Hạ Nhược Hy mở mắt tỉnh dậy cơn đau nhức tê tái ở đầu khiến cô nhíu mày rên lên một tiếng đau đớn.
Bỗng nhận cảm nhận tay mình có thứ gì nhớp nháp, thắc mắc mở mắt nhìn.
Đập vào mắt cô là màu đỏ thẫm của máu tràng khắp lòng bàn tay.
Nhìn kế bên mình, Hạ Nhược Hy hoảng hốt la lên, lết ra phía sau.
Trên nền đất, Á Hiên nằm im thinh ở đó, máu me be bét chảy thành một vũng, mảng cỏ lớn đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu.
Vùng ngực trái của Á Hiên bị con dao ghim vào lúc cán, chết không nhắm mắt, trừng trừng nhìn thao láo trong rất đáng sợ.
Lúc này có tiếng bước chân gần đến, sau đó liền có tiếng hét lớn phát ra kinh động khiến Hạ Nhược Hy thót tim.
"Trời ơi, giết người kìa!"
Thì ra có hai cô người hầu đã phát hiện ra, không mất bao lâu, mọi người ở trong Mặc gia đều ra đây xem chuyện.
Khiếp đảm với cảnh tượng trước mắt.
Bàn tay Hạ Nhược Hy toàn là máu me, còn trên người Á Hiên là một con dao găm dài đâm vào vùng bụng, chết không nhắm mắt.
Mấy tên vệ sĩ đến xem tình hình của Á Hiên, cơ thể nguội lạnh, đụng sờ chỗ nào là tím tái chỗ đó, hơi thở đã không còn, tim cũng đã ngừng đập từ lâu, xác nhận là đã tử vong.
Mọi người làm đều bàn tán xì xào, nhận định Hạ Nhược Hy chính là hung thủ gây nên chuyện này.
"Mợ cả sao lại xuất hiện ở đây?"
"Chẳng lẽ là mợ ấy chính tay đâm chết Á Hiên sao?"
"Không thể, mợ cả trước giờ rất hiền lành, làm sao có thể làm ra chuyện này?"
Hàn Dung hốt hoảng nói với Hà Vân Phi:
"Không thể nào như thế được đâu, Nhược Hy sẽ không bao giờ làm ra chuyện này!"
Hà Vân Phi chau đôi mày, trước tiên chưa màng đến ai là hung thủ, phải xử lý cái xác của Á Hiên trước, không được để người bên ngoài biết được chuyện này, nếu không thể diện của nhà họ Mặc sẽ không còn nữa.
Mà không biết từ đâu, cảnh sát ập đến, bắt trọn khung cảnh này, mọi chuyện càng trở nên trầm trọng.
Hai viên cảnh sát thận trọng bắt lấy tay Hạ Nhược Hy còng lại.
Cô sợ hãi hét toáng lên:
"Buông ra, đừng động vào tôi!"
Nguyệt Liên dường như rất hả dạ, cố gắng nhịn niềm vui sướng trong lòng đi, thay vào đó vờ buồn bã khóc lóc với Lưu Nhã, cố cho cảnh sát nghe được:
"Á Hiên tuy đã lấy cắp sợi dây chuyền của con nhưng cô ấy đã ở bên con mấy năm nay, nhìn thấy cô ấy chết không nhắm mắt con thật sự rất đau lòng.
Chị cả sau có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Chuyện đó cũng không quá mức để lấy đi mạng sống của người khác đâu!"
Lưu Nhã khẽ vỗ về bả vai của cô ta, nhìn Á Hiên chết đúng bộ dạng thảm thương, kinh sợ đến xanh mặt, quay sang nói vài lời với Hà Vân Phi:
"Loại người tàn ác này chúng ta không thể chứa chấp được.
Chị cả mau mau đuổi cô ta đi đi.
Ngoài kia còn biết bao nhiêu cô gái tốt để gả cho Đình Phong, chị đừng tiếc chi cái loại súc vật này!"
Hà Vân Phi ít nhiều gì cũng có ác cảm khi thấy sự việc thế này, không còn hy vọng gì về Hạ Nhược Hy, mặc cho cô bị cảnh sát áp giải đi, cho người ém tin tức này xuống để bảo toàn thể diện cho Mặc gia.
Trong phòng họp kín mít, áp lực trùng trùng bao trùm, các vị cổ đông, quan chức cấp cao từng người một thuyết trình về dự án của mình cho vị sếp tối cao của họ nghe.
Thấy anh lúc nào cũng đanh mặt lạnh lùng, đôi khi không vừa ý về chi tiết nào, nhíu mày một cái, áp lực lại tăng lên gấp đôi.
Anh tuy chưa từng mắng ai, nhưng một khi đã không vừa ý thì thẳng thừng cho một hình phạt nặng, bởi thế ai ai cũng phải dè chừng và nể sợ người đàn ông này.
Đang tập trung lắng nghe thuyết trình, điện thoại trong túi quần Trình Huyên cứ rung mãi, cũng may cậu đã bắt sang chế độ rung nên không ảnh hưởng gì đến cuộc họp, chỉ là thắc mắc không biết ai lại gọi liên tục như vậy, chắc chắn có việc quan trọng, mà cậu không thể móc điện thoại ra ngay lúc này được, nếu không Mặc Đình Phong sẽ bắt bẻ.
Tầm một tiếng sau khi kết thúc cuộc họp, Trình Huyên mới được ra ngoài xem điện thoại.
Vừa mở ra toàn là cuộc gọi nhỡ của Tố Linh, lướt xuống còn thấy một dòng tin nhắn: "Không xong rồi, mợ cả bị cảnh sát bắt đi rồi, xin anh hãy thông báo với cậu cả cứu mợ với!"
…
Hạ Nhược Hy đang bị trói tay chân rất chặt, hai bên có hai viên cảnh sát đứng canh giữ, đối diện là một viên cảnh sát vẻ mặt rất đỗi nghiêm khắc.
Nơi này toàn là người lạ, Hạ Nhược Hy rất sợ, trong đầu bâng quơ nhớ đến anh, khóc thít thít.
"Hạ Nhược Hy, tại sao cô lại giết Á Hiên?"
"Có phải vì chuyện hôm qua cô ta đổ tội cho cô ăn cắp sợi dây chuyền của em dâu cô - Nguyệt Liên, sinh ra tư thù nên hôm nay giết chết cô ta không?"
Từng câu hỏi cứ lập lại suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Mà cô gái trước mặt không nói lời gì, cứ liên tục lắc đầu khóc nấc, vùng vẫy đòi thoát khỏi, vừa nhìn đã biết cô không được bình thường.
Vị cảnh sát nghiêm mặt suy nghĩ.
Mặc gia là danh môn thế gia giàu nứt tiếng ở thành phố Hải Châu, cư nhiên rước một người đầu óc có vấn đề về làm dâu thật không hiểu được, còn làm ra chuyện giết người này.
Cho rằng vì Hạ Nhược Hy không được tỉnh táo nên vô ý giết người, không muốn mất thời gian hỏi cô thêm bất cứ chuyện gì nữa, cho người đưa cô vào nhà lao tạm giam.
Bị đẩy vào căn buồng lao tối tăm chật hẹp, Hạ Nhược Hy rất sợ.
Không gian này giống hệt như cái nơi trước kia mà Lữ Thiết Thành nhốt cô.
Từng hình ảnh kinh khủng lại lôi nhau xuất hiện trong đầu, Hạ Nhược Hy chỉ biết cuộn mình trong một góc mà khóc thút thít.
Đột nhiên cánh cửa tù vững chắc bị đẩy ra, người đàn ông một thân âu phục xuất hiện đứng trước mắt cô.
Thấy trên mặt Hạ Nhược Hy đầm đìa nước mắt, huyết sắc nhếch nhác, đầu tóc rũ rượi, hàn khí bức người từ anh toả ra vô cùng lớn..
Danh Sách Chương: