Loại rượu Rhum này khá mạnh, cô vừa nhìn đã biết không biết uống rượu, vậy mà còn ngu ngốc uống loại rượu mạnh thế này.
Hạ Nhược Hy lờ mờ ngóc đầu dậy, cơn say nhấn chìm tâm trí cô, thấy anh xuất hiện trước mắt gãy đầu nhìn rồi chỉ thẳng vào Mặc Đình Phong.
"Anh…ực, anh là ai thế? Sao giống hệt chồng tôi vậy?"
Không chỉ nói thôi mà Hạ Nhược Hy còn đứng bật dậy, vươn tay sờ vào mặt anh xem xét, động tay từ mắt anh, mũi anh, cho đến miệng anh, ánh mắt tràn đầy chăm chú.
Mặc Đình Phong có vẻ khá là bất lực, cô cư nhiên uống say lại không nhận ra anh là chồng mình.
Xem xét xong xuôi, cô bất ngờ ôm chầm lấy Mặc Đình Phong vui vẻ cười khúc khích.
"Đúng rồi nè, anh chính là chồng của em nha!"
Mặc Đình Phong gỡ cô ra khỏi người mình, gõ hai cái vào mặt bàn với vẻ mặt hết sức không vui, cô mắt nhắm mắt mở nhìn bàn rượu, đứng chao đảo, giải thích:
"Là mẹ… mẹ và dì Phương muốn… muốn em trong đêm nay phải… ực, phải uống được rượu để tối mai đi dự tiệc, nếu không làm được sẽ… ực, trừng phạt em!"
Nói xong câu cuối, cô cảm thấy uất ức, chu môi bày tỏ bị thiệt thòi.
Dáng vẻ của cô thật đáng thương cũng thật buồn cười, Mặc Đình Phong để ý thấy khi mà Hạ Nhược Hy không tỉnh táo thì sẽ có một bộ dạng trẻ con này.
Anh khẽ xoa đầu cô an ủi rồi dắt tay cô đến giường ngủ, ép người cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn.
Hạ Nhược Hy không chịu, giãy nảy đạp tấm chăn rớt xuống đất.
"Không ngủ đâu, em phải học uống rượu… phải học uống rượu, nếu không dì Phương sẽ phạt em, đánh em đau lắm, em sợ, hức!"
Nghĩ đến cảnh tưởng ngày hôm đó bị Hà Vân Phi dùng roi mây đánh vào người, cô ám ảnh vô cùng, khóc nấc lên.
Mặc Đình Phong biết là cô sợ, ôm lấy cô dỗ dành, trao cho cô sự an tâm.
Cái gì mà trừng phạt? Có anh ở đây ai dám động vào Hạ Nhược Hy, anh sẽ không tha cho kẻ đó!
Hạ Nhược Hy được chồng ôm nên rất an lòng, cứ không chịu nằm yên cọ cọ lên ngực anh, không chịu ngủ.
Mắt chăm chăm ngước nhìn Mặc Đình Phong, cất giọng gọi anh:
"Đình Phong!"
Hai chữ êm tai phát ra khiến Mặc Đình Phong ngỡ ngàng, chưa bao giờ nghe cô gọi qua tên anh, mà cô gọi lại vô cùng êm ái và dịu dàng.
"Anh… ghét em có đúng không?"
Anh chẳng hiểu trong đầu cô nghĩ gì mà hỏi ra câu ngớ ngẩn này, liền lắc đầu.
Hạ Nhược Hy uất ức nói:
"Vậy anh không ghét em, thế… thế sao anh không chịu để em sinh con cho anh? Chẳng lẽ… chẳng lẽ em không xứng sinh con cho anh sao?"
Mặc Đình Phong ảo não né tránh ánh mắt của cô, tránh cho anh nhìn thấy những giọt nước mắt kia sẽ động lòng.
Cô gái nhỏ cứ kéo vạt áo anh nói liên tục:
"Đình Phong, tuy gia thế em không có nhưng… nhưng trước giờ em không làm chuyện gì xấu hổ thẹn với lương tâm.
Thân thể này của em cũng hoàn toàn trong sạch, em rất muốn sinh con mà, sao anh không chịu hả?"
"Đình Phong, trả lời em đi, hức!"
Người đàn ông vẫn lạnh lùng ngoảnh mặt chỗ khác, Hạ Nhược Hy đau lòng khóc thảm thiết, mạnh tay xoay người anh lại, mặt sáp lại gần Mặc Đình Phong, ánh mắt ngân ngấn lên làm anh đứng hình bối rối.
Khoảng cách của hai người thật gần gũi, chỉ còn một chút nữa đã chạm môi, Hạ Nhược Hy muốn cúi người hôn anh nhưng Mặc Đình Phong đã kịp thời tránh né, môi cô rơi vào phần cằm của anh, trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Anh ghét cô đến vậy sao? Rốt cuộc cô đã làm cái gì sai chứ?
Ấm ức hoá giận dữ, cô đứng bật dậy nhanh chân tiến về phía bàn rượu, lấy chai rượu Rhum vừa nãy mở nắp dang dở không cần rót ra ly đã nâng lên miệng uống như khát nước, nốc một hơi thật nhanh.
Lập tức cánh tay cứng rắn đã giật lại chai rượu của cô đập mạnh xuống sàn nhà, vang lên một âm thanh đổ vỡ chói tay.
Hạ Nhược Hy bị sát khí lạnh lẽo làm cho kinh sợ, muốn khóc nhưng không dám khóc, đôi mắt đỏ hoe đáng thương, sợ hãi lùi lại hai bước, vô ý đạp trúng mảnh vỡ của chai rượu ban nãy.
"Aaa!"
Tiếng hét của cô làm Mặc Đình Phong chú ý, nhìn xuống phần chân máu chảy đỏ tươi, lập tức tiến đến bế bổng cô lên đề phòng Hạ Nhược Hy lại đạp trúng mảnh vỡ bị thương nữa đặt lên giường, mở ngăn tủ tìm hộp cứu thương.
Hạ Nhược Hy ban nãy uống gần hết chai Rhum, với nồng độ cồn cao khiến đầu óc cô choáng váng, chìm vào mộng mị.
Tìm được hộp cứu thương, anh băng bó vết thương ở lòng bàn chân cho cô.
Vết thương không sâu lắm nhưng cũng không phải nhẹ, chắc chắn trong mấy ngày tới di chuyển sẽ rất đau.
Nhìn cô gái đang nhắm mắt ngủ sâu, khoé mắt còn đỏ hoe vấn vương nước, trong lòng là một tâm tư rối bời.
Đến buổi chiều ngày hôm sau, Mặc Đình Phong cùng Hạ Nhược Hy chuẩn bị tươm tất để đi dự tiệc.
Anh với bộ âu phục được cắt may thủ công sang trọng, phong thái so với thường ngày vẫn soái chẳng khác là bao.
Bất ngờ nhất là phải kể đến Hạ Nhược Hy, trên người cô diện một chiếc váy dạ hội màu đen sang trọng, chất liệu ở phần cổ và ngực là ren mỏng trong, đính kết đá quý nên phô diễn được hết đường vai và chiếc cổ xinh đẹp quyến rũ, đồng thời cũng để lộ vòng một đẫy đà.
Điểm nhấn ở eo ôm sát trọn vòng hai nhỏ nhắn.
Phần tà từ hông cũng ôm sát đường cong quyến rũ của cô, tà dài đến mắt cá chân, xẻ dọc đùi trái tôn lên chiếc chân cực phẩm.
Cách trang điểm thì trưởng thành chín chắn, phần tóc búi cao, điểm nhấn vài lọn tóc mai, trong cô có vẻ quyền lực của một vị phu nhân, không còn vẻ đáng yêu ngây thơ như lúc bình thường nữa.
Trước khi đi, Hà Vân Phi còn dặn dò cô đôi điều.
Hôm nay cũng là buổi dự tiệc đầu tiên của Mặc Đình Phong, công khai bản thân trước giới truyền thông, cho nên thân cô là vợ nên giữ gìn thể diện cho chồng thật tốt.
Câu cuối còn không quên hăm doạ..
Danh Sách Chương: