“Cô đã nói cô không thể nhìn thấu tôi, làm lại biết được trong lòng tôi có nhớ nhung hay không?” Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú vương chút cô đơn, Giản Phong rũ mắt, tầm mắt anh ta thế nhưng không giống như đôi mắt xinh đẹp thường ngày nhìn An Hòa: “An Hòa, tôi hẳn là nên khen cô dũng cảm hay quá tự tin đây?”
An Hòa không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Giản Phong chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta.
“Cô không sợ, những lời vừa rồi của cô có thể sẽ làm tôi thẹn quá hóa giận sao?” Miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt Giản phong lại nhẹ nhàng rơi xuống hai bên gò má An Hòa.
“Thì sao?” An Hòa chậm rãi nâng mắt, vừa hay chống lại tầm mắt của người nọ, đôi đồng tử lập tức hiện lên tư thái thấy chết không sờn: “Lo lắng thì có ích gì sao? Nói vẫn chính là nói. Cho dù anh có tức giận hay không, lời nói này tôi vẫn sẽ không thu hồi lại.”
Đôi đồng đử của Giản Phong chợt co rút lại, chỉ trong nửa giây vẻ mặt đã trở nên vô vùng phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, Giản thiếu gia anh đã khi nào bị người ta cự tuyệt? Có có kẻ nào dám ngỗ ngược bất tuân với anh ta như vậy? Có khi nào bị người ta xem nhẹ, lại còn lấy loại tư thái 'bất quá cũng chỉ là người ngoài' đối xử với anh như vậy?
Nhưng người con gái trước mắt này, vừa hay đã thỏa mãn có thừa những điều kiện ở trên.
Không thể không nói, Giản Phong anh tuy không phải vì những điều đó mới yêu cô, nhưng lại bởi vì loại phương thức đổi xử này mới càng để ý đến cô hơn.
Loại cảm giác này thật kỳ quái, giống như càng dựa sát vào cô, khoảng cách của hai người càng xa. Song khi loại cảm giác xa lạ này càng ngày càng rõ ràng, trong lòng Giản Phong khó có thể ngăn chặn lòng yêu thích cùng ái mộ dành cho cô tăng lên một phần.
Rất khó có thể nói rõ.
“Em thật sự....” Ánh mắt thâm thúy của Giản Phong nhàn nhạt hiện lên chút lạnh lẽo: “Ngay cả một chút cho có lệ với tôi cũng không chịu sao?”
“Vấn đề là anh thật sự muốn tôi có lệ với mình sao?” An Hòa dũng cảm đón nhận ánh mắt của Giản Phong, trong mắt không hề có một tia hoảng sợ cùng lùi bước nào.
“Dám nói mấy lời này...... Em không sợ tôi nghe xong sẽ đổi ý sao, không tiếp tục thực hiện giao ước lúc trước của chúng ta nữa?”
“Anh sẽ không.” An Hòa khẽ kéo lên một nụ cười yếu ớt.
“Làm sao em dám chắc chắn như vậy?” Đôi mày kiếm sắc bén của Giản Phong hơi nhếch lên.
“Cảm giác.”
Ngay sau đó bờ môi Giản Phong cũng hơi nhướng lên tươi cười tà mị 'mê hoặc chúng sinh'.
“Cảm giác? Ha ha ha...” Nói xong, khóe miệng vừa mới nhếch lên đường cong lại lần nữa bị thu lại: “An Hòa, đến mức này, em đã không thể nói là tự tin --- mà là quá tự phụ rồi.”
Vẻ mặt An Hòa là một bộ từ chối cho ý kiến.
“Nếu cảm giác của em sai thì sao?” Giản Phong cúi đầu rũ mắt nhìn An Hòa thăm dò.
“Vậy thì cứ để nó sai thôi.” An Hòa không chút để ý nói ra những lời này, giống như chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô vậy, đôi mắt trong veo vẫn một bộ 'sóng nước chẳng sao' như cũ: “Mũi tên đã lên cung không thể quay đầu được nữa*”
(* Hiểu là lời nói như bát nước đổ đi)
Trong lòng thoáng cảm thấy đau đớn như lửa thiêu, mà giờ phút này Giản phong chỉ muốn đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào ánh mắt trong veo, tinh khiết như nước của An Hòa.
So với những người phụ nữ khác, An Hòa thật sự có khả năng khiến cho anh động tâm rất nhiều.
Cô không giống như những người bình thường, cô hời hợt xa cách, cô bình tĩnh lạnh nhạt, cô thông minh hiểu biết.... Tất cả những điều này khiến cho một người đã quen biết phụ nữ bao nhiêu năm qua như Giản Phong, chung quy cũng không cưỡng lại được một người đặc biệt như cô.
Vừa gặp, đã hoàn toàn bị hãm sâu vào.
Giờ khắc này, trong lòng Giản Phong bỗng có cảm giác châm chọc tràn ngập như muốn phá miệng mà cười ra tiếng.
--- ------ ----=.==.=.=.=.=.=.=.=.=..=.--- ------ ---
“Lão gia, Thiếu gia và An tiểu thư đã đến.” Người làm cung kính khom lưng với người đàn ông trước mặt, sau đó hơi nghiêng người lùi về phía sau nhường lối.
“Ừ. Lui xuống đi.” Người đàn ông đang nằm trên ghế chợp mắt, chậm rãi mở mắt ra, thong thả đứng dậy bước về phía cỗ máy quay đĩa hát phong cách cổ xưa mà tao nhã.
Một bước lại một bước, rốt cuộc người đàn ông hơn nửa đời người 'oai phong một cõi' cũng lộ mặt lần đầu tiên trước mặt An Hòa.
An Hòa cố gắng ưỡn ngực đứng thẳng, bởi vì lúc này đây cô cảm thấy hốt hoảng đến quên cả hô hấp.
Bình tĩnh......Không được để lộ ra cảm xúc khác thường...... Phải tự nhiên một chút..... Khoan dung một chút.
Dưới đáy lòng An Hòa không ngừng ám chỉ bản thân cần phải làm thế nào, cặp mắt sáng gắt gao kiềm nén, lúc nào cũng có thể bộc phát ra những thù hận cùng căm phẫn chất chứa bao năm qua.
Sau đó, chậm rãi nâng mắt, chống lại tầm mắt của người kia.
Bản thân An Hòa cũng nhận ra được, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đó, sống lưng cô chợt căng cứng lên.
Diện mạo người kia có ba phần giống với Giản Phong, nhưng lại giống đến mười phần khí chất hiên ngang.
Không, phải nói là, càng nhìn càng không thấu, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.
“An Hòa, An tiểu thư?” Lời nói ra đầy chính khí nghiêm nghị.
“Vâng.” Mặt mày khe run nhẹ, An Hòa lẳng lặng đáp.
“Tôi là Giản Trọng, cha của Giản Phong.” Ánh mắt ông ta khẽ đánh về phía Giản Phong, tầm mắt lần nữa quay về trên người An Hòa.
“Giản tiên sinh.” An Hòa cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng sắp bị đình trệ, kiềm xuống hận ý đang bốc lên đỉnh đầu, An Hòa gằn từng câu từng chữ rõ ràng: “Chào ngài.”
“Nghe Giản Phong nói, hai người đã bàn đến chuyện kết hôn.” Ánh mắt thâm trầm của Giản Phong thẳng thừng đón nhận ánh mắt của An Hòa: “Nếu đã như vậy, An tiểu thư cũng không cần phải khách sáo như vậy.”
An Hòa giương mắt nhìn người đàn ông trước mắt này.
Nhìn cảnh tượng này, rất khó có thể tưởng tượng ông ta chỉ là một ông lão mặc áo trắng luyện Thái cực quyền. Nhưng mà, khí chất cả người ông ta cũng không vì vậy mà giảm đi phần nào. Rõ ràng dáng người trung bình của ông ta cũng không che đậy hết bản tính thận trọng cùng kín đáo trong xương. Mà nhìn vào gương mặt ông ta, người ta lại càng thấy được một loại khôn khéo lão luyện đã đến độ chín muồi của người đàn ông.
Chính là hắn, chính người này đã đoạt đi tính mạng người thân yêu nhất của cô. Từ đó, mỗi khi nhắc tới người này, An Hòa đều hận không thể róc từng miếng xương miếng thịt của hắn ta ra, đốt xương thành tro.
Nhưng An Hòa chính là An Hòa.
Cô biết rõbản thân dù có một phần vạn khả năng có thể đánh gục Giản Trọng vào lúc này, thì mạng của cô cũng sẽ không thoát được. Vì vậy, dù bao nhiêu thù hận đang sôi trào trong máu, nhưng lúc này, An Hòa vẫn cố giữ vững sự ung dung thản nhiên, mặt không biến sắc.
Có lẽ là mạo hiểm, nhưng lần đi Newyork này, An Hòa xác thực chính là vì hai chữ 'báo thù' này mà đến.
Bản thân không có cách nào có thể lật đổ được đối phương, cô liền mượn tay Giản Phong vì mình mà cung cấp 'lợi ích' đầu tiên, chính là xác định vị trí của Giản Trọng. Mà trước đó, người kia vốn không biết rằng, trong mấy ngày ngắn ngủn ở lại đó, An Hòa đã sớm liên hệ được với tuyến người nằm vùng của quân khu X cài vào bên cạnh Giản Phong. Cô biết, việc cô bị bắt cóc và cùng Giản Phong đến Mỹ, đám người Lý Viêm đã sớm biết được vì bọn họ vẫn luôn chú ý đến vụ án này. Bởi vậy, đợi đến lúc bọn họ ra tay, An Hòa cũng có thể cùng với nhóm nằm vùng bên này, cố gắng hết sức làm nội ứng cho đám người Hứa Úy, nhất định phải tóm được Giản Trọng vào tròng.
Đối với đại đội đặc chủng mả nói, nhiệm vụ yêu cầu cao nhất chính là tính cơ mật, Hứa Úy đương nhiên cũng không hé lộ nửa chữ với An Hòa.
Nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, mấy năm này, An Hòa dù trong tối hay ngoài sáng vẫn luôn thông qua tầng tầng lớp lớp quan hệ dùng phương thức của riêng mình cẩn thận chú ý đến từng động thái của đối phương.
Bởi vậy, chuyện bị bắt cóc là một nhẽ, thế nhưng nó lại vừa hay cũng thành toàn cho An Hòa, nhờ đó giúp cô thuận lợi nắm giữ được nhất cử nhất động của đối phương từ đó tìm ra thời cơ tốt nhất.
Vì thế, cô mới có cơ hội được trực tiếp chạm mặt với Giản Trọng như thế này.
“Cảm ơn ngài.” An Hòa không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại Giản Trọng một câu.
--- ------ ----Đường phân cách âm dương chẳng sai---- ------ ---
Đối với một người mà từ nhỏ đến lớn mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió như An Hòa mà nói, cô vẫn cho là, đối với những việc mà mình cảm thấy nắm chắc sự tình, thường thường đều sẽ thu được kết quả không tệ.
Nhưng sự thật là, mặc dù cô chưa từng đánh giá cao năng lực của bản thân, nhưng đã quá mức khinh thị Giản Trọng rồi.
Vào ngày thứ 3 sau khi An Hòa vào ở trong tòa dinh thự xa hoa này. Cô đã mượn danh nghĩa tham quan ngôi nhà mà không tiếng động ghi nhớ hết toàn bộ kết cấu trong căn nhà này.
Đối với tuyến người của quân khu X đến đây nằm vùng mà nói, hoạt động của bọn họ bình thường cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, đôi khi bởi vìnhững tình huống xảy ra quanh mình mà không thể không buông tha cho một ít thu hoạch hoặc tin tức tốt bên trong này, vì thế, An Hòa không thể nghi ngờ gì đã bù lại khuyết điểm ấy của bọn họ.
Song, trong lúc An Hòa gần như dò xét lại lần nữa từng ngóc ngách trong ngồi nhà này, muốn đem tất cả những tin tức mà cô nắm được tiết lộ cho nhóm người nằm vùng, không ngờ đến lại xảy ra biến cố bất ngờ.
Địa điểm giao hẹn đã được lựa chọn rất tốt, nhưng lại không thấy một bóng người nào.
An Hòa không khỏi run sợ, ngay lập tức muốn xoay người nhấc chân rời khỏi đây.
“Cạch - - “ Phía sau truyền tới âm thanh cửa phòng bị khóa trái.
Hỏng rồi.... An Hòa thầm kêu hỏng trong lòng.
Ngay sau đó, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
An Hòa cắn răng cầm ống nghe lên.
“Tác phong làm việc quả nhiên y như tên nghịch tử kia....” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh cười như không cười của Giản Trọng: “An tiểu thư, cô thực sự cho rằng tôi ngu xuẩn đến mức tin tưởng cô sẽ chịu làm con dâu của kẻ thù đã giết chết em trai mình sao? Tôi nên nói là cô quá ngây thơ hay là quá nóng lòng muốn báo thù cho em trai mình đây?”
An Hòa thầm cắn răng, sau đó từ từ buông lỏng ra.
“Giản Trọng, tôi luôn tin tưởng ông trời có mắt, ông làm nhiều việc không có nhân tính như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng.”
“Lời này cô nên giữ lại xuống suối vàng nói với em trai bảo bổi của mình cũng không tệ.”
Đầu bên kia truyền đến âm thanh “tút tút...”
Ngay sau đó, mấy người đàn ông trung niên sắc mặt không tốt tiến vào đè chặt bả vai của An Hòa xuống, lôi cô ra khỏi phòng.
Không lâu sau, ở dười một tầng hầm âm u ẩm ướt, An Hòa gặp được hai vị chiến hữu sớm đã chồng chất vết thương trên người.
Tầm mắt cô lại nhìn tới những vết máu loang lổ cùng miệng vết thương, liền đoán ngay ra, bọn họ đã phải trải qua quá trình ép cung tàn khốc như thế nào.
“Một đám cháu rùa....” Nhìn thấy một người nằm vùng trong đó cả người be bét máu tươi, nhìn kỹ một chút còn có thể thấy xương cốt bị lòi ra ngoài miệng vết thương dài, khiến An Hòa run rẩy cắn chặt răng, hung hăng mắng một tiếng.
Miệng vết thương bởi vì không được xử lý kiệp thời, trong tay lại không có thuốc tiêu viêm, vị chiến hữu kia đã bị sốt sao mấy giờ liền, lúc này đã rơi vào trạng thái hỗn độn, cả người thần trí đều không được không tỉnh táo.
Vết máu nửa mới nửa cũ, vô cùng thê thảm, nhìn thôi cũng biết được anh ta lúc này đang phải chịu đựng đau đớn đến mức nào.
An Hòa nghiến răng, dứt khoát kéo vạt váy của mình xuống, xé một mảnh dài, gọn gàng linh hoạt bắt đầu dùng hết tất cả khả năng của mình băng bó cầm máu cho hai người kia.
Từ ngày bị bắt đến lúc bị giam dười tầng hầm này, An Hòa luôn luôn dựa vào cảm giác của bản thân, ước chừng cứ cách mỗi giờ lại cầm viên đá nhỏ tán loạn trên đất vẽ một đường thẳng xuống. Mắt nhìn thấy có lẽ sắp qua một ngày một đêm, rốt cuộc cửa tầng hầm cũng được người mở ra.
An Hòa vốn đã mệt mỏi đến ực điểm, cả thể xác và tinh thần trong nháy mắt tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đầu, bất động thanh sắc nhìn phương hướng cửa mở ra, đầu óc An Hòa nhanh chóng xoay chuyển, suy tư về con đường chạy trốn cùng phương thức rời khỏi đây.
Hai người nằm vùng đều bị thương rất nặng, nếu vẫn cứ kéo dài như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị chết.
Trong đầu vừa suy nghĩ như vậy, tâm tư An Hòa đều đặt hết lên việc làm thế nào chạy khỏi nơi này, trong thời gian ngắn nhất tìm được thuốc và công cụ cứu giúp hai người sống qua ải này.
Nhưng người đến rõ ràng tính cảnh giác rất cao, hai người đàn ông trẻ tuổi đi thẳng đến chỗ An Hòa, nhìn cũng không thèm nhìn hai người bị thương nặng đang nằm liệt dưới đất.
Chuyến đi này, hai người kia xác định lành ít dữ nhiều rồi. (ed: Ý chỉ 2 người bị trọng thương nhé ^^, còn 2 thanh niên đi vào kia là ai, cứ đọc rồi sẽ rõ nha!)
Suy nghĩ một chút, trong lòng An Hòa đã không đè nén nối ức chế trong lòng, nâng khuỷu tay đánh về phía hàm dưới của 1 trong 2 người mới đến kia, hung hăng đột kích không chút lưu tình.
Một trong hai tên bị đánh, đau đến đỏ mắt ôm cằm cúi người xuống, nhưng còn chưa đợi hắn ta hoàn hồn lại, An Hòa đã gọn gàng mà linh hoặt 'bổ' thêm cho hắn một cái.
Mắt thấy người đi cùng mình vừa mới hòa hoãn một chút, lại thấy An Hòa còn định đánh tiếp, tên còn lại liền nâng tay lên, miệng thì hô lớn.
An Hòa muốn nhấc chân đá cho tên kia một cước, trong đầu bỗng nhiên truyền đến một trận choáng váng hoa mắt.
Vừa hay tạo cơ hội tấn công tuyệt hảo cho tên kia, làm cho An Hòa vừa mới đứng vững lại được, thì vai trái truyền đến một hồi đau nhức giống như bị gãy xương vậy.
Chiêu tiếp theo nhất định là đánh vào chỗ yếu.... An Hòa bị đánh trúng, cộng thêm tinh thần mấy ngày nay luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, mệt mỏi, hơn nữa, một ngày một đêm chưa uống qua một giọt nước, đã sớm không còn hơi sức để chống lại đòn tấn công tiếp theo nữa rồi.
Lần này, nói không chừng, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.
Trước mặt An Hòa là một mảnh mơ hồ, đang lúc cô lẳng lặng chờ đối phương nhắm ngay điểm yếu của mình mà đánh vào, thì người thanh niên trước mắt lại ầm ầm ngã xuống.
Sau đó, An Hòa sớm không đững vững nổi được một đôi tay mạnh mẽ vững vàng tiếp được, ôm ngay vào lòng, lồng ngực rắn chắc cùng hơi thở quen thuộc đầy ấm áp đập vào mũi cô.
Đó là gương mặt tuấn tú đã khắc sâu trong lòng cô, mà An Hòa tuyệt đối không nghĩ anh lại có thể xuất hiện ở đây lúc này.
“Tiểu Hòa....”
Bên tai truyền đến tiếng gọi vô cùng lo lắng của người kia.