• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hứa Úy....” Trương Hân thì thào lặp lại cái tên này lần nữa, ngay lập tức kinh ngạc mà nhìn về phía An Hòa: “Có phải là cái người có biệt hiệu Thiết Tử* trong đại đội đặc chủng của Tiểu Vũ lúc trước?” (*người thép)

“Ừ.” An Hòa hơi ngẩng mặt lên, chậm rãi rủ mí mắt xuống.

Ngừng lại một lúc, Trương Hân bỗng vươn tay vỗ nhẹ lên vai An Hòa.

“Khi đó có nghe em trai con nhắc đến.... Mẹ còn tưởng đâu, quan hệ giữa hai đứa tốt như vậy, đứa nhỏ kia lại ưu tú như thế, rõ ràng nếu tác hợp hai đứa thành đôi sẽ thật tốt...... An Vũ mỗi ngày đều gào thét muốn anh rể, nếu con thực sự thành đôi với Hứa Úy, cũng coi như đúng với nguyện vọng của nó rồi.” Nói xong, Trương Hân không dấu vết thở dài, nơi đáy mắt có vài phần xúc động: “Chỉ tiếc là....”

Trương Hân không nói thêm gì nữa.

An Hòa cũng không tự giác mà căng thẳng.

Chỉ tiếc.... Chuyện hai người bên nhau, người hi vọng được nhìn thấy được lại vĩnh viễn không thể đến được.

An Hòa biết, câu nói này, mẹ cô nghẹn ngào trong cổ họng không nói ra được.

“Ba con nói thế nào?” Nhìn thấy sắc mặt con gái trong nháy mắt cũng trầm xuống, Trương Hân khôi phục lại cảm xúc, vội vàng nói sang chuyện khác.

“Mẹ cũng biết mà....” An Hòa cười khổ một tiếng, ngả đầu xuống gối.

“Chậc.... Thật là cân não.” Trương Hân không khỏi líu lưỡi liên tục, đưa tay qua lôi kéo An Hòa cả người đang mềm nhũn, lười biếng như con chi chi, “Ba con chưa nói vì sao ông ấy không đồng ý sao?”

An Hòa thở dài, giản lược vắn tắt kể lại cuộc trò chuyện với ba cô lúc chiều.

Trương Hân nghe xong cũng thầm than nhẹ, nhưng đến cuối cùng vẫn là đau lòng cho con gái, vì thế liền vuốt tóc cô trấn an: “Ba con lớn tuổi rồi, đối với ông ấy mà nói yên ổn mới là sự bảo đảm vững chắc nhất. Dù sao.... Ông ấy cũng không chịu được thêm dày vò gì nữa.”

An Hòa đem cằm đặt trên gối, trầm mặc không nói gì.

“Này... Con định thế nào?” Trương Hân nghiêng đầu nhìn chằm chằm An Hòa yên lặng không lên tiếng.

“Con có lựa chọn khác sao?” Giọng An Hòa rầu rĩ, lộ ra vẻ chán nản không nói nên lời.

“Tước vũ khí đầu hàng hoặc là đấu tranh đến cùng?” Trương Hân vỗ một cái lên ót An Hòa: “Thế nào, con còn có lựa chọn thứ ba sao?”(ed: Chị Hòa khéo có bà mẹ chỉ điểm hầy! >.<)

An Hòa ôm gối lắc lắc đầu.

“Vậy không kết hôn sao!” Cũng là phụ nữ, nhìn thấy biểu cảm trên mặt An Hòa, Trương Hân có thể đoán được tám chín phần tâm tư của con gái: “Nói thật.... An An, hai người các con đã tiến triển đến bước kia rồi hả?”

An Hòa lườm một cái cực kỳ khinh thường, nhìn bà mẹ nhà mình vừa mới khôi phục lại cảm xúc vậy mà không biết từ lúc nào đã biến thành bộ dạng bát quái như vậy rồi.

Chậc... Quả nhiên là bản tính bát quái ai cũng có! Giỏi thật, già trẻ đều chơi, không buông tha một ai!

“Chưa đến bước kia!” An Hòa nói như đinh đóng cột đánh vỡ ảo tưởng của An Hòa.

“Dù sao mẹ cũng không thật sự tin nha....” Trương Hân nháy nháy mắt nhìn con gái: “Thanh niên trẻ tuổi đều không phải chuộng củi khô bốc lửa sao.... Ngày nào cũng 'ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp', hai đứa ngay cả nắm tay cũng chưa thử qua?”

“Nắm tay.... Con còn nắm chân nữa đấy!” An Hòa thật không chịu nổi nữa buông cả người nhào trên giường. “Mẹ, mẹ cũng một nắm tuổi rồi..... Ba ba bình thường dạy dỗ mẹ như thế nào vậy hả! Thật là....”

“Hắc!” Trương Hân không nặng không nhẹ vỗ một cái vào mông An Hòa: “Giờ cô còn định giáo dục cả mẹ cô nữa hả! Nhanh gả đi cho mau! Tôi cũng sớm được yên thân, ngủ cho ngon!”

“Mẹ nhân lúc chưa muộn đi mở đường đi ha....” An Hòa vừa nói vừa ngáp dài mộtcái: “Nhanh đi về ngủ đi, nhanh về phòng mà cầm tay nắm chân với lão An của mẹ đi..... Con còn muốn ngủ!”

Miệng Trương Hân còn lảm nhảm cái gì nữa, nhưng An Hòa sớm không chịu nỗi quấy nhiễu, khoát khoát tay cả người cuộn tròn trong chăn kín mít.

Trương Hân giơ tay lôi lôi kéo kéo hai cái không được, cuối cùng chỉ biết cười khẽ lắc lắc đầu, lúc ra khỏi phòng An Hòa còn nhân tiện khép cửa phòng lại cho cô.

Bầu không khí rốt cuộc cũng được yên tĩnh rồi.

--- ------ ---------Đường phân cách đấu tranh đến cùng---- ---------

Gia giáo nhà họ An đó là --- 'chim non dậy sớm có sâu ăn'. Vì thế An Hòa bình thường đã không được hưởng thụ phúc lợi ngủ nướng đến lúc về nhà cũng vẫn phải dậy sớm.

Sau một hồi vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm vào nhau, An Hòa rốt cuộc cũng dậy khỏi giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt sau đó xuống phòng bếp ăn sáng cùng ba mẹ.

Đối với chuyện về Hứa Úy, cô vẫn chưa cho ba cô một đáp án chính xác. Nhưng chính An Chính Thần cũng không có ý thúc giục, chỉ làm ra vẻ nghiêm túc nói một câu hi vọng An Hòa sẽ suy xét cân nhắc mọi mặt, sau đó cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa.

An Hòa biết, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách. Cô bây giờ đã về Bắc Kinh, việc gặp mặt Hứa Úy dường như là một chuyện xa vời. Chuyện cứ tiếp diễn như vậy, ba cô có rất nhiều biện pháp hạn chế cô.

Nhưng nếu có người hỏi cô đã có 'kế hoạch chiến lược nào chưa', quả thực cô không biết nói phải nói như thế nào. Vốn cho rằng chuyện đến mức này cũng chỉ có thể cương trước như vậy rồi tính sau.

Nhưng cô không nghĩ đến, chuyện lại xoay chuyển theo nhanh như vậy.

Hôm nay, An Hòa ở nhà nghỉ ngơi, lúc đang ở thư phòng đọc sách thì điện thoại riêng vang lên.

“Alo?” An Hòa một tay cầm điện thoại, tay kia thuận thế đặt sách lên bàn trà.

“An An, nghe nói ba con đã điều con từ quân khu X về rồi hả?” Đầu bên kia truyền đến âm thanh của ông nội An.

“A....Ông nội!” An Hòa nghe vậy thì cong môi cười: “Đúng vậy a, ba con mà xuất mã, hiệu suất không chỉ nhanh bình thường thôi đâu.”

“Ở phương diện này, động tác của nó cũng thật mau!” An Quốc Huân hừ nhẹ một tiếng, nói: “Quỷ nha đầu kia, con đã trở về mà không biết đường đến thăm ông nội con sao?!”

“Lúc trước con có nói cùng ba ba đến, nhưng ba con nói thời gian này ông và bà nội không ở Bắc Kinh, bảo con chờ hai người trở lại rồi qua thăm!”

“Ông với bà nội con đã về tối qua rồi. Hôm nay con rảnh không? Bây giờ liền chạy qua đây đi, a?”

Lúc An Hòa còn chưa phản ứng kịp thì An lão gia tử bên kia đã nhanh chóng cúp điện thoại rồi.

Đúng là lão tướng a.... An Hòa thầm cảm thán một tiếng.

Làm việc lúc nào cũng gọn gàng dứt khoát....... Tuyệt đối không dài dòng dây dưa!

--- ---------Đường phân cách hai quân tranh chấp---- --------

Giống như trong tưởng tượng, sau khi đến nhà ông nội, còn chưa ngồi nóng ghế, bà nội đã nóng lòng lôi kéo An Hòa hỏi han tung tích của cháu rể tương lại.

Sau khi hỏi rõ một trận, bà cụ liền thỏa mãn, vui mừng 'gào thét' muốn gặp người, chỉnh An Hòa đến không chịu được, liên tục phải giải thích rằng ba cô còn chưa thông qua.

Lúc này, An lão gia tử ngồi một bên nghe thấy sớm đã không kiên nhẫn, đến giờ triệt để buồn bực một phen, nhưng nghĩ đến con trai làm như vậy cũng có cái lý của nó, gương mặt già nhất thờixoắn xuýt không yên.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, cuối cùng, An Quốc Huân quyết định đánh một cuộc điện thoại nội tuyến cho Hứa Thanh Tùng.

Vậy là, vì nóng lòng được gặp cháu dâu mà sau khi tiếp điện thoại xong, Hứa Thanh Tùng liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà ông bạn già.

“Bình thường hẹn ông đi câu cá thì phải chờ đến mặt trời lặn đằng tây đi, hôm nay sao tay chân lưu loát vậy hả? Ông bôi dầu vào chân hay lắp bánh phong hỏa vậy hả?” Vừa mới nhìn thấy người đến, An lão gia tử liền tức giận mở miệng.

“Ông nói ông...cái người này.......” Hứa Thanh Tùng tay thì đưa dụng cụ đánh cá cho nhân viên bảo vệ, chân thì bước vội, hai bước cũng thành ba vượt lên trước mặt nói: “Tôi đến là để gặp cháu dâu tôi, lão già thối nhà ông đừng có phá hư hình tượng của tôi!”

An Hòa đứng một bên buồn cười, khẽ cong khóe môi.

“Con chào ông nội Hứa, con là An Hòa.” Nói xong, liền dâng lên nụ cười vô hại, hiền lương thục đức nhất từ trước đến nay của cô.

“A, để ông nhìn một chút.....” Hứa Thanh Tùng vừa nói vừa tinh tế đánh giá An Hòa một phen: “Bộ dáng cô gái nhỏ quả thực xinh đẹp... So với ông nội con không giống một chút nào!”

“Phốc- - -” Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cầm đồ câu cá cho Hứa Thanh Tùng đứng cách đó không xa, không nhịn được mà bật cười.

“Tôi còn lo lắng cháu rể tôi lớn lên sẽ giống ông đấy!” An Quốc Huân tức giận phồng mang trợn mắt, quay đầu nhìn An Hòa nói: “An An, ông nội nói cho con biết, nếu Hứa Úy lớn lên mà giống cái người trước mặt này, ông sẽ sớm giải tán hết! Không có lại làm ảnh hưởng đến gen chắt trai ưu tú của nhà ta.”

Cũng không thèm để ý đến lời nói của An Quốc Huân, Hứa Thanh Tùng liền trưng ra bộ mặt tươi cười như hoa mẫu đơn nói chuyện phiếm với An Hòa.

“Cháu dâu, bao nhiêu tuổi rồi?”

Đây, cái này.... làm sao lại nhanh vậy rồi hả?! An Hòa nhịn không được đỏ mặt.

“Ông nội Hứa..... Con 26 ạ.”

“A!” Hứa lão gia trầm ngâm một tiếng: “26 tuổi sao..... Ừm, rất hợp với Tiểu Úy. Càng hợp tuổi kết hôn nha!”

An Hòa nhất thời xấu hổ không thôi, chỉ biết cười trừ cùng Lão gia tử.

“Cháu dâu, nghe ông nội cháu nói cháu đã được điều về Bắc Kinh rồi? Thế nào, công việc có vất vả không? Tan tầm có người đưa đón không? Về sau ông nội sẽ cho người đi đón được không?” Hứa lão gia tử liền bày ra mặt cười hiền lành nói.

Cái này, cũng quá nhiệt tình rồi......

An Hòa nhất thời có cảm giác không chống đỡ được.

“Cháu dâu, Hứa Úy có đối với cháu như vậy không? Có khi dễ cháu không? Có hay điện thoại cho cháu không? Nếu thằng nhãi đó dám không đối tốt với cháu, hãy cứ nói với ông nội, ông nội nhất định sẽ đánh cho nó kêu cha gọi mẹ giúp cháu xả giận!”

Phốc - -

Trái tim bé nhỏ của An Hòa nhất thời run lên.

Ông nội Hứa, nhưng đó là cháu trai của người mà.... Người thực sự phải hạ miệng như vậy sao.

“Cháu dâu...” Hứa Thanh Tùng cười cười còn muốn nói thêm gì, đã bị An Quốc Huân bị xem nhẹ đứng một bên lên tiếng ngắt lời.

“Đi đi! Đừng có con mẹ nó lôi kéo cháu gái tôi làm quen.” Nói xong thân người cao lớn của An lão gia tử đã đứng chắn phía trước An Hòa đang đỏ bừng mặt, lập tức ngẩng đầu kiêu ngạo nói với Hứa Thanh Tùng: “Đừng có vội mở miệng một tiếng 'cháu dâu' hai tiếng'cháu dâu', nói cho ông biết, bát tự còn chưa thấy một nét đâu! Ba An An còn chưa đồng ý, chuyện này có thành hay không cũng chưa biết được đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK