Trong không khí thoang thoảng mùi lạ mà lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu ngửi thấy. Có mùi máu, mùi thối rữa, còn có mùi nhựa và mùi bột talc.
Cô cẩn thận quan sát thì phát hiện căn phòng này không giống phòng ngủ mà giống phòng làm việc hơn.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Giữa phòng có một chiếc ghế và giá treo tranh. Trên đó là một bức tranh chưa hoàn thành, nó có đại dương rộng lớn, gió lớn cuốn theo những cơn sóng, mây đen trên trời dần hạ xuống thấp, kẹp ở giữa là một con hải âu đang chiến đấu với sóng và sấm sét đang đến gần.
Cả bức tranh lẽ ra phải tôn vinh được tinh thần dám chiến đấu chống lại số phần của hải âu nhưng Thương Dĩ Nhu lại hoàn toàn không cảm nhận được năng lực tích cực này. Dưới ánh sáng màu tím, cô phát hiện khu vực được tia sét chiếu sáng như một cái miệng đầy máu. Nhìn kỹ hơn, cô mới thấy bức tranh đang vẽ một con quỷ, tia sét là vết sẹo gớm ghiếc trên gương mặt, hải âu là mũi, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người xem dựng tóc gáy.
Bên cạnh đặt họa cụ, xung quanh thì trưng bày vài bức tượng điêu khắc và một số mô hình đơn giản.
Thương Dĩ Nhu giật mình nhận ra thứ ở trong góc là búp bê, kích thước tương đương với người thật, tóc dài xõa xuống, khoác trên mình một chiếc váy xinh đẹp.
Búp bê này quá chân thật rồi, nhất là làn da y hệt con người. Khoan, không đúng! Tay chân Thương Dĩ Nhu không thể cử động, cô cố nhếch người di chuyển lại gần.
Càng đến gần, mùi máu và mùi thối rữa trong không khí càng trở nên hữu hình và thực chất nó đến từ con búp bê.
Thương Dĩ Nhu sợ hãi mở to hai mắt. Trên con búp bê ấy đang khoác một lớp da người. Nếu cô có thể đứng dậy, cô tin chắc mình có thể tìm được vết khâu trên đầu của nó.
Feier thật sự là hung thủ của vụ án lột da! Nếu trước đó chỉ là nghi ngờ thì bây giờ Thương Dĩ Nhu có thể khẳng định. Feier lột da các cô gái sau đó mặc vào cho con búp bê, khâu lại ở phần đầu.
Những mùi bột talc mà Thương Dĩ Nhu ngửi được đến từ đâu? Thương Dĩ Nhu lại nhích lên trước, phát hiện con búp bê này có thể chạy bằng điện. Nó được mô phỏng hoàn toàn giống người thật từ các đặc điểm bên ngoài cho đến bộ phận sinh dục.
Thương Dĩ Nhu cúi đầu xuống xeo, cũng may, búp bê không mặc quần lót, cô có thể thấy rõ. Phần trong đùi búp bê còn sót lại chút tinh dịch, bên trong hẳn cũng có chất bôi trơn.
Cô vội chui ra, trong đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh vô cùng biến thái. Thảo nào những cô gái bị lột da không bị xâm phạm, thì ra là do Feier có đam mê đặc biệt.
Thương Dĩ Nhu lại nhích người về phía cửa sổ, muốn xem tình hình bên dưới đã bị James khống chế hay chưa.
Cô còn chưa kịp nhích đến thì đã nghe tiếng bước chân đến gần, vội khom người lăn về vị trí ban đầu. Sớm biết cách này có hiệu quả như vậy khi nãy cô nên làm thế.
Cửa mở, Joseph cầm con dao bước vào.
"Cô không nên trách cậu Feier, cậu ấy cũng rất đáng thương." Nói rồi ông ta giơ con dao lên.
Thương Dĩ Nhu nhắm mắt, cảm giác đau đớn trong dự đoán không tới. Cô mở mắt thì thấy Joseph đang giúp mình cắt bỏ dây thừng.
"Cậu Feier còn đang chuẩn bị, cô còn không đi sẽ không kịp nữa!" Joseph bảo cô đừng xuống lầu, ra khỏi cửa thì chạy theo hành lang, ở góc có một cầu thang hẹp dành cho người hầu, chỉ cần đi xuống sẽ thấy có một cánh cửa, chạy bằng đường đó là có thể chạy ra ngoài.
Thương Dĩ Nhu gật đầu, lập tức bỏ chạy. Nhưng còn chưa kịp mở cửa thì Feier đã tới.
Thấy tình hình trước mắt, hắn vội đóng cửa lại rồi dùng con dao trong tay đâm vào bụng Joseph. Một nhát, hai nhát, ba nhát... Joseph ngã xuống đất, toàn thân run rẩy rồi sau đó không còn nhúc nhích nữa.
Thương Dĩ Nhu từng làm việc với rất nhiều thi thể nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy một người đang sống sờ sờ bị giết, máu tươi chảy đầy đất, hơn nữa cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng một phút.
Cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ, quên cả việc bỏ trốn.
Feier cầm con dao đầy máu đi về phía cô.
"Tại sao anh lại làm vậy? Joseph, không phải, bố anh nói anh là người đáng thương. Trước khi chết ông ta không nói gì cả, nhưng anh ra tay lại không chút chần chờ, nhìn ông ấy chết anh cũng không đau thương. Anh đúng là máu lạnh vô tình, không còn nhân tính!" Thương Dĩ Nhu vừa nói vừa lùi lại.
"Cô đừng hòng kéo dài thời gian, camera gắn trên người cô đã bị lấy xuống rồi, bọn họ sẽ không tìm được cô nhanh như vậy đâu. Cô yên tâm, tôi sẽ biến cái chết của cô trở nên xứng đáng. Sinh mệnh của cô sẽ tiếp tục bằng một cách khác, hơn nữa còn được thăng hoa."
"Cái anh nói là tiếp tục hay thăng hoa thực chất là giết chóc, là biến thái!" Thương Dĩ Nhu lùi lại đụng trúng con búp bê. Cô đẩy con búp bê qua chỗ Feier rồi chạy về phía cửa sổ.
Không thể từ bỏ cơ hội chạy trốn, cô nhất định phải sống! Khúc Mịch nói đúng, để tính mạng của mình gặp uy hiếp là sự vô trách nhiệm với người mình yêu và gia đình.
Cô thật sự muốn mắng mình một trận, bây giờ mới chịu nhớ lời dặn của anh, sớm nghe anh nói bản thân đã không rơi vào nông nổi này.
Cô kéo rèm, nhìn Feier từng bước đến gần. Tuy đây là lầu hai nhưng căn biệt thự được xây theo phong cách châu Âu, tầng một rất cao, nhảy từ đây xuống không chết thì cũng tàn phế.
Mắt thấy Feier đến gần, cô cắn môi, nhảy đi, nhảy chết còn hơn bị lột da sống!
"Ầm!"
Cô vừa định nhắm mắt nhảy xuống thì cửa pha lê vỡ, một bóng người xông tới.
Cô còn chưa kịp thấy rõ đó là ai thì cái bóng ấy đã xông về phía Feier, chỉ dùng một cước đã khống chế được hắn. Cùng lúc đó, cửa ra vào bị đá văng từ bên ngoài, James dẫn theo đội cảnh sát chạy tới. Thấy Feier đã bị khống chế, ông lập tức lấy còng tay ra khóa hắn lại.
James chưa kịp thở phào thì lại bị một cước giáng vào mặt. Cảnh sát thấy có người tập kích đội trưởng đội hình sự thì lập tức chạy qua. Nhưng đến khi nhìn rõ đối phương họ đều sững sờ, không biết làm sao cho phải.
Thương Dĩ Nhu cũng giật mình, không phải James nói anh đi Ottawa rồi sao? Sao người này lại xông vào từ cửa sổ? Tính theo thời gian thì anh hẳn chỉ đang trên đường về thôi mới đúng.
Thì ra người xông vào từ cửa sổ chính là Khúc Mịch, anh khống chế Feier, thấy Thương Dĩ Nhu bình yên vô sự thì trực tiếp xông về phía James. Anh thật sự không nỡ nổi giận với cô nên trút hết tâm trạng tiêu cực lên người James.
James không đánh trả, Khúc Mịch bỗng dừng lại không đánh nữa: "10:00 sáng mai gặp ở đài quyền anh, không gặp không về!"
Rõ ràng là muốn đánh James một trận tơi tả mà! James nhìn Thương Dĩ Nhu, Thương Dĩ Nhu chỉ biết ra hiệu cầu phúc cho ông ta. Bây giờ cô là tượng Phật đất quá sông tự thân khó bảo toàn, sao có thể lo cho người khác được!
Khúc Mịch không thèm nhìn Thương Dĩ Nhu một cái, xoay người bỏ đi.
Thương Dĩ Nhu chột dạ đi theo. Ra khỏi biệt thự, cô thấy Khúc Mịch lên một chiếc xe cảnh sát. Cô vội chạy đến, tử mở cửa lên xe, ngoan ngoãn ngồi cạnh, thỉnh thoảng nhìn anh.
Cảnh sát lái xe đưa họ về nhà, trên đường, Khúc Mịch không nói một câu, trên mặt như viết bốn chữ "Đừng làm phiền anh".
Trước giờ Thương Dĩ Nhu chưa từng thấy Khúc Mịch như vậy, biết anh thật sự đã giận, bản thân không thể chỉ làm nũng mấy câu là qua chuyện.
Về nhà, Khúc Mịch thay đồ tắm rửa, lần đầu lên giường trước. Đến khi Thương Dĩ Nhu vào phòng thì anh đã nằm đưa lưng về phía cửa.
Cô lặng lẽ bước qua xem, anh nhắm mắt hình như đã ngủ rồi.
Trải qua việc hôm nay, Thương Dĩ Nhu như từ quỷ môn quan trở về, vô cùng mệt mỏi. Cô nằm xuống giường, chỉ một lát sau đã thiếp đi.
Trong mơ, cô mơ thấy rất nhiều con búp bê cười quái dị.
Khúc Mịch có cảm giác cô ngủ không yên nên xoay người lại, nhẹ nhàng ôm cô. Nhìn cung mày cô nhíu lại từ từ giãn ra, anh mới yên lòng.
"Sao lại không nghe lời vậy hả? Thật muốn đánh mông em mấy cái." Anh bất lực thở dài.
Khúc Mịch thật sự không dám tưởng tượng nếu bản thân đến trễ một giây, anh còn có thể ôm Thương Dĩ Nhu như vậy không!