thành thật thật làm giáo viên dạy văn hóa cổ đại.

Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, rất bực mình, chuẩn bị đi vào Tử Long Sơn tham quan khu biệt thự của Lâm Tinh Vũ.

“Thu Vũ, mặc dù người đó là anh họ của cậu, nhưng mà cậu cũng không thể nói chuyện với anh họ mình như thế chứ?” Một cô gái mặc váy xanh có khí chất bất phàm nói.

“Đúng vậy đó, Thu Vũ, cho dù anh họ của cậu cưng chiều cậu, đó cũng là do tính tình tốt, cậu phải biết cảm ơn chứ. Cũng không suy nghĩ một chút, trong vòng một đêm mà anh họ của cậu đã có thể đánh sập nhà họ Văn, bá đạo uy phong đến cỡ nào, còn cho phép cậu ăn nói phách lối như thế, sau này phải chú ý một chút.” Lại có một cô gái phụ họa theo.

Bọn họ hiển nhiên đều là fan cuồng của nhân vật thần thoại Tề Tinh Vũ, hoàn toàn không ý thức được Lâm Tinh Vũ căn bản không quen biết bọn họ.

“Các cậu đang nói cái gì vậy, cái gì mà anh họ?” Công Tôn Thu Vũ cảm thấy thật khó hiểu, đám bạn thân của mình bị gì vậy chứ, tại sao lại nói chuyện giúp cho một người xa lạ.

“Không phải là các cậu coi trọng cái tên kia rồi đó chứ? Điên cuồng như vậy hả?” Công Tôn Thu Vũ nhìn dáng vẻ gương mặt dạt dào ý xuân của mấy cô bạn thân ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng áo sơ mi trắng, trong lòng cảm thấy xấu hổ.

“Đúng vậy đó, sao thế? Thu Vũ, mau đưa số điện thoại của anh ấy cho tôi đi.”

“Tôi cũng muốn số điện thoại.”

“Các cậu bị điên rồi hả, tôi đâu có số điện thoại của anh ta đâu.” Công Tôn Thu Vũ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy mọi người đến đây để chọc tức cô ta, cười cợt cô ta.

“Tôi muốn đi thăm ông ngoại, các cậu lại tìm tôi nói là muốn số điện thoại của anh họ gì đó, tôi căn bản không biết người anh họ mà các cậu đã nói. Bây giờ lại nói là muốn số điện thoại của cái người con trai này, có phải là các cậu phát xuân rồi không vậy?” Công Tôn Thu Vũ bất mãn nói.

“Chậc chậc, Thu Vũ, cậu thật là, có chút chuyện đó mà cũng không giúp nữa hả?”

“Chính là giúp đỡ hỏi số điện thoại, cũng không cho, thật quá đáng, uổng công quen biết nhiều năm như thế.”

“Không phải là cậu thích anh trai của mình đó chứ?” Mấy cô gái đó xì xào bàn tán, nhìn Công Tôn Thu Vũ bằng ánh mắt ghen tị.

Công Tôn Thu Vũ không nói gì, đi vào Tử Long Sơn mà không thèm quay đầu lại.

Cô ta thật sự không hiểu rõ, mình mới vừa trở về từ nước ngoài, sao cái đám bạn thân còn bé ở Đế Kinh đều đến tìm mình, giới thiệu đối tượng làm cái gì vậy chứ? Không phải là mấy người bọn họ đều có nhan sắc và điều kiện à, đều xuất thân từ gia đình giàu có, muốn tìm đối tượng không phải là chuyện đơn giản à, người ở bên ngoài đứng xếp hàng kia kìa.

Công Tôn Thu Vũ vừa đi vừa cười lạnh, chỉ cho là bọn họ đang nhạo bán mình, trong lòng có chút tức giận.

Trong phòng nghỉ ngơi của Tề Vấn Đỉnh.

Lâm Tinh Vũ và Tề Vấn Đỉnh ngồi đối diện dùng trà, nói chuyện được một khoảng thời gian.

“Tinh Vũ, ông sẽ không hỏi nhiều về chuyện cháu san bằng nhà họ Văn bằng cách nào, trong tương lai, cháu có tính toán gì không?” Tề Vấn Đỉnh vui mừng nói, thưởng thức hồng trà.

“Cháu sẽ không ở lại Đế Kinh, nhưng mà sau này cháu sẽ đến đây thăm ông nội.” Lâm Tinh Vũ nghiêm túc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK