"Khỏi cần vò đầu túm tóc, trông cũng sắp thành bánh quai chèo rồi đấy!" Ánh mắt An Quốc Huân mang theo vài phần chế nhạo nhìn cháu gái mình: "Đồng chí nhỏ nhanh chóng từ bỏ ý định chống cự đi, đừng hòng qua mắt được lão già cách mạng này."
"Người cũng biết rồi còn muốn hỏi cái gì chứ!" Biết không tránh thoát được trận này, An Hòa cũng không vòng vo nữa, dứt khoát đặt mông ngồi lên ghế. "Dựa vào tin tức nội bộ của người, kín kẽ đến một giọt nước cũng không rỉ ra ngoài, chút chuyện hư hỏng này của con hẳn đã sớm truyền đến tai của người rồi đi? Còn muốn con lãng phí thêm nước bọt làm gì a......"
"Hả, thì ra nha đầu con nuốt không trôi nên muốn nháo cùng ông nội phải không?" An Quốc Huân liếc mắt nhìn bộ dạng hờn dỗi của An Hòa nói: "Lão thủ trưởng ông đây còn chưa bày tỏ bất mãn gì, ngược lại đồng chí nhỏ con lại đòi ủy khuất cái gì, hử?"
"Người bất mãn cái gì a???" An Hòa phồng mang trợn mắt. "Giờ đã là thời đại yêu đương tự do rồi, chẳng lẽ cháu gái người muốn yêu đương cũng phải đánh báo cáo xin phép người trước hay sao a?"
"Chuyện mấy người trẻ tuổi bọn cháu từ trước đến giờ ông không quản, nhưng yêu đương kết hôn cũng không phải chuyện đùa, hôm nay nếu không phải ông đến bắt tại trận, con còn định để cháu rể của ta ẩn nấp bao lâu nữa hả?" Nói xong, An Quốc Huân nhíu mày nhìn cháu gái mình.
"Đó là do con còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, còn chưa biết phải nói như thế nào thôi..." An Hòa nhỏ giọng lầu bầu, chun mũi.
"A, vậy thì được rồi, xung đột chính diện thôi!" An lão gia cười ha ha lên: "Lại nói, phương thức gặp mặt này thật đúng là 'Hoàn toàn mới'."
"Hả?" An Hòa cả kinh, lập tức ngồi thẳng người: "Ông nội, người gặp anh ấy rồi sao?"
"Sao ông vừa mới nhắc đến đã đứng ngồi không yên rồi?" Đáy mắt An Quốc Huân ẩn giấu ý cười: "Nha đầu, vừa rồi không phải còn hờ hững với ông nội sao? Chỉ mới vậy thôi đã tước vũ khí đầu hàng rồi ư?"
"Trời ơi, ông nội đừng có trêu con nữa mà!" An Hòa vừa nói xong liền đứng dậy kéo lấy cánh tay An lão gia tử: "Người thấy....thế nào a?"
Ngoài miệng thì nói vậy, thức chất trong lòng An Hòa đã sớm căng lên như dây cung rồi.
"Ực- - - " Nhìn nét mặt không biểu cảm của ông nội, An Hòa khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
"Ừm..." An Quôc Huân ý vị sâu xa khẽ nói.
"Hử...." An Hòa chớp chớp mắt ngây ngốc: "Ừm' là ý gì chứ... Là đồng ý hay không?"
"Danh tiếng của tiểu tử kia cũng thật lớn." An Quốc Huân quay đầu nhìn An Hòa nói: "Đã nghe qua chiến tích quân sự của cậu ta. Tố chất quân sự khỏi cần nói, là nhân tài trong quân."
Đáy lòng An Hòa không dám buông lỏng chút nào, vẫn khẩn trương như cũ chờ đợi câu phía sau của ông nội.
"Có điều cá tính kiêu ngạo ngang ngược, bất quá cũng là bộ đội đặc chủng, kiêu ngạo một chút cũng không phải chuyện gì xấu...."
"Ừ ừ ừ ừ ừ đúng vậy!!!" An Hòa gật đầu như giã tỏi.
"Chậc chậc..." Lão gia tử nhếch miệng cười, giương mắt nhìn cháu gái trêu chọc: "Ông mới nói có vậy mà con đã tưởng thật rồi hả?"
"Ông.....nội....! ! ! !" An Hòa hô một tiếng, quẫn bách đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng.
"Ha ha...." An Quốc Huân thoải mái cười to, thương yêu xoa xoa đầu An Hòa nói: "Con cũng đừng khẩn trương quá. Nếu trái tim con cảm thấy bình yên ở đâu thì đặt ở đó đi. Ông nội đã sớm nói rồi còn gì! Chỉ cần cháu gái ta thích, thì ta cũng thích! Huống chi, tình huống của tiểu tử này ta cũng nắm được không ít. Không có gì là không bằng lòng hết, rất tốt! Trở về ta sẽ bàn chuyện này với cha con, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cũng nên quyết định rồi."
An Hòa nghe vậy đang thấy vui vẻ chợt cứng người lại, sắc mặt phiếm hồng nháy mắt lại u ám xuống.
"Ông nội.....Hứa Úy, anh ấy........Tiểu Vũ......"
Nhìn sắc mặt bỗng nhiên ủ rũ của An Hòa, An Quốc Huân cũng thu lại ý cười trên mặt, ông thở dài, vỗ nhè nhẹ lên vai An Hòa như trấn an.
"Chuyện của Tiểu Vũ cũng không thể trách cậu ta...... Tất cả mọi chuyện anh họ cháu đã nói hết cho ta nghe rồi." Nghĩ đến đứa cháu trai tuổi trẻ tài cao nhưng lại mất sớm của mình, An Quốc Huân cũng đỏ vành mắt: "Tiểu Vũ, đứa nhỏ ấy.... phận mỏng thôi!"
An Hòa nhẹ nhàng khịt khịt mũi, lông mi dài cụp xuống.
"Còn nữa..." An Quốc Huân đột nhiên như nhớ ra cái gì nhìn An Hòa nói: "Ta nghe nói, đứa nhỏ này là cháu trai của Hứa Thanh Tùng?"
"Hả...." Thời điểm nghe đến cái tên 'Hứa Thanh Tùng', huyệt thái dương của An Hòa đột nhiên nhảy lên mấy cái, như đã lường trước được chuyện xảy ra kế tiếp, không nhịn được mà có chút đau đầu.
--- ------ ----Đường phân cách thằng thắn được khoan hồng---- --------
Chạng vạng hôm nay, điện thoại riêng nhà Tư lệnh viên Quân khu Z - Hứa Thanh Tùng vang lên một hồi chuông lớn.
"Alo, xin chào, xin hỏi ai gọi vậy ạ?" Mỗ Tiểu Bảo nhà họ Hứa cầm lấy ống nghe lễ phép chào hỏi.
"Bảo lão gia nhà ngươi ra nghe điện thoại." Giọng điệu vô cùng tự nhiên, điều này làm cho mỗ Tiểu Bảo bên kia ngày nào cũng nghe được âm thanh cung kính cẩn thận phải trố mắt một phen.
"Hứa Thanh Tùng không có ở đây!"
Vậy mà gọi thẳng tên húy?! Mỗ tiểu Bảo cắn cắn môi, dè dặt quay đầu nhìn về phía Hứa lão gia đang ngồi xem báo trên ghế sofa.
"Sao thế?" Hứa Thanh Tùng thấy vậy thì tháo kính xuống, đặt tờ báo trên tay xuống, sau đó thong thả bước đến nghe điện thoại.
"Alo?"
"Tôi nói ông chứ Hứa Thanh Tùng, to đầu vậy rồi mà còn ngủ nướng? Trễ vậy mới nghe điện thoại!" Nghe thấy âm thanh đã quen thuộc nhiều năm vang đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Lão An, chút nhẫn nại đó mà ông cũng không có sao, thật là uổng phí nhiều năm làm cách mạng!" Đối với lão bạn già kiêm đối thủ lâu năm, Hứa Thanh Tùng buông miệng cũng không khách khí chút nào: "Trận gió nào thổi ông tới đây thế hả? Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Nghe ra hình như ông không tình nguyện lắm thì phải!" Vừa nghe Hứa Thanh Tùng nói xong, ý cười gắn đầy bên miệng An Quốc Huân liền tan biến hết: "Ông tưởng tôi muốn gọi điện cho ông lắm à?! Bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ món nợ kia đấy! Tôi nói cho ông biết lão Hứa, riêng chuyện này hai ta còn chưa xong đâu!"
"Đúng thật là hẹp hòi! Chẳng phải chỉ câu nhiều hơn ông một con cá thôi sao!? Thắng bại là chuyện thường nhà binh, đạo lý dễ hiểu này còn cần tôi phải dạy lại cho ông nữa không?!" Hứa Thanh Tùng ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng ở nơi An Quốc Huân không nhìn thấy được lại cười đến đắc ý.
"Chó má! Đó là ông câu hả? Rõ ràng là ông qua mặt lão Lục gạt cá từ giỏ của lão ta qua! Ông dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế mà cũng đòi thắng à! Không tính toán gì hết!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở phì phò của An Quốc Huân.
"Ông quản đó là ai câu à?! Ở trong giỏ của tôi thì chính là của tôi!" Hứa Thanh Tùng cười nói: "Quan trọng không phải là quá trình mà là kết quả, hiểu không?"
"Phi!" An Quốc Huân nhổ một câu: "Đúng là kẻ vô lại. Vẫn vô lại như xưa!"
(*Hình như anh Úy được thừa hưởng từ gia gia nhà mình hơi nhiều )
"Hắc, ông quản được à!" Hứa lão gia tử nhướng mày nhếch miệng nói: "Tôi nói ông chứ Lão An, ông gọi điện đến đây không phải muốn tranh đấu với tôi đấy chứ?"
"Đẹp mặt nhà ông!" An Quốc Huân cả giận nói: "Tưởng mình là 'Da hai mặt' thì là ngon à?! Gọi điện thoại cho ông còn không phải vì cháu gái tôi sao!?"
"Tiểu Hòa?" Hứa Thanh Tùng nghe xong không khỏi kinh ngạc: "Nha đầu đấy làm sao?"
"Hừ...." An Quốc Huân hừ lạnh một tiếng: "Mệt cho ông còn mang danh lính trinh sát đấy! Chuyện bên mình mà cũng không điều tra ra được!"
"Lão già này đừng có mải cằn nhằn nữa!" Tính tình nóng này của Hứa Thanh Tùng trỗi dậy, thúc giục nói: "Rốt cuộc là làm sao hả?"
"Còn không phải cháu trai bảo bối nhà ông à...." An lão gia cắn răng nghiến lợi.
"Úy nhi?" Hứa Thanh Tùng sửng sốt, ngay sau đó chất vấn hỏi: "Úy nhi làm sao?"
"Làm sao?" An Quốc Huân 'chậc chậc' nói: "Ông làm ông nội kiểu gì thế hả? Cháu trai nhà ông thừa dịp thiếu người, giương đông kích tay, đem bắt cóc Tiểu Hòa nhà tôi đi rồi! Chuyện lớn như thế mà còn không biết?!"
"A!!!" Hứa Thanh Tùng cả kinh lại vui vẻ ra mặt, bàn tay to đánh 'bốp' một cái lên đùi: "Còn có chuyện này?! Tiểu tử thối này, chuyện tốt thế này cũng không báo cho ông nội nó một tiếng...... Hai người bọn nó hiện tại đang ở đâu?!"
"Còn ở đâu được nữa, quân khu X! Chẳng lẽ yêu đương rồi ném công việc đi sao?" An Quốc Huân tức giận nói.
"Được, chuyện này tôi biết rồi!" Hứa lão gia vô cùng vui vẻ nói: "Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cha Hứa Úy, chuyện tốt này phải đến nhà họ An cầu hôn mới được!"
Cầu hôn..... Khóe miệng An Quốc Huân run lẩy bẩy.
"Tôi có nói đồng ý sao! Công lực da mặt dày của ông thật sự là vô địch thiên hạ, tôi gọi điện chỉ là để thông báo cho ông một tiếng, nói cho cháu trai nhà ông biết, khỏi cần nghĩ đến chuyện mang cháu gái nhà ta đi dễ dàng như thế!" An Quốc Huân nổi giận nói.
"Nam lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, ông lại muốn xem náo nhiệt cái gì!" Hứa Thanh Tùng ở bên này dựng râu trợn mắt nói: "Tiểu Hòa đã định là cháu dâu của tôi rồi! Chuyện này không có phần của lão đâu, quay về chờ gả cháu gái đi!"
Không đợi An Quốc Huân mở miệng phản bác thêm gì nữa, Hứa Thanh Tùng lòng như lửa đốt quẳng điện thoại xuống.
Nhanh tay lục lọi ra cái số điện thoại tám trăm năm cũng không đánh một lần kia, Hứa lão gia không chút do dự nhấn số gọi đi.
--- ----------Đường phân cách gặp gỡ thủ trưởng---- ------ ---
"Alo?" Giọng Hứa Úy nhàn nhạt.
"Tiểu tử thối kia, ông không gọi cho mày thì mày cũng quên luôn mất cửa nhà mình mở hướng nào nữa rồi phải không?"
"Ông nội?" Hứa Úy ngẩn ra. "Ông sao lại...."
"Ông không rảnh thừa lời với mày, chỉ hỏi mày một câu --- mày với cháu gái An Quốc Huân - An Hòa có quan hệ gì?" Lão gia tử đi thẳng vào vấn đề.
Chuyện này trong lòng Hứa Úy đã tính toán trước.
"Ông cũng đã gọi điện tới đây rồi, còn muốn cháu nhiều lời làm gì?" Hứa Úy nhếch miệng cười.
"Tiểu hỗn đản...." Lời của Hứa Úy cấp cho Hứa Thanh Tùng một viên 'Định tâm hoàn', lão gia tử ở đầu bên kia toét miệng hỏi: "Báo cáo kết hôn khi nào thì phê xuống?"
"Phê cái gì chứ...." Hứa Úy làm bộ thở dài: "Cháu còn chưa nộp lên...."
"Sao lại thế?" Hứa Thanh Tùng đột nhiên cao giọng, ngay cả Lý Viêm vừa mới đi đến bên cạnh Hứa Úy cũng nghe được rõ ràng.
Hứa Úy từ từ quay đầu liếc mắt nhìn Lý Viêm bên cạnh.
"Hỏi mày đấy!" Ông cụ ở bên kia gào lên.
"Gần đây bận chuẩn bị quân diễn nên....Trở về...."
"Về cái gì mà về! Nhìn cái bộ dạng dây dưa của mày đi! Hai bảy, hai tám tuổi đầu cũng không biết lo lắng sốt ruột gì cả! Tác phong nhanh nhẹn lên chút giao báo cáo kết hôn lên đây cho ông! Có nghe không?!" Lão thủ trưởng lớn tiếng nói.
"Cái này...." Hứa Úy làm bộ cố ý liếc mắt nhìn Lý Viêm.
"Thế nào, có khó khăn?" Nhạy bén nhận ra giọng nói của Hứa Úy hơi do dự, Hứa Thanh Tùng nhíu mày hỏi.
Lý Viêm nhìn cái điệu bộ này đã đoán chắc được tám chín phần.
Anh ta nhìn Hứa Úy nháy nháy mắt vài cái, lại không biết người kia lại giả bộ hồ hồ không hiểu.
Đây là muốn buộc Lý Viêm anh phải đầu hàng đây mà!
Nhìn thấy khóe miệng Hứa Úy thấp thoáng ý cười, Lý Viêm tức đến ngứa răng.
"Hứa Úy, đâu rồi?" Hồi lâu không thấy cháu trai đáp lại, Hứa Thanh Tùng nhất thời mất hết kiên nhẫn nói: "Có gì khó khăn cứ nói, nếu quả thực cần, chuyện này ông có thể ra mặt..."
"Không có chuyện gì." Hứa Úy mỉm cười: "Lát nữa cháu sẽ đến phòng đại đội trưởng nộp báo cáo kết hôn."
Nói xong người nào đó còn làm như lơ đãng liếc Lý Viêm một cái.