Nghe anh nói sẽ đi học cùng mình, Thương Dĩ Nhu giật mình. Trong ấn tượng của cô Khúc Mịch là người bận rộn, nào có thời gian đến trường cùng cô chứ?
"Anh quên nói với em, ngày 5 tháng sau bố mẹ anh sẽ lên đường đi du lịch vòng quanh thế giới, chẳng khoảng ba bốn tháng nữa mới về. Sức khỏe của họ rất tốt, lần này đến bệnh viện kiểm tra tất cả chỉ số đều không có vấn đề. Anh đã xin nghỉ ở đây, định qua bên Canada xem xét hoàn cảnh trước, nếu phù hợp thì sẽ bảo họ di dân sang. Anh nói rồi mà, bố mẹ anh cũng từng có suy nghĩ ra nước ngoài sống thế nên em đừng lo."
"Thôi được, nhưng học xong em vẫn muốn về nước, không thể cứ làm phiền anh với gia đình được." Sâu trong nội tâm Thương Dĩ Nhu vẫn thích ở Trung Quốc hơn.
"Không sao, nhà cứ để đó, khi nào muốn về thì cũng có chỗ ở." Khúc Mịch đã tính toán hết rồi, dù có thế nào anh cũng đi theo Thương Dĩ Nhu.
Đến khi có tiếng loa thông báo, Khúc Mịch giúp cô đẩy hành lý, làm thủ tục. Nhìn anh như vậy, Thương Dĩ Nhu bỗng có cảm giác chờ anh sang Canada, cô sẽ được chăm sóc kỹ lưỡng đến mức không cần phải làm gì.
"Khi nào đáp máy bay nhớ gọi điện." Khúc Mịch dặn dò, "10:00 máy bay cất cánh, khoảng 19:00 sẽ đến nơi, anh chờ em báo bình an."
"Được rồi, có một câu như vậy mà cứ lặp đi lặp lại. Anh yên tâm, chú sẽ đến sân bay đón em, không có vấn đề gì đâu."
"Sao hả, còn chưa đi đã chê anh nói nhiều rồi sao?" Khúc Mịch nhéo nhẹ mũi cô một cái.
Thương Dĩ Nhu gạt tay anh ra, mắng: "Đang ở nơi công cộng chú ý một chút."
"Chứ khi ở riêng em cũng đâu để anh làm vậy đâu." Khúc Mịch chán nản lẩm bẩm.
"Ai bảo anh sắp xếp lịch trình kín thế này? Nếu không phải vội đi, người ta định..."
"Định cái gì?" Khúc Mịch đến gần hỏi, hơi thở nóng rực phả vai tai khiến trái tim cô ngứa ngáy.
Thương Dĩ Nhu vội đứng dậy: "Đến giờ rồi, anh lái xe về chậm một chút, không thể trực tiếp chào tạm biệt chú với dì tiếc thật, anh nhớ giải thích giúp em."
Nói rồi cô nhìn xung quanh, sau đó cúi người hôn lên má Khúc Mịch. Mặt cô đỏ bừng, hàng lông mi run nhè nhẹ, tuy trong mắt người ngoài đây chỉ là nụ hôn giữa bạn bè bình thường nhưng với Khúc Mịch mà nói đây là sự an ủi rất lớn. Anh biết Thương Dĩ Nhu là người bảo thủ, cô có thể ở trước mặt bao người có hành động như vậy đã đủ chứng minh vị trí của anh trong lòng cô vô cùng quan trọng.
Khúc Mịch nắm lấy tay cô, hai mắt sáng rực. Thương Dĩ Nhu thẹn thùng như con nai, sợ anh ở nơi công cộng có hành vi khác người, vội né tránh.
Thấy cô như vậy, Khúc Mịch khẽ cười. Anh đưa Thương Dĩ Nhu đến cửa hải quan, nhìn cô vào trong. Thương Dĩ Nhu đi thẳng về phía trước không quay đầu, cô bỗng hiểu được lý do tại sao Khúc Mịch không tới tiễn mình. Cô sợ nhìn Khúc Mịch cô sẽ lưu luyến, sợ một khi xoay người sẽ thay đổi quyết định.
Nhìn cô rời đi, Khúc Mịch nhìn ra cửa sổ. Mười mấy phút sau, máy bay cất cánh. Anh biết cô gái mình yêu đang ở đó, cô đang cách mình càng ngày càng xa.
Máy bay bay thẳng đến Toronto mất hơn 9 tiếng. Tối qua Thương Dĩ Nhu không ngủ, bây giờ vô cùng nhức đầu. Cô đeo bịt mắt lên, dựa vào ghế thiếp đi.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, mãi cho đến khi có hương cà phê đánh thức. Tiếp viên thấy cô tỉnh thì vội giải thích, nói thấy cô ngủ sâu quá không dám làm phiền, trên máy bay có phục vụ bữa ăn và các loại đồ uống, hỏi cô có cần không.
Thương Dĩ Nhu nhìn đồng hồ, đã hơn 17:00. Cô không có thói quen một mình ăn uống trước mặt bao người, cũng không thấy đói nên chỉ gọi một ly cà phê. Cô biết chú chắc chắn sẽ chuẩn bị bữa tối cho mình, còn hơn 1 tiếng nữa là hạ cánh, đến lúc đó rồi ăn.
Quả nhiên chú Thương đến sân bay đón Thương Dĩ Nhu. Dáng người chú Thương cao lớn, giọng nói vang dội, khác xa với hình tượng nhà tâm lý học trong cảm nhận của mọi người.
Một tay ông ôm cô, một tay giúp cô xách hành lý.
"Đi thôi, chú đặt nhà hàng rồi, chào mừng cháu trở về."
Chú Thương lái một chiếc xe cổ tới, nhìn vẻ ngoài thì có vẻ đã cũ nhưng nội thất bên trong đã được sửa lại hiện đại.
Trên đường, chú Thương giới thiệu phong cảnh cho Thương Dĩ Nhu: "Mấy năm qua Toronto thay đổi nhiều lắm, tuy thỉnh thoảng cháu có về nhưng không thể cảm nhận hết đâu. Lần này cháu ở đây học, nhất định phải thăm thú cho hết."
Nhà của chú Thương ở ngoại ô, ông đặt nhà hàng gần đó, ăn xong có thể lập tức về nghỉ ngơi. Ông biết Thương Dĩ Nhu đã ngồi máy bay hơn 9 tiếng rồi, chắc chắn sẽ rất mệt.
Đây là quán ăn Trung Hoa, có món cá hầm ớt. Thương Dĩ Nhu thích ăn đồ đậm đà, nhất là cay.
"Nhận được điện thoại của Khúc Mịch chú kinh ngạc lắm, không ngờ cậu ta lén thay cháu xin vào đại học XX. Tuy cậu ta không biết cách ăn nói nhưng làm việc rất cẩn thận. Một người đàn ông có thể làm những điều này chứng tỏ cậu ta rất thích cháu. Tiểu Nhu, trong việc chọn bạn trai cháu có gu lắm đấy!"
Lần trước về nước, ấn tượng của chú Thương về Khúc Mịch vô cùng tốt, ông cảm thấy Khúc Mịch là người đàn ông ưu tú, nhưng tìm bạn trai khác với tìm đối tượng kết hôn. Sau khi nói chuyện qua lại, ông dần phát hiện Khúc Mịch thật lòng với Thương Dĩ Nhu, về sau mới cảm thấy anh là đối tượng để gửi gắm cả đời.
Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, thầm mừng. Cô đương nhiên có thể cảm nhận được tấm lòng của Khúc Mịch, nghĩ đến việc anh còn vì cô mà bay sang đây, thậm chí có ý định sang Canada định cư, cô lại thấy ấm áp.
Thấy cô thẹn thùng, chú Thương chọc: "Còn xấu hổ, cháu và Khúc Mịch không lẽ chưa tiến triển đến bước đó sao?"
"Chú!" Thương Dĩ Nhu nghe vậy càng xấu hổ.
Chú Thương khẽ cười, xem ra Khúc Mịch quá yêu cô cháu gái này của ông, cuộc đời này chắc chắn phải làm thê nô rồi.
Chú cháu Thương Dĩ Nhu ăn cơm xong về nhà. Nhà của chú Thương là một căn biệt lập, có tổng cộng ba tầng, phía dưới có một gara. Phòng cũ của Thương Dĩ Nhu ở tầng hai đã được dọn dẹp, đồ dùng trên giường và rèm cùng một màu hồng nhạt.
"Chú à, đây không phải phong cách của cháu? Ai mua vậy? Khi nào giới thiệu để cháu cảm ơn người ta đi." Thương Dĩ Nhu chọc ghẹo.
Thấy chú Thương mất tự nhiên, Thương Dĩ Nhu càng khẳng định suy đoán của mình.
"Là học sinh của chú, sau này có lẽ sẽ gặp."
"Chỉ là học trò thôi sao? Hay là tình cảm thầy trò?" Thương Dĩ Nhu có cảm giác chú mình và học sinh kia có vấn đề. Dù sao cô cũng sẽ ở đây lâu, sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt.
Chú Thương năm nay đã 48 tuổi, vì mãi lo nghiên cứu học thuật mà không nghĩ đến việc kết hôn, sau này ông có quen một cô bạn gái nhưng khi định tiến đến kết hôn thì lại vì việc bố mẹ Thương Dĩ Nhu bị hại mà trì hoãn. Về sau, ông nhận nuôi Thương Dĩ Nhu, một lòng lo cho cô, kéo dài việc kết hôn hơn mười năm, bây giờ còn độc thân.
"Cháu có biết tỷ lệ người không kết hôn bây giờ là bao nhiêu phần trăm không? Cháu có biết có bao nhiêu người trong số họ là vì vấn đề gia đình gây ra không?" Chú Thương có hơi kháng cự với việc kết hôn.
Thương Dĩ Nhu khẽ cười: "Tình yêu không phải số liệu, một khi nó đến thì chẳng ai ngăn cản được. Chú à, chú cho tình yêu một cơ hội đến đi, như thế cháu cũng bớt áy náy."
"Sao cháu lại nghĩ vậy? Như cháu nói đấy, tình yêu đến không ai ngăn cản được, hôn nhân cũng thế. Chú có kinh tế, có địa vị, còn có cháu, muốn chú bước vào cái vòng vây đó thì cũng phải có lý do đúng không?" Chú Thương suy nghĩ rất cởi mở, ông không trách người ta, cũng không trách ông trời, tất cả đều do quyết định của mình.
Tuy vậy, Thương Dĩ Nhu vẫn vô cùng lo lắng. Theo quan niệm truyền thống của Trung Quốc, gia đình vô cùng quan trọng, nhất là người lớn tuổi.
Chú Thương cũng không còn trẻ, ông cũng nên cưới vợ sinh con rồi.
"Thôi thôi, mau đi tắm rửa rồi ngủ đi, mười ngày sau sẽ bắt đầu vào học, cháu tranh thủ báo danh đi học bằng lái rồi mua nhu yếu phẩm nhé."
"Cháu đương nhiên sẽ học bằng lái, nhưng cháu không định ở đây." Nơi này khá xa trường đại học của Thương Dĩ Nhu, nếu ở ngoại trú thì phải lái xe. Thấy chú Thương nhíu mày, cô giải thích, "Chú, cháu không còn là con nít nữa, cháu muốn có cuộc sống độc lập. Cháu biết chú quan tâm cháu, sợ cháu chịu tổn thương, nhưng chú cũng biết bảo vệ quá mức cũng là một sự tổn thương mà."
"Thôi được được, cháu nói nhiều chú đau đầu quá." Chú Thương giơ hai tay đầu hàng, đồng ý cho cô chuyển đến ký túc xá của trường.