Mới đi qua Hạ Nhược Hy được vài ba bước đã bị cô gọi lại, Tô Uyển khó hiểu nhìn cô.
Nghe cô lạnh nhạt bảo:
"Cách xưng hô của cô sai rồi! Từ rày về sau nhớ rằng hãy gọi tôi là Mặc phu nhân!"
Cục tức trong người Tô Uyển càng phình to hơn, bị nó làm cho cổ họng nghẹn ứ, tay gồng chặt đến nổi gân xanh, kìm nén sự căm phẫn sôi sục trong lòng:
"Được, Mặc phu nhân!"
Điều cô ta làm bây giờ chỉ có thể là nhịn nhục và nhịn nhục.
Tự hứa với lòng sẽ cho Hạ Nhược Hy một bài học lớn vì hôm nay dám thị uy với cô.
Một người phiền phức đi mất lại có thêm một người khác.
Tiếng vỗ tay chậm rãi từ xa phát ra, theo đó là bóng dáng của Mặc Thế Thành tiến lại gần cô, chẳng biết cậu ta ở đây từ khi nào.
"Chị cả thật biết cách trừng trị hồ ly nha! Mà xem ra chị rất mệt mỏi về vấn đề giữ chồng này.
Hay là…"
Bỗng dưng cậu ta kéo cô lại gần mình, theo như kinh nghiệm đào hoa của mình, dùng giọng nói dễ nghe dụ dỗ Hạ Nhược Hy:
"Hay là… chị cả theo tôi đi, bỏ tên mặt lạnh khó ưa kia.
Tôi đảm bảo ấm áp hơn anh ta gấp ngàn lần, có thể làm cho chị hạnh phúc khi ở bên tôi.
Còn có… thoả mãn được chị nữa!"
Câu cuối, Mặc Thế Thành cố tình ghé sát tai Hạ Nhược Hy.
Giọng nói lẫn nội dung khiến cô rợn gai ốc đẩy mạnh người cậu ta ra xa, tức giận.
"Đủ rồi! Cậu đàng hoàng một chút, nên nhớ tôi là chị dâu của cậu, không phải loại gái ất ơ ngoài đường!"
Nghe cô mắng, Mặc Thế Thành càng thích thú cười ra tiếng.
"Chẳng phải chị muốn có thai lắm sao? Với khả năng của tôi, chỉ một đêm thôi chị sẽ có cơ hội làm mẹ một trăm phần trăm!"
"Câm miệng!"
Hắn càng nói, cô càng thấy ớn lạnh và kinh tởm.
Không ngờ một người hiền hậu như Hàn Nhung lại có thể sinh ra loại con hư hỏng như Mặc Thế Thành.
Cô không muốn nghe những thứ dơ bẩn này nữa liền nhanh chân rời đi.
Mặc Thế Thành nào để cô thoát sớm như vậy, nhanh bước đến nắm chặt cổ tay cô.
"Chị cả, chị còn chưa đồng ý chuyện em vừa nói đó!"
"Tên điên này… có thôi đi không?"
Cô vùng vẫy gỡ tay hắn ra khỏi cổ tay mình nhưng sức hắn vốn đàn ông mạnh mẽ, như sắt đá đang bóp lấy cổ tay cô.
Một bóng người bỗng chốc xuất hiện, mạnh bạo gỡ tay Mặc Thế Thành khỏi cổ tay Hạ Nhược Hy.
Không khí xung quanh như hạ xuống mấy chục độ.
Sắc mặt Mặc Đình Phong hầm hầm tức giận, ánh mắt sắc bén lườm lấy Mặc Thế Thành như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta, làm cậu ta hơi lạnh sống lưng, nhưng nụ cười chế giễu luôn nở trên môi.
"Anh lườm cái gì? Em chỉ muốn trêu chọc chị dâu một chút thôi mà!"
Vừa dứt câu, một cú đấm liền ván thẳng vào mặt Mặc Thế Thành, cậu ta bị đánh một cú bất ngờ, ngã nhào xuống đất, đau đớn suýt xoa ôm lấy mặt.
Còn không biết sống chết buông thêm một câu:
"Anh cả ra tay đúng là mạnh thật.
Nhưng em không có ý định buông bỏ sự yêu thích đối với chị dâu đâu đấy!"
Mặc Đình Phong còn muốn sấn đến cho cậu ta ăn thêm mất cú đấm nữa nhưng Hạ Nhược Hy kịp thời giữ lấy người anh, khuyên can:
"Được rồi, đừng quan tâm đến tên tâm thần này, chúng ta về phòng thôi!"
Cô liền kéo anh đi vào phòng để lại Mặc Thế Thành đang suýt xoa vết thương trên mặt mình.
Trong ấn tượng của cậu ta, Mặc Đình Phong tuy lạnh lùng xa cách nhưng chưa bao giờ nổi nóng đến muốn đánh người.
Như vậy cậu ta đã chạm đến giới hạn của anh mới bị đánh thế này.
Nghĩ đến Hạ Nhược Hy, cậu càng cảm thấy thú vị.
Xem ra cô gái này không chỉ mình cậu ta cảm thấy thích thú mà Mặc Đình Phong cũng rất xem trọng, như vậy dành cô từ tay anh càng tăng thêm sức hấp dẫn rồi.
Tô Uyển núp một góc chứng kiến hết tất cả sự việc.
Suy tính rõ ràng hết trong đầu, nham hiểm cong môi.
Đúng là ông trời cũng giúp cô ta rồi!
"Xem ra cậu rất thích chị dâu của mình nhỉ?"
Mặc Thế Thành cao ngạo nhìn Tô Uyển, không bất ngờ quá lớn với sự xuất hiện của cô ta, như rằng là đã biết trước được chuyện cô ta núp nãy giờ sau bức tường.
"Thích hay không thích liên quan gì đến cô?"
Theo tình hình hiện tại cậu ta cũng đủ biết mục đích của người phụ nữ này là gì.
"Cậu hai Mặc gia quả là thông minh, nhưng cứ lãng phí cả thanh xuân ăn chơi như vậy thì hơi lãng phí đó, cũng đến lúc cậu nên tập trung vào công việc rồi."
Mặc Thế Thành không kiên nhẫn để nghe người đàn bà này nói nhảm, nhếch mày nhìn Tô Uyển.
"Có gì thì nói nhanh, Mặc Thế Thành này không thích vòng vo."
Tô Uyển thấy rằng thái độ cậu ta đối với mình không chút lịch sự, không giống với giọng điệu nhẹ nhàng khi trước mặt Hạ Nhược Hy.
Cô ta nghĩ mãi cũng chẳng biết một con nhỏ xuất thân thấp hèn thì có sức hút gì đặc biệt mà mê hoặc cả hai cậu con trai Mặc gia như vậy, trong lòng sinh ra tức tối cùng cực.
Nhưng với sự tự cao của một tiểu thư danh giá, Tô Uyển tin rằng cô ta sẽ khiến cho Mặc Đình Phong có tình cảm với mình hơn cả Hạ Nhược Hy.
"Cậu cũng biết rõ trong lòng mà đúng không? Chuyện này đối với anh và tôi đều có lợi."
Mặc Thế Thành nhếch môi cười phá lên, vô tình khiến cho vết thương ở khoé miệng rát lên, dùng tay sờ lên nó.
"Cô Tô hình như không hiểu tôi rồi.
Đối với Mặc Thế Thành này phụ nữ không thiếu, Hạ Nhược Hy, vì cô ta mà gặp rắc rối, cô nghĩ tôi có thời gian rảnh như thế? Thay vào đó tôi tìm hàng chục cô em bên ngoài, dư sức thoả mãn tôi còn hơn."
Vươn thẳng tay nâng cằm Tô Uyển sát mặt mình, Mặc Thế Thành nhếch môi khinh thường.
"Nên nhớ trêu chọc phụ nữ là bản năng của tôi!"
Nhìn vào ánh mắt trợn tròn của Tô Uyển, Mặc Thế Thành hất mặt cô ta ra, thong thả rời đi, để lại mình Tô Uyển tức tối đứng đấy..
Danh Sách Chương: