Bởi vì được An Hòa dốc lòng chăm sóc, một phần cũng do thân thể Hứa úy thực sự vượt trội, không bao lâu, bác sĩ đã thông báo anh có thể xuất viện. Vì thế hôm nay, người nào đó liền quang minh chính đại dẫn theo 'Hoa khôi' của tổng y viện mới bị lừa gạt 'thăng chức' làm bạn gái cùng nhau trở về đại đội đặc chủng.
Từ thời gian đó đến nay, An Hòa luôn bị vết thương của Hứa Úy dắt mũi, toàn bộ tâm tư mười phần đều đặt hết lên người người kia, khiến cho cô hoàn toàn không có tinh lực nghĩ tới chuyện khác. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là An Hòa đã quên cuộc đối thoại giữa mình và cha ở nhà ngày trước, đồng thời, cô vẫn nhớ lời cha dặn dò về việc điều động.
Chỉ là.......Trong lòng vẫn còn có chút kháng cự.
An Hòa không muốn tương lai của mình bị người khác xếp đặt, cho dù là cha mẹ cũng không được.
Chỉ đơn giản muốn làm theo tiếng lòng mình, cố tình hết lần này tới lần khác liên tục xuất hiện những rắc rối ràng buộc cản trở bước chân của cô.
Quan trọng hơn là, nếu là trước kia chỉ đơn thuần muốn kiên trì với sự lựa chọn của bản thân, thì bây giờ đối với An Hòa mà nói, càng nhiều hơn là ---- luyến tiếc.
Cho dù thế gian này có rực rỡ chói lọi như thế nào đi nữa, đối với cô mà nói, luyến tiếc chỉ có duy nhất một người.
Trước kia là vậy, hiện tại, tương lai......vẫn là như thế.
Lệnh điều động phía trên sẽ không chính thức đưa xuống, cho nên có thể ở lại bên cạnh anh thêm vài ngày nữa......
Chỉ cần ở cùng nhau thêm một giây thôi, cũng đủ rồi.
"Nghĩ cái gì vậy cô bé?"
Bên tai bỗng nhiên xẹt qua hơi thở nóng rực mang theo sự ấm áp tươi mát đặc hữu trên người ai đó khiến cho An Hòa cứng đờ cả người, cô kiên quyết quay đầu lại, suýt chút nữa chạm phải gương mặt tuấn tú đang kề sát kia.
"Ong..." một tiếng, khí huyết người nào đó xộc lên tận đỉnh đầu.
"Tiểu Hòa?" Hứa Úy hoàn toàn không có một chút ý thức tự giác của kẻ gây họa, đôi mắt đen nhánh sáng ngời cứ thế dán chặt lên gương mặt đang giãy dụa của An hào, trong lòng dĩ nhiên đã đoán được tám chín phần rồi.
Nháy mắt, bên miệng thoáng vẽ nên một đường cong, ý cười trong đáy mắt càng triệt để hơn.
"A ------" Hứa Úy không có ý tốt nhìn An Hòa huýt sáo, lời nói ra khỏi miệng càng khiến cho bản thân An Hòa vốn đã vô cùng xấu hổ càng giận dữ xấu hổ thêm vài phần.
"Thế nào rồi hả? Đại --- Phấn --- Hồng!" Hứa Úy nhướng mày ngồi một bên cười đến lưu manh.
"Anh mới Đại phấn hồng! Anh, cả nhà anh đều là Đại phấn hồng!" An Hòa ôm gương mặt tưởng như sắp bị thiêu rụi nhìn Hứa Úy dựng đôi mày thanh tú.
" Không phải chứ!" Hứa Úy rảnh rang đáp trả: "Đại phấn hồng nhà ta nổi tiếng nhất chính là cái kia.......Bây giờ chắc không ở đây đâu nhỉ?!"
"AAAA...! Hứa Úy! Anh, cái đồ vô lại!" An Hòa dựa vào 'nguyên tắc lân cận', hướng bả vai gần ngay trước mặt của Hứa Úy cắn một ngụm.
"Á......" Hứa Úy hít vào một hơi khí lạnh.
Ra tay tàn nhẫn như vậy, người này có đúng là nàng dâu của anh không hả?!
"Phục hay không phục?!" An Hòa hơi buông lỏng lực đạo, dù cắn chặt răng vẫn cố gắng giữ chính xác lực đạo trên bờ vai anh, lời nói ậm ừ không rõ.
"Phục cái gì mà phục...." Hứa Úy trợn trừng mắt nói: "Em coi anh là thức ăn à?! Anh nói này vợ, răng miệng em cũng thật tốt nha..." Nói xong, Hứa Úy liền xách An Hòa đang nằm sấp trên vai mình xuống, ngay sau đó không chút do dự ôm cô vào trong ngực: "Cái miệng này mà lớn thêm chút nữa, chắc cánh tay này của anh cũng rớt xuống mất!"
"Cắn chết anh!" An Hòa thở phì phò ở trong lòng Hứa Úy, rên hừ hừ.
Hứa Úy bị bộ dáng chọc giận của cô làm cho buồn cười, trong lòng nhất thời xao động, trực tiếp cúi người khẽ ấn lên má cô một nụ hôn.
Vì thế thần trí người nào đó vừa mới thanh tỉnh không lâu lại một lần nữa bay lên mây rồi.
--- -------Đường phân cách phấn hồng---- ------ ----
"Ai...ôi, ai vậy nhỉ?" Vu Xuyến chớp chớp mắt tinh nghịch, ánh mắt lóe sáng giống như muốn xuyên thủng An Hòa vậy.
"Mình nói này, bên ngoài trời trong nắng ấm vạn dặm không có bóng mây, cậu làm sao lại mặt đỏ tía tai thế hả?"
"Cậu cho là mình giống cậu sao....Mỗi ngày đều nhìn thấy Lý Phong vui sướng lắm phải không." Giọng điệu của An Hòa vẫn thường thường như vậy, trước sau như một không có biểu cảm gì tiếp tục sửa sang lại tài liệu trong tay mình.
"Không phải ngày nào cậu cũng nhìn thấy Hứa Úy nhà mình hay sao?" Vu Xuyến thuận miệng đáp.
Sắc mặt An Hòa bỗng nhiên lại tức tối thêm mấy phần.
Nhìn thấy vậy trong lòng Vu Xuyến cũng ít nhiều đoán ra được rồi.
"Mình nói mấy ngày hôm nay tại sao cậu cứ bày ra cái bộ mặt oán niệm như vậy.... ....Hóa ra là giận dỗi với người ta hả?" Vu Xuyến không khỏi trêu chọc nói.
"Giận dỗi?" An Hòa hừ nhẹ một tiếng: "Mình ngược lại muốn có người giận dỗi với mình mà không được đây!"
"A....Thì ra hai người mấy ngày nay không gặp mặt nhau?" Vu Xuyến như bừng tỉnh, một giây sau liền thay bộ mặt khoa trương giả tạo bằng gương mặt tú bà kinh điển không gì sánh được: "Cô gái, ta thấy trong lời nói của cô thế nào lại có chút gì đó --- tịch mịch* nha?!" (*: Cô đơn, lẻ loi)
"Tịch mịch?" An Hòa trợn trừng mắt nói: "Phi...phi....mình nhổ vào!"
Một câu nói khiến cho Vu Xuyến cười đến vui vẻ, cô bước vài bước tới bên cạnh An Hòa, làm bộ hắng giọng nói: "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết......."
"Nói chuyện nghiêm chỉnh!" An Hòa nhíu mày, cho Vu Xuyến một cái liếc mắt cảnh cáo.
"Được thôi!" Vu Xuyến buông tay nhún vai nói: "Mình là chim Hỉ Thước thay nhà người ta đến mật báo, Ngưu Lang đang chờ ở bên ngoài, tốc độ của Chức Nữ ngài có phải nên nhanh lên một chút không?!"
"Sao không nói sớm!" An Hòa không nói hai lời liền bẹo cho Vu Xuyến hai cái lên má, vừa muốn nhấc chân chạy đi, lại như nhớ ra chuyện gì đó liền dừng bước.
"Ách......Dựa vào cái gì mà anh ta bảo mình tới thì mình phải tới, bảo mình ra ngoài tìm anh ta là phải ra hả?"
Ba ngày không đánh liền muốn leo tường dỡ ngói rồi, một ngày không 'bốp bốp chát chát' liền thấy khó chịu! Thực sự coi mình là Hoàng Đế sao?!
An Hòa hơi híp hai mắt lại, quyết ý muốn gìn giữ hình tượng con gái cao giá của bản thân.
"Mình nói này.....Hỷ Thước......" An Hòa quay đầu nhìn Vu Xuyến.
Vu Xuyến rất có bộ dáng bề trên, liếc mắt nói: "Làm gì?"
"Làm phiền Lão Nhân Gia ngài ra ngoài nói với Ngưu Lang một tiếng, nói với hắn hôm nay trong người Chức Nữ không khỏe, không thể tiếp khách được."
Cuối cùng bạn học Chức Nữ vẫn phải đi ra ngoài 'tiếp khách' ....Ách.....Hoặc là nói, bị bắt buộc ra ngoài tiếp khách thì thích hợp hơn một chút.
'Bộ dáng cũng rất lớn đấy.... ..." Hứa Úy nhẹ nhàng cạo cạo sống mũi An Hòa, nói: "Nếu không phải anh vào bắt người, em thực sự không nghĩ ra gặp anh đấy à?"
"Sao có thể chứ...." An Hòa trợn mắt nói láo: "Vừa nghe nói anh đến, chỉ còn kém hô vạn tuế quỳ xuống cung nghênh đại giá thôi."
Hứa Úy nhàn nhạt giương mắt, khẽ nhíu mày nói: "Vậy sao? Thế người vừa nãy khí thế hùng hồn là ai vậy hả?"
An Hòa không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu.
"Tiểu Hòa...." Hứa Úy cúi xuống nhìn, nghiêm cẩn chống lại tầm mắt của An Hòa: "Nhìn anh! Nói chuyện."
Nhìn đi, bộ đội đặc chủng đúng là bộ đội đặc chủng, nghe cái giọng điệu này, ai có thể dám nói 'không' chứ!
"Hừ...." Đợi nửa ngày mới thấy cô ngẩng đầu lên, trong miệng bắn ra cũng chỉ có một chữ đơn giản như vậy.
Hứa Úy cũng không vội, chờ cô tự mở miệng.
An Hòa giương mắt chống lại ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng của Hứa Úy.
Đây là cái loại tính tình gì chứ.... ... Cũng chỉ có mình anh dám ở trước mặt cô khoe mẽ như vậy.
Cố ý.... ......Đối với một Hứa Úy như vậy, An Hòa hoàn toàn không có sức chống cự.
"Mấy ngày nay anh làm gì mà không có chút tin tức nào vậy......." An Hòa rầu rĩ lên tiếng, trên mặt cũng treo bộ dáng lão đại không hài lòng.
Dù đã suy nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng giây phút chân chính nghe được câu trả lời của cô, Hứa Úy chợt thấy hơi giật mình.
"Anh có thể hiểu biểu hiện này của em là 'tương tư' không?" Qua một lúc lâu, Hứa Úy giương môi mỏng, giọng nói vẫn dịu dàng như trước.
Tương tư......Này, người anh em, anh có thể sến hơn một chút nữa không?!
An Hòa ra vẻ bị người đổ oan, giương mắt đón nhận cái nhìn của Hứa Úy: "Ừ, tương tư......Tương tư thành họa rồi!"
Hứa Úy khẽ cong môi cười, xoa xoa mái tóc đen xinh đẹp của cô.
"Tại vì mấy ngày gần đây bận chuẩn bị cho quân diễn, không phải không muốn đến gặp em, quả thực không thể phân thân ra được.......Nghe lời, đừng tức giận."
Không nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ đơn thuần trình bày giải thích như vậy.
Nhưng mà chỉ với mấy lời của người này thôi, cũng đủ để cho An Hòa hưởng thụ rồi.
Cô khẽ than nhẹ một tiếng, chút khó chịu trong lòng cũng chậm rãi phân tán đi.
Bọn họ là quân nhân, thời gian của bọn họ không chỉ thuộc về cô mà còn thuộc về quốc gia cùng người dân.
Đó là khao khát, cũng là chức trách của bọn họ.
Bất luận là Hứa Úy hay An Hòa, đối mặt với kỷ cương quân đội, bọn họ không có quyền nói 'không', càng không thể vì chuyện yêu đương trai gái mà ảnh hưởng đến nhiệm vụ được giao.
Bản thân cũng không phải là người không hiểu chuyện, đã lựa chọn anh, đạo lý đơn giản như thế làm sao cô lại không biết.
Chỉ là.....Nhớ nhung giống như một sợi dây leo sinh trưởng tốt, vừa dày lại bền chắc, từng chút từng chút một, gắt gao quấn chặt lấy trái tim cô.
Tâm tư cố thủ năm năm bỗng nhiên bị người ta mở ra, ào tới như vỡ đê, không chỉ có nhớ nhung mà còn cả kỳ vọng cùng khoảng trống muốn bù đắp.
Vì thế, không có lúc nào là không nhớ, không lúc nào không lo lắng.
Đơn giản vì người đó là anh.
"Em không có tức giận...." Lông mi dài cụp xuống, đáy lòng dâng lên từng đợt từng đợt cảm xúc phức tạp. Hứa Úy yên lặng nhìn An Hòa xinh đẹp động lòng người hơi ngoảnh mặt đi, vừa định giơ tay ôm cô vào lòng, liền nghe thấy một giọng nói rất không đúng lúc từ bên ngoài truyền tới.
"Báo cáo!"
Cuồng Phong đáng chết! Sáng mai Lão tử sẽ cho nhà cậu thêm 'Bữa ăn'!!!!
Hứa Úy hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể không quay đầu lại.
"Làm sao?"
Cuồng Phong nghe xong, liền nhận ra giọng điệu lão đại nhà mình có mười vạn cái không tình nguyện, ý tứ 'Cậu chết chắc rồi!".
Quả nhiên là tới không đúng lúc.... ...
"Báo....báo cáo, cái lão đại bảo tôi....... Khụ, anh bảo đi mượn cái gì đó đã sắp xếp xong xuôi rồi!" Cuồng Phong nói xong hướng Hứa Úy chào một cái quân lễ.
Có thế này, sắc mặt Hứa Úy mới hơi hòa hoãn lại một chút.
"Chạy xe tới đây....."
"Vâng!" Cuồng Phong đáp một tiếng vang dội, mím miệng nín cười nghẹn đến đỏ bừng mặt chạy về phía cách đó không xa.
"Đi thôi." Hứa Úy nhìn An Hòa ôn nhu nói.
"Đi đâu?" An Hòa nghi hoặc nhìn anh.
"Hóng gió."
Lời ít mà ý nhiều, còn nói năng rất hùng hồn.