Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc Mịch đẩy xe mua hàng, áo khoác vắt trên tay cầm, trong xe là túi của Thương Dĩ Nhu. Gần đây anh học được vài món, định hôm nay thể hiện tay nghề, nhìn anh chọn lựa nguyên liệu và gia vị trông cũng khá chuyên nghiệp.

Có mực tươi, hành tím, ba chỉ heo, su hào, ớt chuông xanh và đỏ cùng một chai nước chấm lớn.

Thương Dĩ Nhu cũng chọn vài thứ như đậu Hà Lan, khổ qua, đậu hủ. Lúc đi ngang qua bể cua thấy mấy con cua tung tăng nhảy nhót, bọn họ quyết định chọn bốn con. Bố Khúc và mẹ Khúc đều không uống rượu nên Thương Dĩ Nhu chọn một chai champagne nhẹ.

Thấy hai người cùng về, bố Khúc và mẹ Khúc rất vui, nhất là mẹ Khúc, bà cứ nắm chặt tay Thương Dĩ Nhu kéo cô vào phòng, đuổi chồng và con trai xuống bếp.

"Tiểu Nhu à, dì xem TV thì biết gần đây lại xảy ra án mạng, công việc dù có bận rộn thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi." Mẹ Khúc dặn dò, "Tuy dì nấu không ngon nhưng vẫn vệ sinh hơn bên ngoài. Hay là con dọn đến đây một thời gian để dì chăm sóc con đi."

Nhà của Khúc Mịch có hai lầu, trước đây có một bảo mẫu, từ khi bố Khúc mẹ Khúc về thỉnh thoảng mới thuê giúp việc. Thương Dĩ Nhu chuyển tới đương nhiên có phòng ở, nhưng cô và Khúc Mịch đang quen nhau, nếu cứ hấp tấp dọn đến sẽ khiến người khác nghĩ rằng họ đang sống với nhau.

"Cảm ơn dì, chỉ là công việc của bọn con hay bị gọi bất ngờ, chỗ con ở gần cục cảnh sát hơn." Thương Dĩ Nhu khéo léo từ chối, "Vả lại giờ làm việc của con cũng không cố định, sẽ ảnh hưởng tới giờ giấc của dì với chú."

"Dì biết thanh niên thích có không gian riêng, dì chỉ muốn nói nếu con thấy mệt, con có thể dọn đến đây bất cứ lúc nào, nơi này là nhà của con, mọi người đều là người thân của con."

"Con muốn khóc rồi đấy." Thương Dĩ Nhu nức nở.

"Ngốc ạ!" Mẹ Khúc rất thích Thương Dĩ Nhu, hơn nữa thấy con trai ngốc của mình si tình người ta như vậy, bà chỉ muốn cô sớm ngày trở thành con dâu của mình để mọi người cùng mừng thôi, "Con mau giúp dì xem thử đi, ngày mai dì phải tham dự hôn lễ của con gái đồng nghiệp, nên mặc cái gì đây? Bộ nào chú Khúc của con cũng khen đẹp, thằng nhóc Khúc Mịch thì bận đến mức không về nhà, con có gu ăn mặc như vậy mau xem giúp dì đi."

"Da dì khỏe mạnh, mặc màu hồng hay xanh đều đẹp."

Mẹ Khúc nghe vậy thì rất vui, bà đi thực địa nhiều năm, da vừa sạm vừa khô, khoảng thời gian này phải chăm sóc lại mới tốt lên một chút. Nhưng bà cứ cảm thấy mình mặc màu gì cũng không đẹp, mãi vẫn không tìm được phong cách phù hợp.

Hai người họ ở trong phòng chọn quần áo, nói cười còn thân hơn mẹ con ruột. Hai bố con kia ở dưới bếp bận rộn lại chẳng vui vẻ gì. Truyện Đô Thị

Bố Khúc vừa lặt đậu Hà Lan vừa nói chuyện với con trai mình: "Mấy buổi tối liên tiếp con không về nhà ngủ rồi, đừng có mượn công việc mà ở ngoài làm bậy làm bạ. Tiểu Nhu là cô gái tốt, còn chịu đựng được tính cách quái đản của con, người vợ tốt như vậy không dễ tìm thấy đâu."

Đây là bố ruột của anh sao? Tính cách của anh mà quái đản? Khúc Mịch cau mày: "Bố đừng có nói thế trước mặt Tiểu Nhu, làm như con thích cả đêm không về vậy. Mấy buổi tối không về con đều ở với Tiểu Nhu đấy."

"Thế thì tốt!" Nghe vây bố Khúc liền phấn chấn, "Con trai, nếu hai đứa đã ở bên nhau, vậy khi nào mới cưới con gái nhà người ta đây?"

"Cưới cái gì mà cưới!" Khúc Mịch cúi đầu xử lý mực.

"Bây giờ đến lúc kết hôn rồi, chẳng lẽ con đợi đến lúc bụng của tiểu Nhu lớn hả?" Bố Khúc gõ đầu con trai, "Hay là cái tên vô lại như con không muốn chịu trách nhiệm? Nếu thế bố sẽ không tha cho con đâu!"

"Con cũng muốn chịu trách nhiệm lắm đây." Khúc Mịch bực bội ném da mực vào thùng rác.

Bố Khúc giật mình: "Không phải chứ con trai! Con đã dọn đến nhà Tiểu Nhu ở lâu như vậy mà vẫn là xử nam hả?"

Ông quá hiểu con trai của mình, trước khi gặp Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch chẳng có ai bên cạnh, đừng nói là bạn gái, ngay cả bạn bè đồng giới cũng chẳng có ai. Ông từng rất lo đứa con trai EQ thấp này sẽ mãi mãi là xử nam, không ngờ con trai con trai lại dẫn bạn gái về, còn là cô gái tốt như vậy. Bố Khúc rất vui, nhưng bây giờ xem ra vẫn còn quá sớm để mừng. Con trai không hề biết cách yêu đương, nếu cứ với tốc độ này, chẳng biết ngày tháng năm nào mới cưới đưa con gái nhà người ta về nhà.

"Con gái ai cũng thích lãng mạn và được tôn trọng, nhất là ở thời đại này. Xem ra chỉ có cách mau cầu hôn, kết hôn, con mới thoát khỏi kiếp xử nam thôi." Bố Khúc không đành lòng nhìn con trai mình như vậy nên cho ý kiến.

"Con cầu hôn rồi, còn không chỉ một lần." Nhắc tới việc này, Khúc Mịch càng sầu não.

"Con cầu hôn thế nào?" Tuy tính cách Khúc Mịch không được nhiều người thích nhưng lại có khuôn mặt tuấn tú, cũng rất giỏi ở một số lĩnh vực, lúc làm việc rất có sức hút, quan trọng là anh một lòng với Thương Dĩ Nhu, việc này ai cũng nhìn ra được, Thương Dĩ Nhu không thể không biết. Xem ra vấn đề nằm ở chỗ cầu hôn!

Quả nhiên không ngoài dự đoán của bố Khúc, nghe Khúc Mịch kể lại quá trình cầu hôn, ông chẳng biết phải nói gì. Đây nào phải cầu hôn chứ, rõ ràng là muốn giết người!

"Sao bố lại có đứa con trai ngốc như vậy chứ, chẳng có chút gì giống bố cả." Bố Khúc dở khóc dở cười, "Cầu hôn, quan trọng nằm ở chữ "cầu". Con có thể mang chút thành ý ra, đừng có coi việc này là đương nhiên được không?"

Anh đã chân thành đến vậy rồi, còn phải mang thành ý ra thế nào?

Thấy con trai vẫn chưa hiểu, bố Khúc hạ giọng truyền thụ.

"Ngày xưa bố cầu hôn bao nhiêu người vậy? Sao có nhiều phương án thế?"

"Ngốc! Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa bao giờ thấy heo à? Bố nói con nghe, rảnh rỗi thì xem phim thần tượng nhiều vào, gần đây xem phim với mẹ con bố học được nhiều thứ lắm đấy. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, bố nhất định sẽ tạo thật nhiều lãng mạn cho mẹ con."

Gần đây mỗi tuần bố Khúc chỉ phải đi dạy hai tiết buổi tối, thời gian còn lại đều ở nhà viết mấy thứ linh tinh, thế nên khá là rảnh rỗi.

Hoa, nến, nhẫn kim cương, quỳ gối, nếu không thì là khinh khí cầu, pháo hoa, thuê du thuyền sang trọng, thậm chí là tìm đảo hoang không người... Với người sống lý trí như Thương Dĩ Nhu, cô ấy sẽ thích những điều này sao?

"Hai bố con nói gì đó? Chuẩn bị xong hết chưa?" Mẹ Khúc mở cửa, "Tiểu Nhu đi rửa tay rồi, lát nữa con bé sẽ làm đầu bếp chính. Con trai, con cũng phải thể hiện tài năng đấy, bố mẹ không ở đây cản trở hai đứa đâu."

Nói rồi bà kéo bố Khúc ra ngoài.

Một lúc sau, Thương Dĩ Nhu xắn tay áo bước vào. Khúc Mịch đang cắt mực thành từng lát nhỏ, sau đó trụng nước sôi gần một phút rồi vớt ra cho lên lửa lớn xào.

Vừa thấy cô, anh liền mở tủ lấy tạp dề, sau đó đeo vào cho cô.

"Anh làm gì vậy?" Cảm giác anh từ phía sau vòng qua eo mình, Thương Dĩ Nhu xấu hổ. Người lớn còn ở bên ngoài, sao anh dám to gan vậy chứ?

Khúc Mịch mỉm cười, hơi thở phả vào tai cô: "Đeo tạp dề thôi mà."

Thấy con trai đứng sau lưng đeo tạp dề cho Thương Dĩ Nhu, mẹ Khúc cười đến híp mắt. Hai đứa trẻ này nồng nhiệt như vậy xem ra sắp có chuyện mừng rồi.

"Khúc Mịch, con đóng cửa bếp lại đi kẻo khói dầu văng ra ngoài." Mẹ Khúc lớn tiếng gọi, sau đó mở TV phòng khách.

Đúng là mẹ ruột của anh rất biết cách tạo cơ hội cho hai người ở riêng.

Nhưng anh còn chưa tìm được cớ đến gần cô, di động đặt trên tủ bỗng đổ chuông. Ai lại phát minh ra cái thứ này vậy? Nhưng cảnh sát hình sự phải giữ liên lạc 24/24, nhất là khi bây giờ đang có hai vụ án mạng, anh không thể không nghe máy.

Khúc Mịch cầm di động, thấy thông báo trên màn hình thì mở loa. Người gọi là vợ chồng Dương Thâm, họ đã tìm được con rồi.

Đây đúng là tin tốt, Thương Dĩ Nhu nghe mà cũng vui.

Tổ chức buôn bán trẻ con xuyên tỉnh rất phức tạp, cảnh sát đang trong quá trình giăng lưới, tin rằng không lâu nữa vụ án kéo dài hai năm này sẽ có thể phá.

"Bọn chúng có quá nhiều người, không biết cảnh sát có bắt hết được không?" Chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, Thương Dĩ Nhu vô cùng nhạy cảm. Mấy gia đình mất con chắc chắn đau khổ không khác gì tời sập, nếu không tìm được con, bóng ma sẽ ám ảnh họ, mãi mãi không có hạnh phúc.

Khúc Mịch biết Thương Dĩ Nhu nhiều cảm xúc với việc thế này. Nhìn cô tập trung thái rau, Khúc Mịch vô cùng đau lòng. Nếu bố mẹ cô ấy khỏe mạnh, cô ấy cũng sẽ giống những cô gái khác biết cách làm nũng.

"Đúng rồi, Dương Thâm nói muốn cảm ơn chúng ta, mời cơm thì thôi đi, dù sao khẩu vị của anh ta cũng chỉ có bánh cuốn." Khúc Mịch đổi chủ đề, sợ Thương Dĩ Nhu lại nhớ đến bố mẹ.

Nhắc tới Dương Thâm là độc mồm độc miệng, nhưng người ta vừa nhờ là cố gắng hỗ trợ. Con người anh là điển hình của ngoài lạnh trong nóng, người không hiểu anh sẽ nghĩ anh lạnh lùng vô tình, nhưng khi đến gần thì sẽ có suy nghĩ khác. Càng ngày Thương Dĩ Nhu càng cảm thấy anh giống một đứa trẻ, có rất nhiều lúc lời nói ngoài miệng hoàn toàn khác với suy nghĩ trong lòng. Khi muốn đối xử tốt với một người, anh sẽ toàn tâm toàn ý mà chẳng bao giờ so đo được mất và báo đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK