“Cho nên, nếu bây giờ tôi giết ông, tất cả những thứ của ông tức khắc sẽ rơi vào tay tôi --- bao gồm cả đám người đứng ngoài cửa kia thời thời khắc khắc chuẩn bị nghe lệnh của ông xông vào để xử lý tôi.
“Nói như thế....” Giản Trọng chậm rãi giương mắt nhìn Giản Phong nói: “Có gì khác nhau, nếu con giết ta lúc này, con cũng không sống sót được.” Nói xong Giản Trọng thế nhưng kéo kéo khóe miệng lên.
“Vô cùng bất hạnh.” Giản Phong giương đôi mi anh tuấn, cười khẽ: “Từ giây phút nhìn thấy ông bước vào căn phòng này, tôi đã không nghĩ có thể sống mà rời khỏi đây - - - Đương nhiên, tôi không thể, ông cũng đừng hòng.”
Đến tận lúc này, 'Đàm phán' hoàn toàn thất bại, cả hai người bọn họ gần như cùng lúc giơ súng hướng về phía đối phương, trong chớp mắt, bên trong căn phòng, chỉ thấy vang lên một tiếng súng, đợi đến khi hai người hồi phục lại tinh thần, Giản Phong đã ngã ngồi xuống đất, chỗ cánh tay phải đã sớm máu tươi đầm đìa, súng trên tay cũng trượt xuống bên chân.
Nhưng lực chú ý lúc này của Giản Phong cũng không nằm trên cánh tay bị thương kia, mà lúc này, anh lại vươn tay trái ôm lấy bụng của mình.
Hành tẩu giang hồ hơn nửa đời người, Giản Trọng đã sớm nổi lên sát tâm, sẽ không bận tậm đối phương là ai, tình trạng của đối phương như thế nào, đối mặt với khe hở rõ ràng như thế của ‘kẻ địch’, trong lòng Giản Trọng thầm hô lên một tiếng 'Trời cũng giúp ta', ngay sau đó lần nữa nhắm ngay súng về phía Giản Phong - - -
Lần đây, người đối diện với họng súng đen tối, chính là đầu Giản Phong.
“Phanh- - - “ Trong nháy mắt cò súng bị kéo lên, trong phòng có người thẳng tắp ngã ngửa trên đất.
Máu tươi, mang theo nhiệt độ không thể bỏ qua phun đầy trên đất.
Hết thảy phát sinh trong nháy mắt, nhìn Giản Trọng trong nháy mắt bị đánh gục dưới đất, trong khoảng thời gian ngắn, Giản Phong như người mất hồn.
“Kiên trì một chút.” Cho đến khi bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp không tính là quen thuộc, Giản Phong mới chậm rãi giương mắt nhìn đối phương.
“Là anh....” Lời nói kế tiếp liền bị một trận đau đớn chôn vùi, ngay sau đó dạ dày không thể chịu được nữa mà cuộn trào lên, phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm.
--- ------ --------Đường phân cách tình địch gặp nhau---- -----
Khi Giản Phong lần nữa mở mắt ra, thấy mình đã nằm trong bệnh viện.
Tình cảnh trước lúc anh ngất đi vẫn còn rành rành trước mắt, Giản Phong cũng không đi đánh giá xung quanh, cũng không ấn chuông đầu giường gọi y tá, mà mặc cho suy nghĩ trôi dạt thật lâu, cuối cùng mới dần dần lắng xuống.
“Cảm thấy thế nào?” Lúc Giản Phong vẫn còn đang suy nghĩ đến thất thần, Hứa Úy nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào trong phòng bệnh.
Giản Phong vừa muốn mở miệng trả lời vấn đề của anh, thế nhưng ngoài miệng không nhịn được mà hỏi một câu khác - -
“Cô ấy không sao chứ?”
Hứa Úy cúi đầu nhìn người đối diện, lập tức chậm rãi mở miệng nói: “Ừ. Bị tuột huyết áp, chỉ là gần đây trải qua không ít chuyện, bất quá.... Trước mắt đã khôi phục lại rất nhiều rồi.”
Những lời này, người trước mặt ngay ở lần đầu tiên nhìn thấy anh đã muốn hỏi ngay rồi.
Hơn nữa, Giản Phong cũng thật lòng đối tốt với An Hòa, đây cũng coi như chuyện hiếm có rồi.
Hứa Úy không nói nên lời cảm giác của anh lúc này, không phải bài xích, cũng không phải là ghen tị, đủ loại cảm xúc hỗn tạp đan xen vào nhau, khiến cho người từ trước đến giờ luôn suy nghĩ rõ ràng như anh cũng bị xoay mòng mòng, muốn gỡ cũng không gỡ được.
Mà sau khi nghe được câu trả lời liên quan đến tình trạng hiện giờ của An Hòa từ Hứa Úy, tảng đá thấp thỏm trong lòng Giản Phong cuối cùng cũng bỏ được xuống, anh ta thầm thở dài một hơi, lại lập tức giương mắt chống lại tầm mắt của Hứa Úy.
“Bệnh của tôi....... Đừng nói cho cô ấy biết. Tất cả những chuyện liên quan đến tôi, cũng đừng nói với cô ấy.”
“Vì sao?” Hứa Úy hơi thu liễm mày lại.
“Không cần thiết.” Giản Phong nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên, sắc mặt vốn đã tái nhợt lúc này càng lộ ra vẻ suy yếu: “Tôi đối với cô ấy tuy rằng không có ý nghĩa đặc biệt gì.... Nhưng tôi cũng không hi vọng tạo nên một khoảng trống trong lòng cô ấy.”
“Anh đã biết bệnh của bản thân... Vì sao không nắm chắc thời gian chữa trị?”
“Lúc phát hiện ra cũng đã ở giai đoạn cuối rồi.” Giản Phong nhàn nhạt nói, cứ như việc bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối này với anh ta không có quan hệ gì vậy. “Huống chi, có thể anh không nhận ra, trên thế giới này, chẳng phải tất cả mọi người sinh ra đều có một lý do cùng ý nghĩa nào đó sao.”
“Anh vậy mà là người tiêu cực như thế sao?” Hứa Úy nhàn nhạt lên tiếng: “Bênh của anh, tôi có thể không nói.... Nếu thật sự có một ngày như vậy, anh cảm thấy cô ấy sẽ không biết sao?”
“Biết thì có thể thế nào chứ?” Khóe miệng Giản Phong hơi kéo lên chút tươi cười ảm đạm yếu ớt: “Tôi đối với cô ấy mà nói, ngay cả bạn bè bình thường cũng không được tính. Nhiều nhất --- chỉ là hai người lợi dụng lẫn nhau, hai bên hợp tác cùng có lợi.”
“Cho dù gạt cô ấy bệnh của anh.... Anh vì cô ấy mà làm những chuyện này, nếu không có người nói, cô ấy làm sao có thể biết?” Hứa Úy giương mắt nhìn Giản Phong trên giường bệnh.
“Hứa đội, nói như vậy, theo lời anh nói.... Tôi không thể nói là kinh ngạc mà phải nói là lấy làm sửng sốt rồi.” Giản Phong giương mắt nhìn Hứa Úy nói: “Cho dù trong lòng An Hòa không có tôi, đối với anh mà nói, tôi cũng nên được xem như là tình địch chứ? Anh không biết rằng đối với tình địch của mình mà nói ra những lời này.... Là một chuyện rất khó hiểu sao?”
“Tôi chỉ dựa trên việc công mà nói lên ý kiến của mình.” Đáy mắt Hứa Úy vẫn như trước hâm thúy, đen như mực vậy: “Trên phương diện tình cảm, tôi chưa bao giờ so đo vụn vặt với bất kỳ kẻ nào. Nhưng anh lại là một người ngoại lệ --- cho dù chúng ta đứng trên hai lập trường hoàn toàn đối địch nhau.”
“A... Tôi đây thật sự đúng là vô cùng vinh hạnh.” Giản Phong cười khẽ:“Bất quá, tuy tôi không phải loại người thích xem nhẹ bản thân, nhưng cho dù là lập trường hay là thời điểm xuất phát, tôi so với anh đều không thể đứng ngang hàng nhau được.”
“Bất luận là hiện tại hay tương lai, tôi cũng không cho rằng tình yêu của tôi đối với Tiểu Hòa lại không bằng tình cảm sâu sắc không vụ lợi của anh dành cho cô ấy. Nhưng không thể không nói, nếu như có thể thay đổi lập trường, người tri kỉ như anh có lẽ mới là người thích hợp ở bên cô ấy hơn.”
“Cho dù lập trường có khác đi thì sao chứ?” Nụ cười bên khóe miệng Giản Phong càng ngày càng mờ nhạt, anh ta lặng yên thở dài, anh mắt cùng trở nên mơ hồ: “Dựa theo tình hình của tôi lúc này, cô ấy theo tôi mới là tình huống tồi tệ nhất --- cho nên nói, ở một mức độ nào đó, tôi nên cảm ơn ông trời đã an bài mọi chuyện giống như bây giờ.”
“Sống được một ngày, quý trọng một ngày, chẳng lẽ cho tới bây giờ anh chưa từng tưởng tượng qua cuộc sống như vậy sao?” Hứa Úy cao giọng mở miệng nói: “Như vậy - - - có thể có cô ấy làm bạn bên người.”
Anh cũng giống như cô ấy vậy, đều có thể tươi cười cùng nhau dưới ánh mặt trời, bởi vậy mới có thể ở dưới bất cứ tình huống gì cũng đều tự tin và kiên định mà chắc chắn tình cảm của mình.
“Đối với tôi mà nói, tôi có thể dũng cảm mà đối diện với người tôi yêu không yêu tôi, nhưng không đủ dũng cảm đối mặt với người mà tôi phải rời xa ---- hoặc là nói, tôi không thể không vì một nguyên nhân nào đó mà rời xa cô ấy.”
Một câu cuối cùng nói ra, sắc mặt Giản Phong đột nhiên bị che kín bởi tầng cô đơn vô hạn.
Mà Hứa Úy trong khoảnh khắc đó cũng chỉ biết thẩm thở dài trong lòng.
“Còn nữa...” Trong chốc lát Giản Phong đã điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, nhìn Hứa Úy nhíu mày nói: “Tôi cũng muốn cảm ơn anh --- đã cứu tôi một mạng.”
“Anh không cần phải khách khí với tôi.” Đáy mắt đen như mực của Hứa Úy chậm rãi bao phủ một tầng sương mù: “Nói là cứu anh, kỳ thực là có 3 nguyên nhân.”
Giản Phong trầm mặc nhìn chăm chú vào bóng hình người đàn ông cao ngất phía trước, lẳng lặng chờ đợi lời phía sau của anh.
“Thứ nhất, dưới tình huống lúc ấy, làm như vậy hoàn toàn là theo bản năng, huống chi, đây cũng là nhiệm vụ cùng chức trách của tôi.” Hứa Úy liếc Giản Phong một cái, tiếp tục nói: “Thứ hai, anh đã giúp tôi cứu hai chiến hữu của mình ra ngoài, bất chấp hai người được cứu giam cùng An Hòa trong nhà kho là người nằm vùng của chúng tôi, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy, cho nên, tôi cứu anh, vốn là hợp tình hợp lý. Có muốn cảm ơn, cũng phải là tôi nói cảm ơn mới đúng.”
“Anh không cần cảm ơn tôi.” Giản Phong thản nhiên nói: “Tôi không phải đấng cứu thế, sống chết của bọn họ chẳng liên quan gì đến tôi cả?! Tôi làm như vậy chẳng qua là vì An Hòa --- dựa theo tính cách của cô ấy, dù có chạy thoát được cũng nhất định sẽ vòng vèo trở lại để cứu hai người nằm vùng kia, nếu tôi không cứu hai người nằm vùng kia ra, đến lúc An Hòa trở lại, mới thực sự là lành ít dữ nhiều.”
“Cho nên nói, anh đã sớm phát hiện ra hai người chúng ta cài vào bên cạnh anh và Giản Trọng là nằm vùng?”
“Không sai.” Giản Phong hờ hững nói.
“Vậy vì sao lúc anh phát hiện ra bọn họ là nằm vùng lại không xử lý bọn họ ngay?” Hứa Úy tiếp tục hỏi.
“Rất đơn giản. Thứ nhất là vì bọn họ đã là nằm vùng của quân đội, điều đó có nghĩa là bọn họ dù ít hay nhiều cũng sẽ định kỳ bí mật báo tin về cho các người, cùng lúc đó, các người bên kia cũng sẽ có một chút tin tức phản hồi về.”
“Vậy còn điểm thứ hai?” Hứa Úy truy hỏi.
“Ý của tôi chính là, dù có ngày An Hòa rơi vào tay của Giản Trọng, có người nằm vùng của quân đội ở đây, có bọn họ trợ giúp, cơ hội trốn thoát của cô ấy cũng lớn hơn một chút. Chính là cái gọi 'lo trước khỏi họa'.”
Hứa Úy sau khi nghe xong liền nhẹ nhàng cảm thán một tiếng.
Mỗi một việc anh ta làm đều là vì lo lắng cho sự an toàn An Hòa. Nói ra, cũng thật là đáng thương cho tấm chân tình của anh ta.
“Tôi vừa nói, tôi cứu anh, là vì 3 lý do, lý do thứ 3 kia...” Suy nghĩ một chút, Hứa Úy chậm rãi nói tiếp: “Điều thứ 3 đó là năm năm trước tôi nợ anh một phần ân tình.”
Lời vừa nói xong, cả Hứa Úy và Giản Phong hai người thế nhưng không hẹn mà gặp cùng nhau im lặng xuống.
“Chuyện này.... Cũng không cần nói cho cô ấy biết.” Thật lâu sau, Giản Phong mới nhàn nhạt mở miệng nói ra những lời này.
“Anh thế này xem như 'Làm chuyện tốt bất lưu danh' trang sử sách sao?” Hứa Úy giọng điệu bình thường nhưng lời nói ra lại mang theo vài phần trêu chọc.
“Tôi chỉ không muốn gợi lên chuyện thương tâm trong lòng cô ấy.” Giản Phong lẳng lặng mở miệng nói: “Huống chi... Lúc đó tôi thay anh cứu ra, chẳng qua cũng chỉ là một thân xác trẻ tuổi đã mất đi sinh mệnh của mình thôi.”
Lúc này đây, không khí trầm mặc của căn phòng bỗng nhiên bị người ngoài đánh vỡ.
Hứa Úy không nói gì, Giản Phong cũng không lên tiếng.
Người vừa kích động đẩy cửa vào, là gương mặt tái nhợt của An Hòa.