Nhưng rõ ràng, cái kẻ đang phủ trên người cô kia hoàn toàn không có ý muốn buông tha cho cô, hai cánh tay thon dài mạnh mẽ giam cầm cả người An Hòa dưới thân, bờ môi mỏng mang theo nhiệt tình nóng bỏng không ngừng lại một giây, chậm rãi cọ sát trên da thịt cô.
Dây dưa, trằn trọc, lưu luyến, động tác không hề có một chút do dự nào, Hứa Úy ác ý day nhẹ lên mỗi tấc da thịt cô, mỗi một tấc làn môi mỏng lướt qua đều giống như bị dòng điện kích khởi, khiến cho cả người An Hòa không nhịn được mà run rẩy.
Cảnh tượng bên trong phòng vô cùng ái muội, không chỉ có nhiệt độ không ngừng tăng cao mà dục vọng cũng mãnh liệt đánh tới.
Những ngón tay thon dài mang theo vết chai vuốt ve dọc bên hông cô một đường hướng về phía trước, Hứa Úy nhẹ nhàng nâng tay lên, trong không khí liền truyền đến âm thanh quần áo cởi ra sột soạt.
Trong thời khắc khiến người ta tình mê ý loạn như vậy, cả người An Hòa sớm đã bị rút hết sức lực, cảm thấy dường như vô cùng mệt mỏi, muốn đưa tay ngăn cản lại phát hiện ra bản thân mình không còn chút sức lực nào.
Vì thế, ngay sau đó, da thịt trắng sứ của cô cứ như vậy lộ ra ngoài không khí.
Hứa Úy nghiêng người hôn lên môi An Hòa, xoắn xuyết quấn lấy, trằn trọc triền miên, thỏa mãn đem toàn bộ không khí trong miệng cô nuốt hết vào bụng, anh bắt đầu hôn dọc theo cần cổ bạch ngọc của cô rồi chậm rãi trượt xuống.
Một tấc lại một tấc, từng ly từng tí, không nhanh không chậm, giống như đang nhấm nháp món ăn điểm tâm vậy, mỗi một nơi anh ấn xuống đều lưu lại nhiệt độ của anh trên đó, thỉnh thoảng còn nhếch miệng lên cười, sau đó cánh môi mỏng lại không nặng không nhẹ mà mút xuống, cho đến khi da thịt chỗ đó hiện ra dấu vết nhàn nhạt mới thôi.
Ý thức đã tiến vào trạng thái nửa hỗn độn của An Hòa bị một động tác kia của Hứa Úy kích thích khẽ thở dốc không thôi, khi môi lưỡi nóng cháy của Hứa Úy cuối cùng cũng đánh chiếm lấy mềm mại trước ngực cô mà liếm láp, thì An Hòa rốt cuộc không kiềm nén nổi những tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng nữa.
“Ưhm.....” Thân thể không tự giác muốn né tránh sự cướp đoạt của người nọ, môi An Hòa khẽ run rẩy, giọng nói phát ra như có như không: “Hứa Úy... Đừng mà....”
Hứa Úy dường như không nghe thấy lời cô nói, hàm răng trắng ngà chỉnh tề ác ý cắn nhẹ một cái, trong nháy mắt kích thích nhũ hoa của cô dựng đứng lên, mà cả người An Hòa trông tích tắc ấy cũng chấn kinh mà thở gấp một tiếng.
“Đừng cái gì?” Người trước mặt hiển nhiên cười đến vô hại, một tay chống đỡ, một tay cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra lồng ngực tinh tráng cùng với những đường cong khỏe mạnh: “Đừng ngừng lại sao?”
Không chờ An Hòa mở miệng, Hứa Úy đã bá đạo cướp đoạt quyền được nói của cô. Đồng thời, đầu gối cứng rắn của anh dễ dàng đẩy hai chân An Hòa tách ra, áp tiểu Úy của mình sát vào, ở bên tai An Hòa cười khẽ một tiếng, nói: “Được. Liền thỏa mãn em.”
Ôn nhu mà kiên định, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ thăm dò vào, nơi tư mật nhất bị bên ngoài xâm nhập, An Hòa lập tức cảm nhận được một loại chấn động xa lạ trước nay chưa từng có.
Vẻ kinh ngạc tràn ngập trong mắt, Hứa Úy không tiếng động nhẹ nhàng hít vào, từng giọt mồ hôi ẩn nhẫn trên trán anh đang chậm rãi trượt xuống.
“Tiểu Hòa.....” Anh dịu dàng dụ dỗ gọi cô: “Mở mắt ra, mở mắt ra nhìn anh!”
Tròng mắt An Hòa ẩn chứa một mảnh hoảng hốt cùng thác loạn, ánh mắt mê ly vừa đúng chạm phải đáy mắt đen tối mờ sương của Hứa Úy.
“Nhìn anh.” Tại thời khắc này, âm thanh của anh lại dịu dàng như thế. Ở khoảng cách gần như vậy, An Hòa có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi dài của anh.
Mi mắt khẽ nâng lên, An Hòa thuận theo nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mắt mình.
“Đúng, chính là như vậy....” Hứa Úy khẽ hôn lên vành tai đã sớm đỏ rực của cô: “Nhìn anh, chỉ nhìn anh thôi.”
Ngay sau đó, vững vàng kiên định mà không mất đi sự ôn nhu, nhẹ nhàng đáp xuống.
Mang theo sự đau đớn cùng nhiệt độ không thể bỏ qua xâm nhập vào cơ thể An Hòa.
Cô không phát ra âm thanh gì, bởi vì môi đã bị Hứa Úy che lại.
Cảm nhận được * của cô chặt khít, Hứa Úy làm như trấn an mà hôn liếm vành tai An Hòa, lẳng lặng chờ đợi cơn đau đớn này qua đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảm giác đau đớn dần tan biến,nhịp tim cũng không còn rối loạn nữa, An Hòa bởi vì đau đớn mà cong người lên, rốt cuộc cũng có thể chậm rãi bình tĩnh lại.
“Không sao chứ?” Hứa Úy ngẩng đầu hôn lên môi cô, vầng trán vì cực lực ẩn nhẫn mà rỉ ra một tầng mồ hôi mịn.
Đôi mắt An Hòa khẽ động, đôi mắt trong veo vẫn còn ánh lên hơi nước.
“Ừm....” Nhẹ nhàng nháy mắt một cái.
Động tác của Hứa Úy vẫn cẩn thận tỉ mỉ như cũ, những cái hôn vụn vặt mà tinh tế của anh hạ xuống, khiến cho An Hòa rung động không thôi, trong mắt tràn ra một tia tình cảm dịu dàng.
Cảm giác được anh nâng niu quý trọng trong lòng bàn tay.
Giờ khắc này, bỗng nhiên không còn thấy khó chịu như trước nữa. Giống như một loại thuận nước đẩy thuyền, An Hòa nhẹ nâng cánh tay ngọc ngà của mình lên, chậm rãi ôm lấy cổ Hứa Úy.
Ánh mắt Hứa Úy chợt lóe, khóe môi kéo lên chút mỉm cười.
Sau đó, là những đợt va chạm cùng luận động vừa xa lạ mà kịch liệt.
Mới đầu, An Hòa còn gắt gao cắn chặt môi không chịu kê ra tiếng, nhưng sau khi bị Hứa Úy trêu chọc cùng dụ dỗ, hàm răng cắn chặt dễ dàng bị người nào đó bá đạo cạy mở ra, từng đợt lại từng đợt tấn công mạnh mẽ lên đỉnh khiến cho An Hòa bị kích thích, rốt cuộc không nhịn được nữa mà run rẩy ngâm khẽ ra tiếng.
Phải hình dung lần đầu tiên vừa xa lạ lại bất chợt của bọn họ như thế nào đây?
Chính là......vui vẻ tràn trề.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi trải qua một hồi mây mưa, cả người đau nhức không thể tả được, An Hòa cố gắng mở cặp mắt ngái ngủ của mình ra.
Đây đúng thật là......công việc đòi hỏi cường độ thể lực rất cao.
Ngón tay trắng nõn men theo gương mặt tuấn tú đang say ngủ đối diện. Hàng mi dài sắc bén, đôi mắt đen thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, rồi đến cánh môi mỏng..... Loại xúc cảm đó, chạm vào thật là tốt.
Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua phiến môi mỏng, vừa chạm nhẹ một chút, liền lập tức muốn rút về.
Vậy mà, cánh môi mới vừa rồi còn vểnh lên bỗng dưng động đậy, ngay sau đó, ngón tay An Hòa lập tức bị Hứa Úy tà ác ngậm chặt vào miệng, còn ác ý cắn răng lên.
“Buông ra....” An Hòa hơi nhướng mày sẵng giọng: “Anh còn chưa đanh răng đấy, gớm chết đi được.......”
“Anh còn không chê em chưa rửa tay đấy.....” Hứa Úy khẽ cười, nhẹ nhàng buông ra.
An Hòa đúng lúc rút tay về, nhìn quanh đầu ngón tay mình in dấu răng mờ của anh,liền nâng tay bẹo má anh.
“Anh nhìn đi, còn cắn ra dấu nữa!”
Đôi tuấn mi khẽ nhếch, Hứa Úy gọn gàng linh hoạt xoay người một cái, lập tức phủ lên người An Hòa, anh nhẹ nhàng kéo góc chăn lên, lộ ra bả vai trần của mình bên ngoài không khí.
“Nhìn đi, chỗ này của anh tối qua bị em cắn có thể xếp cả dãy đấy.... Em mỗi ngày đều dùng Blue Sky* hay sao mà răng miệng lại tốt như......”
(*Một nhãn hiệu kem đánh răng.)
Lời còn chưa dứt, bả vai ai đó lại in thêm một dấu răng cắn nữa.
..................
Những ngày bận rộn tiếp theo rốt cuộc cũng đến.
Không lâu sau khi báo cáo kết hôn được phê duyệt, người lớn hai nhà đã khẩn trương định ngày giờ tổ chức hôn lễ cho An Hòa và Hứa Úy.
Công tác bố trí phòng tân hôn, mở tiệc rượu chiêu đãi khách, phát thiệp mời, thuê áo cưới, chụp ảnh cưới.......Vì hai nhân vật chính thường xuyên phải đi công tác và làm nhiệm vụ mới nên trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Hứa Úy và An Hòa vội đến xoay mòng mòng.
Tuy nhiên không khí bên trong lại tràn ngập phấn khởi, cho dù có chút không ứng phó nổi nhưng cũng làm cho người ta vui sướng không thôi.
Vì thế, nụ cười tươi của hai người càng thêm chói mắt, trong mắt mỗi người đều ẩn chứa ý cười hạnh phúc mãn nguyện.
Trước ngày cử hành hôn lễ 3 ngày, Hứa Úy lái xe chở An Hòa tới một sườn núi nhỏ gần quân doanh đại đội đặc chủng quân khu X.
Lúc này đang là mùa xuân ấm áp, tầm mắt hướng về phía những hàng cây trải rộng bốn phía.
Hứa Úy cầm tay An Hòa xuống xe, hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay sóng vai nhau lướt qua những lùm cây xanh tốt đi về phía trên đồi.
Thuận theo di chúc của An Vũ, tro cốt của cậu được mai táng ở chốn này.
Hai bóng hình chói mắt sóng vai đứng cạnh nhau, lặng yên một lúc lâu không nói gì, sau khi một luồng nhó nhẹ thổi qua bên tai, Hứa Úy mới chậm rãi quay đầu nhìn An Hòa bên cạnh.
Đáy mắt trong veo chẳng biết từ lúc nào đã giăng đầy hơi nước, sóng mắt dập dờn, những ký ức trong dĩ vãng chợt ùa về.
“Bọn chị đến thăm em này.” Nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi bên tai, tầm mắt An Hòa phiêu dạt giữa không trung, giọng nói cũng dịu dàng hiếm thấy: “Tiểu Vũ, chị sắp kết hôn rồi.”
Gần như trong nháy mắt vừa dứt lời, nước mắt đảo quanh viền mắt không khống chế được nữa mà trào ra. Hai hàng nước mắt trượt dài trên gương mặt cô.
An Hòa ôm lấy cánh tay mang cho người ta cảm giác an tâm, hơi tăng thêm chút sức lực buộc chặt lại. Hứa Úy buông tay kéo An Hòa vào trong lòng, đôi mắt đen nhánh mang theo dòng hồi tưởng, hoài niệm mà kiên định.
“Tiểu Vũ, anh đã từng đáp ứng với em, cho tới giờ vẫn luôn giữ lời.” Hứa Úy nhìn về phía một khoảng không hư vô, lời nói ra vô cùng kiên định: “Anh sẽ dùng sinh mạng của mình để yêu thương, bảo vệ chị em.”
Đồi núi yên tĩnh vẫn như cũ bị bầu không khí tĩnh lặng bao phủ, nhưng mà xung quanh dường như đang nổi lên âm thanh cành lá lay động, càng ngày càng rõ ràng.
Phảng phất như là tiếng đáp lại của An Vũ.
Bầu trời trong xanh không một áng mây, nắng vàng ấm áp. An Hòa và Hứa Úy ôm nhau cùng ngẩng đầu, một chút sương mù cuối cùng trong lòng cũng theo ánh nắng vàng rực rỡ mà tiêu tán hết.
Rời xa đoạn ký ức này, cuốn theo gương mặt này đi....... Chỉ cần từng tồn tại, vĩnh viễn sẽ không bị mọi người lãng quên.
Chúng tôi vẫn sẽ nhớ đến gương mặt tươi cười đó của em.
Trong sáng, hồn nhiên, rực rỡ như ánh mặt trời....... Lúc nào cũng tươi cười chất phác.
Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ cùng nắm tay nhau bước đi.
Thay em đi hết quãng đời này.
Tiếp nhận những khổ đau và hạnh phúc của em ở thế giới này.
=== ====ooo~~~HOÀN~~ooo==== ===