Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Thương Dĩ Nhu nhìn menu đến sững sờ, sau đó bật cười, Khúc Mịch không khỏi thắc mắc.

"Sao vậy? Có món ăn nào thú vị hả?" Anh cũng cúi đầu xem, cảm thấy các món trên thực đơn rất bình thường, không có gì buồn cười cả.

Thương Dĩ Nhu giật mình đóng menu lại: "Em chọn phần A, anh thì sao?"

"Anh biết em không kén ăn, nhưng nếu đã tới đây rồi hay là thử món của đầu bếp chuyên nghiệp đi. Anh chọn giúp em nhé?" Khúc Mịch hỏi ý kiến của Thương Dĩ Nhu, thấy cô gật đầu, anh mới chọn món, "Ốc hấp kiểu Pháp, súp cá Marseille, salad trộn, mỗi loại hai phần, thêm một phần bánh tráng miệng dâu tây, một chai Champagne, hôm nay là ngày đặc biệt em cũng uống một ly đi."

Ngày đặc biệt? Thương Dĩ Nhu vội nhìn chỗ khác để che giấu sự hoảng loạn của mình.

"Tiểu Nhu, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Màn cầu hôn thường bắt đầu bằng sự hoài niệm, sau đó đến những nốt thăng nốt trầm trong tình yêu, đây là kịch bản trong phim truyền hình, anh đúng là biết tìm nguồn để học.

Quả nhiên Khúc Mịch nói tiếp: "Anh từng nói trước khi gặp em, anh không biết tình yêu là gì cả. Chính em đã dạy anh yêu, giúp cuộc đời anh trở nên trọn vẹn. Cảm ơn em Tiểu Nhu."

"Không, phải là em nói cảm ơn mới đúng. Anh cùng em vượt qua đêm tối, an ủi vết thương lòng của em. Em từng cho rằng cuộc đời mình sẽ sống mãi trong thù hận và sợ hãi, may mà có anh cứu rỗi linh hồn em."

Khúc Mịch rót hai ly champagne: "Được, thế thì chúng ta mỗi người một ly để tỏ lòng biết ơn nhau đi." Nói rồi, anh một hơi uống cạn.

Thương Dĩ Nhu chỉ nhấp một chút, cảm thấy Khúc Mịch hôm nay quá khác ngày thường, anh chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói.

"Tiểu Nhu, ngoại trừ biết ơn anh còn rất muốn nói câu anh yêu em." Anh hạ giọng, "Dù anh có làm gì thì cũng vì yêu em. Anh... Hay là ăn trước đi."

Nhân viên mang đồ ăn tới ngắt lời anh.

Các món ăn của nhà hàng này vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, kết hợp với tiếng đàn nhẹ nhàng, ánh đèn ấm áp khiến người ta muốn dâng trào cảm xúc. Thương Dĩ Nhu nhìn Khúc Mịch ngồi đối diện, anh đang cúi đầu cắt bít tết, mỗi miếng bít tết có kích thước gần như nhau, được sắp xếp ngay ngắn trên đĩa.

"Sao lại cười?" Khúc Mịch ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt của cô.

"Em cười anh quá cứng nhắc, ăn bữa cơm thôi mà cũng nghiêm túc như làm việc. Nhìn mấy miếng bít tết anh cắt đi, nếu bỏ lên bàn cân chắc là cũng bằng nhau hết."

"Như vậy thì em sẽ không cần phải suy nghĩ ăn miếng nào trước ăn miếng nào sau." Anh vừa nói vừa đẩy đĩa bít tết qua cho Thương Dĩ Nhu, "Ăn đi, nửa chín nửa tái đấy."

"Anh mà cứ như thế sẽ chiều hư em đấy.". Ủ𝗇g‎ hộ‎ chí𝗇h‎ chủ‎ 𝗏ào‎ 𝗇gay‎ +‎ tr𝙪𝓶tr𝙪‎ y𝐞𝗇.𝗏𝗇‎ +

Khúc Mịch ngồi đối diện vẫn đang cắt bít tết, nghe vậy thì cười trả lời: "Chiều hư mới tốt, như thế những tên đàn ông khác mới tránh xa em."

"Thì ra anh có ý xấu." Thương Dĩ Nhu cười mắng.

Hai người vừa giỡn vừa ăn, một lúc sau, món ốc kiểu Pháp cũng được đưa lên. Khúc Mịch dùng kìm chuyên dụng gắp ốc rồi đặt vào đĩa nhỏ.

Thương Dĩ Nhu ăn thử một con, thịt ốc bọc bơ, bên trong có hành tây xắt nhỏ và tỏi bẩm, chấm với nước sốt của nhà hàng, mùi vị vô cùng thơm ngon.

Món cuối cùng là kem, Thương Dĩ Nhu múc một thìa vừa định cho vào miệng thì nghe Khúc Mịch lên tiếng.

"Tiểu Nhu, anh có một món quà muốn tặng em."

Trời ạ, chắc lại không giấu nhẫn trong kém đấy chứ? Cô sợ hãi không dám ăn, chỉ liếm thử một chút, không phát hiện bên trong có gì khác thường.

Cô ngẩng đầu thì thấy Khúc Mịch đưa cho mình một bì thư.

Cô khó hiểu nhận lấy mở ra xem, bên trong có một tờ giấy viết đầy chữ tiếng Anh.

"Đây là..."

"Thư báo trúng tuyển đại học XX ở Canada." Khúc Mịch lại uống một ly champagne, "Em đi đi, anh ủng hộ."

Thương Dĩ Nhu nhìn tờ thông báo trước mặt, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghèn nghẹn.

"Sao anh biết?" Cô cắn môi.

"Anh nghe em nói chuyện với chú. Xin lỗi, anh không cố ý."

"Thế nên anh lén đăng ký đại học XX sao? Sao anh lại nghĩ rằng em chắc chắn sẽ đi?"

"Anh hiểu em còn hơn hiểu bản thân mình nữa. Anh biết mười mấy năm qua em sống trong cô độc và sợ hãi, em đã bỏ lỡ quá nhiều việc. Em muốn giống mọi người cảm nhận khoảng thời gian đại học, hưởng thụ cuộc sống độc thân. Tuy rằng anh rất muốn kết hôn với em nhưng anh lại không muốn em có tiếc nuối. Cứ đi làm chuyện em muốn đi, chờ đến khi em không còn tiếc nuối nữa, chúng ta sẽ kết hôn."

"Nhưng..."

"Không có nhưng gì hết, em không cần nghĩ mình quá ích kỹ. Đồng hành là lời tỏ tình, chờ đợi là sự bày tỏ thâm tình nhất. Anh sẵn sàng chờ đợi để đổi lấy sự sẵn lòng của em, đổi lấy nửa đời còn lại cùng em hoạn nạn có nhau. Anh muốn em biết rằng dù có qua bao lâu, gặp bao nhiêu người, anh vẫn là người đàn ông trong định mệnh của em. Chúng ta vẫn còn khoảng thời gian rất dài, em cứ tiến lên phía trước đi. Thời gian sẽ thay em thử thách tình yêu của anh, sẽ làm em không hối hận khi quyết định ở bên anh."

"Anh cố tình muốn làm em khóc đấy hả?" Cô đóng bì thư lại, lấy ra một chiếc hộp trong túi xách, "Em cũng có một món quà muốn tặng anh."

Khúc Mịch sửng sốt, mở chiếc hộp Thương Dĩ Nhu tặng, bên trong thế mà là một cặp nhẫn bạch kim.

"Thật ra em muốn hỏi anh có thể cưới em không? Em không có giàu như anh, không mua nổi nhẫn kim cương, chắc anh sẽ không chê đấy chứ?"

Lần này tới phiên Khúc Mịch kinh ngạc. Anh nhìn cặp nhẫn trước mặt, luống cuống tay chân không biết phải làm gì. Anh lấy hai chiếc nhẫn ra, tự đeo một chiếc lên tay, chiếc còn lại đeo cho Thương Dĩ Nhu, hai người nắm chặt tay nhau, lấy di động ra chụp hình rồi đăng lên Wechat.

Chỉ một lát sau, bên dưới có vô số lời chúc phúc, đội hình sự ai nấy đều hỏi khi nào họ sẽ tổ chức đám cưới.

"Chúng tôi kết hôn rồi." Thương Dĩ Nhu nhìn dòng đăng trên Wechat.

"Sao hả? Sợ em không ở đây, anh sẽ thích người khác à?" Khúc Mịch trêu, "Em phải có lòng tin với anh chứ, anh rất kén chọn, không hề tùy tiện đâu."

"Khúc Mịch, em không đùa đâu. Nói thật, tuy rằng trước đây từ bỏ quyết định ra nước ngoài du học em vẫn có chút tiếc nuối. Em yêu anh, nhưng nếu bắt anh chờ em, em sẽ thấy mình quá ích kỷ. Xem giấy báo trúng tuyển, lại nghe những gì anh vừa nói, em thay đổi quyết định rồi. Khúc Mịch, việc em đi du học và việc chúng ta kết hôn không có xung đột. 9:00 sáng mai chúng ta đến Cục Dân Chính đi."

Để đưa ra quyết định này, Thương Dĩ Nhu không hề nhất thời xúc động. Thật ra cô đã định từ bỏ kế hoạch đi du học lần này, còn quyết định tạm dừng công việc để lo cho cuộc sống cá nhân. Cô tưởng hôm nay Khúc Mịch sẽ cầu hôn, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng hoàn toàn không ngờ Khúc Mịch lại đưa cô giấy báo trúng tuyển.

Thảo nào mấy ngày qua Khúc Mịch cứ lén la lén lút, có hôm trong đội hình sự không có việc gì cũng không thấy anh đâu, thì ra là đang lo việc này.

Cô biết Khúc Mịch yêu cô, cũng biết hiểu tâm trạng nôn nóng chờ con dâu bước vào nhà của mẹ Khúc. Cô đã nhận được quá nhiều, cô không thể cứ mãi ích kỹ. Cuộc đời là quá trình tràn ngập sự tiếc nuối, nếu bảo cô phải lựa chọn giữa kết hôn và đi du học, cô sẽ nghiêng về phía kết hôn.

Nhưng nghe Khúc Mịch nói, cô lại cảm thấy tạm thời chia xa cũng là cơ hội tốt để kiểm tra tình cảm của họ. Cô cũng không muốn Khúc Mịch có quyết định sai lầm, lần này quyết định kết hôn không phải để trói buộc nhau, mà là câu trả lời cho cuộc tình này. Tuy Thương Dĩ Nhu quyết định đi du học nhưng cô muốn cho Khúc Mịch biết trong suy nghĩ của cô, Khúc Mịch là đối tượng đáng để cô dựa vào cả đời. Cô rất coi trọng cuộc tình này, dù đi xa nhưng trái tim vẫn không rời đi.

Hai mắt Khúc Mịch sáng ngời, anh nắm chặt tay Thương Dĩ Nhu, cười nói: "Lừa em kết hôn dễ thật, anh còn một chiêu chưa dùng tới đấy." Nói rồi anh phất tay với nhân viên.

Nhân viên cầm đàn guitar tới, tiếng đàn piano trong nhà hàng dừng lại. Khúc Mịch nhận lấy guitar, đứng dậy bước về phía sân khấu, trước mặt anh có một chiếc micro, anh vừa cất tiếng lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

"Chào mọi người, quấy rầy mọi người dùng bữa. Bài hát dưới đây là tôi viết dành tặng bạn gái của tôi, mong rằng sau này cô ấy sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc."

Nói xong, anh nhẹ nhàng gảy guitar.

"Gặp được em là số phận ông trời sắp đặt, cứu rỗi tâm hồn mục nát này. Yêu em là định mệnh. Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến trái tim rung động. Yêu em trở thành điều tất yếu với anh..."

Anh vừa đàn vừa hát, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Thương Dĩ Nhu. Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Có người còn nhìn về phía Thương Dĩ Nhu như muốn xem rốt cuộc là cô gái như thế nào lại có thể chinh phục người đàn ông có khí chất và tài hoa như vậy.

Có vài cô gái còn mất bình tĩnh cáu giận với bạn trai, bảo anh ta không lãng mạn, trước nay chưa từng thổ lộ với mình trước mặt bao nhiêu người.

Trở thành đối tượng hâm mộ của tất cả con gái trong nhà hàng, Thương Dĩ Nhu đỏ mặt nhưng cũng thấy ngọt ngào không thôi.

Khúc Mịch cho cô quá nhiều bất ngờ tươi đẹp. Ông trời tổn thương cô, đồng thời cũng đưa tới thuốc trị bệnh, không thể không thừa nhận đây tình cảm của họ thật sự là do ông trời sắp đặt. Cô nghĩ, cô thật sự đã được giải thoát khỏi bóng ma thời thơ ấu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK