• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hạ Nhược Hy bị bà ấy nắm cổ tay rất đau, rên thành tiếng, giải thích:
"Con không có…"
"Chính mắt tôi nhìn thấy cô còn dám cãi? Hạ Nhược Hy, tôi không ngờ cô có thể thâm độc đến vậy luôn đấy! Chị cả, chị đi mà dạy lại con dâu của chị đi, làm chủ mẫu tương lai mà tâm dạ rắn độc, rồi Mặc gia này sẽ đi về đâu?"
Nguyệt Liên nằm trên giường cũng tỏ ra tuổi thân, nắm lấy tay Mặc Kiến Minh ấm ức đỏ hoe mắt.

Cậu ta tức giận trừng mắt lớn tiếng với Hạ Nhược Hy.

"Bề ngoài chị ngoan hiền như vậy không ngờ chị lại hại vợ của tôi.

Anh cả không cho chị có con chị liền ghen tị với vợ tôi thế sao?"
"Câm miệng!"
Hạ Nhược Hy ấm ức, tay nắm thành đấm đến run bần bật.

Ban nãy đúng là cô có gạt tay Nguyệt Liên nhưng rõ ràng là không có đẩy cô ta té ngã, là cô ta tự biên tự diễn, bây giờ đem hết tội lỗi trút lên người cô.

"Tôi nói lại một lần nữa.

Thứ nhất tôi không có đẩy Nguyệt Liên, thứ hai tôi không vì chuyện ghen ăn tức ở với ai cả.


Tôi chưa mang thai liền gán ghép tội danh ghen ghét lên người tôi à?"
"Ý chị là Nguyệt Liên tự làm mình bị té vu oan cho chị sao? Hạ Nhược Hy, chị quá đê hèn rồi!"
"Đủ rồi!"
Hà Vân Phi lên tiếng để đôi bên cùng im lặng.

Lưu Nhã không biết sợ là gì tiếp tục lên giọng:
"Em kính mong chị dạy lại đứa con dâu này giúp em, nếu chị bệnh vực cô ta em sẽ không bao giờ tôn trọng chị nữa!"
"Chuyện này tôi sẽ xử lý, cô bình tĩnh đi mà lo cho con dâu cô kia kìa.

Nhược Hy, đi theo tôi!"
Hạ Nhược Hy đành rời khỏi đây đi theo sau lưng mẹ chồng, vào phòng của bà khoá chặt cửa lại, bà lạnh lùng buông một câu:
"Cho cô hai phút, giải thích mọi chuyện tường tận cho tôi!"
Hạ Nhược Hy kể lại đầu đuôi sự việc, lúc Nguyệt Liên ngang ngược với cô, sai cô đi lấy nước cho cô ta, rồi vờ bị té.

Hà Vân Phi khẽ gật đầu xem như đã hiểu, nhưng không vì thế mà bà ấy thấu hiểu cô, ngược lại còn trách mắng.

"Rốt cuộc cô làm cái gì mà để bọn họ căm ghét cô đến vậy? Những chuyện rắc rối lớn nhỏ đều liên quan đến cô cả!"
Hạ Nhược Hy chỉ biết cúi mặt nghe mẹ chồng trách mắng, cô biết là do cô gây phiền phức cho bà nhưng thật sự cô cũng không muốn.

Cô không làm gì cả mà lúc nào cũng bị người ta hãm hại.

Cuối cùng Hà Vân Phi cho cô một hình phạt là quỳ gối ở phòng gia pháp ba ngày ba đêm.

Tuy bà hiểu rằng cô không có lỗi nhưng bà tin lời cô còn bọn người kia liệu có tin không? Muốn giữ được tôn nghiêm, bà phải phạt Hạ Nhược Hy như vậy.

Nói là quỳ nhưng không kiểm gắt gao như trước kia, Hạ Nhược Hy không muốn quỳ mà nằm dài trên nền sàn lạnh lẽo buồn bã, cơm bưng nước rót đều rất đầy đủ nhưng vẻ mặt bơ phờ không muốn ăn uống gì cả.

Kéo dài suốt ba ngày ba đêm, Hạ Nhược Hy như từ quỷ môn quan trở về, tinh thần không được tốt.

Cô nhớ anh! Rất nhớ anh! Nếu anh có ở đây nhất định sẽ không để cô bị nhốt trong cái nơi tối tăm kia đâu.

Từ sau vụ bị bắt cóc đi, cô vô cùng sợ bóng tối, cũng may trong phòng gia pháp vẫn có đèn nhưng màu khá mờ nhạt kì bí, làm cô không khỏi sợ hãi.

Hạ Nhược Hy trở về phòng, lấy chiếc điện thoại trên bàn ba ngày nay không sử dụng, nó đã hết pin đến sập nguồn.


Cô cắm sạc, ấn vào một số điện thoại có lưu tên "ông xã", muốn gọi cho anh để mách về nỗi ấm ức này.

Nhưng động lực của cô không đủ mạnh để làm như vậy, cô sợ anh bị mình làm phiền.

Anh trẻ như vậy đã gánh vác trên vai nhiệm vụ to lớn, cô thân không giúp gì được cũng đừng nên làm anh phiền lòng.

Vì mang tiếng xấu, người làm trong Mặc gia đều có thái độ với cô không nhiệt tình như trước, tuy họ không thể hiện rõ nhưng cô cũng đủ hiểu, thế là cả tháng cuộc sống của cô rất tẻ nhạt.

Trong một căn phòng rộng lớn, hai người phụ nữ đang ngồi đối diện nhau, Nguyệt Liên thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa hỏi Tô Uyển:
"Cô có khoá trái cửa chưa?"
Tô Uyển thông dong vắt chéo chân, nhếch môi:
"Cô nghĩ tôi là người không cẩn thận vậy sao? Phòng cô có cách âm nên chắc không sao đâu.

Mà rốt cuộc chuyện cô muốn nói với tôi là gì mà thần thần bí bí vậy?"
Nguyệt Liên thở dài rũ rượi.

"Cô cũng biết mà, đứa bé trong bụng tôi không phải là con của Kiến Minh.

Giấy không gói được lửa, tôi sợ rằng sẽ có ngày bí mật này bị phát hiện, đến đó người nhà Mặc gia sẽ không tha cho tôi đâu!"
"Vậy cô định phá đứa bé?"
"Làm sao được? Như vậy tôi không biết ăn nói với bà già Lưu Nhã kia thế nào đâu.

Bà ta rất ham cháu, nếu biết được tin chắc sẽ siết cổ tôi chết mất!"
"Vậy cô tính thế nào?"

Nguyệt Liên thở dài, đó cũng chính là câu hỏi trong lòng cô ta.

Tên đàn ông kia biết được tin cô có thai cũng rất vui mừng, nói rằng nhất quyết phải sinh đứa bé ra cho bằng được.

Nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm cho cô ta.

Tô Uyển đăm chiêu nghĩ, một lúc, khoé miệng cô ta nhếch lên một nụ cười tâm cơ.

"Tôi có cách này rất hay, không biết cô có hứng thú làm không?"
Nguyệt Liên nghe nói đến liền sáng mắt hỏi cô ta:
"Là cách gì?"
Tô Uyển vòng qua bên bàn ngồi kế Nguyệt Liên, cúi đầu thỏ thẻ vào tai cô ta mưu kế mà mình nghĩ ra.

Nghe xong mặt mày của Nguyệt Liên tím tái sợ sệt.

"Như vậy đúng là rất hợp lý nhưng mà… liệu có bị phát hiện không?"
Đã đến nước này, Tô Uyển tin rằng Nguyệt Liên sẽ làm theo cách của mình bởi cô ta không còn sự lựa chọn nào khác, dửng dưng bảo:
"Tùy cô thôi!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK