Mặc Đình Phong vẫn không kìm nén được cơn giận trong người, tuy đã buông eo cô ra nhưng vẫn hung hăng trừng cô một cái hăm doạ.
Ban nãy vừa nghe điện thoại xong, vào nhìn lại chỗ cũ không thấy Hạ Nhược Hy đâu, tìm kiếm xung quanh thì thấy cô cùng người đàn ông khác đang vui vẻ nói chuyện, còn có cả uống rượu cùng.
Mặc Đình Phong trông thấy liền sôi máu.
Thường trong những buổi tiệc kiểu này, kẻ hạ thuốc, người bị hại đầy rẫy, chẳng nhẽ ở phòng lễ nghi cô chưa nghe qua mà còn ngu ngốc làm như vậy, là người quen cũng chưa chắc đã an toàn.
Hạ Nhược Hy sợ anh hiểu lầm mình là loại phụ nữ không tốt, cô giải thích:
"Đình Phong, cậu ấy là bạn của em thời cao trung, lúc trước còn cho em mượn tiền để trả nợ cho gia đình nên khi vô tình gặp cậu ấy em phải chào hỏi vài câu cho phải phép thôi!"
Cô không nói Mặc Đình Phong còn giận, mà cô nói ra Mặc Đình Phong càng giận hơn gấp đôi.
Anh là chồng cô vậy mà cô không xin tiền anh lại đi mượn tiền người đàn ông khác.
Chỉ cần một câu nói, anh có thể cho cô vài cái thẻ đen để tiêu sài cả đời cũng không hết.
Mặc Đình Phong liền bỏ cô ta, một mạch đi đến chỗ của Hứa Tần Lâm, rút ra một tấm thẻ, trong đấy chứa tổng năm trăm triệu, hơn cả gấp đôi số tiền cô mượn, đưa lên trước mặt Hứa Tần Lâm.
Cậu ấy nhăn mặt nhìn tấm thẻ, ngờ ngợ một hồi mới hiểu được anh là đang muốn trả nợ cho Hạ Nhược Hy, cậu có ý không nhận.
"Giữa tôi và Nhược Hy là bạn bè lâu năm, chút tiền này tôi sẽ không nhận đâu.
Cô ấy là một cô gái tốt, mong anh sau này sẽ đối xử thật tốt với cô ấy!"
Mặc Đình Phong không vui nhìn Hứa Tần Lâm cau có, vợ của anh anh đối xử ra sao là quyền của anh, đâu nhờ cậu ta quan tâm làm gì? Mà vừa nhìn là đã biết Hứa Tần Lâm thích Hạ Nhược Hy, ánh mắt của cậu ấy rất thâm tình, Mặc Đình Phong nhìn vào chỉ muốn đấm cho cậu ta một cái thật mạnh.
Anh không nói lời nào, nhét vào túi áo cậu ta tấm thẻ rồi quay người trở lại, bất ngờ đờ người vì không thất Hạ Nhược Hy đâu.
Hạ Nhược Hy nhân cơ hội ban nãy Mặc Đình Phong không ở cạnh mình.
Mặc kệ anh đi đâu, việc quan trọng nhất bây giờ là chuyện xác nhận cô có phải con ruột của Hoạ Điềm hay không.
Loay hoay đi tìm bà ấy cả một buổi mới phát hiện bà đang đứng trong vách, tay xoa đầu, có vẻ hơi mệt mỏi, cô bước đến cất giọng gọi:
"Chu phu nhân, dì có bận không, con có chuyện muốn nói với dì!"
Hoạ Điềm đột ngột nghe tiếng nói của cô giật mình, xoay người nhìn Hạ Nhược Hy bằng ánh mắt bất ngờ.
Sau một lúc mới bình tâm, có vẻ hơi né tránh cô một chút.
"Xin lỗi, dì còn phải đi xã giao một chút, để lúc gặp mặt thì tiếp con nhé!"
"Chu phu nhân không thích nói chuyện với con sao?"
Bà ngại ngần lắc đầu chối bỏ, mỉm cười.
"Làm gì có, thông cảm cho dì nhé!"
Hạ Nhược Hy không bỏ cuộc, quyết định ngày hôm nay cô phải hỏi rõ ràng mọi chuyện với bà ấy.
"Chu phu nhân, dì cứ xem như xã giao với con đôi ba câu thôi mà, chẳng nhẽ dì xem thường thân phận mợ cả Mặc gia của con sao?"
Bị ép đến cùng, Hoạ Điềm đau đầu với Hạ Nhược Hy, đành chấp thuận cô.
Chẳng biết là chuyện quan trọng gì, Hạ Nhược Hy muốn ở không gian yên tĩnh khác nói chuyện với bà, càng làm bà có linh cảm bất an trong người.
Buổi tiệc này ở dưới lầu, họ cùng nhau vào thang máy lên tầng hai.
Hoạ Điềm len lén nhìn sang cô gái bên cạnh thấy mặt cô lạnh tanh, bà khá khó chịu trong lòng, chẳng phải trước kia khi bà thấy cô, cô rất ngây thơ và hồn nhiên sao? Phong thái này không giống với một cô gái vừa mười tám chút nào.
Chọn bừa một căn phòng ở tầng hai, hai người rẽ vào, ngồi đối diện nhau.
Hoạ Điềm mở lời trước:
"Con có điều gì muốn hỏi dì cứ nói đi!"
Đến cùng đã đúng mục đích của cô nhưng cổ họng Hạ Nhược Hy hiện tại cứng ngắc, không thể mở lời.
Cô sợ… đó là sự thật, sợ đối diện với mẹ ruột mình, người nhẫn tâm vứt bỏ cô khi vừa sinh cô lọt lòng.
.
Truyện Ngôn Tình
Không gian chìm vào im lặng đến đáng sợ, bọn họ có thể nghe được hơi thở của nhau.
Hoạ Điềm đối diện với cô rất không thoải mái, lên tiếng:
"Mặc phu nhân, rốt cuộc con muốn nói gì với dì thế?"
Hạ Nhược Hy sợ làm trễ nải thời gian của bà, cô cố gắng thốt nên:
"Dì… có phải là mẹ ruột của tôi không?"
Câu hỏi của cô như sét đánh ngang tai Hoạ Điềm, bà cứng ngắc tại chỗ, tim đập nhanh dữ dội.
Hành động thu hết vào mắt Hạ Nhược Hy, đủ để trả lời thay câu hỏi của cô.
"Con… con nói gì vậy? Dì làm sao là mẹ ruột con được?"
Nghe bà lắp bắp chối bỏ, ánh mắt đảo về hướng khác, Hạ Nhược Hy cười lên chua xót.
Mười tám năm trước bà nhẫn tâm chối bỏ cô, mười tám năm sao cũng thế!
"Hoạ Điềm, tôi không trách bà mười tám năm trước vứt bỏ tôi, tôi chỉ hận bà là tại sao ngay lúc đó không bóp mũi giết chết tôi đi mà để tôi sống một cuộc đời đau khổ như này chứ? Bà biết tôi đã trải qua những gì không? Cuộc sống, học tập, hạnh phúc tôi đều không có quyền lựa chọn cho riêng mình, tôi sống chẳng khác nào một con rối theo ý người ta, bị lợi dụng về tiền bạc cả.
Vậy thì sinh tôi ra làm gì chứ, tại sao vì sai lầm của bà mà bắt tôi gánh chịu? Tại sao hả?"
Hạ Nhược Hy dường như đã mất hết bình tĩnh, giận dữ nắm lấy cầu vai bà lay chuyển liên tục, khoé mắt đỏ cả lên, hơi thở gấp gáp.
Nếu đã không cần tại sao lại cho cô sự sống?
Hoạ Điềm nhìn cô rơi nước mắt, vừa thương vừa sợ.
Cô gái trước mắt bà chính là đứa con ruột thịt mà bà đã bỏ cho người khác nuôi.
Hàng tháng bà sẽ gửi một số tiền kha khá cho Hạ gia để nuôi Hạ Nhược Hy giúp mình, nhưng Hạ Điềm có ngờ số tiền đó hoàn toàn không dùng để nuôi Hạ Nhược Hy mà để gia đình họ Hạ tiêu xài thoải mái, để mặc cô đi làm kiếm tiền tự nuôi thân.
Đến lúc gả cô đi, họ còn chẳng nói cho bà lấy một tiếng.
Còn nhớ hai ngày hôm trước gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, Kim Dung nói cô sống rất tốt, thế nào lại thành vợ người ta khi mới mười tám tuổi.
Lần thấy cô cách đây gần nhất là hai năm trước, Hoạ Điềm chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng lưng cô vào giờ tan học ra về.
Tình cảm mẫu tử là thiêng liêng nhất, làm sao Hoạ Điềm không thương cô, chỉ là hiện tại bà đã có một cuộc sống ấm êm bên gia đình mình, không muốn bị hủy hoại.
Ngậm ngùi cầu xin cô:
"Nhược Hy, mẹ biết là mẹ sai rồi nhưng lúc đó mẹ không còn sự lựa chọn nào cả.
Xin con, xin con đừng nói chuyện này ra ngoài, nếu không gia đình mẹ sẽ tan nát.
Nhược Hy, mẹ cầu xin con mà!"
Hoạ Điềm làm ra hành động không thể ngờ đến là quỳ xuống ôm chặt lấy chân cô khóc lóc cầu xin.
Điều này như ngàn mũi kim đâm vào trái tim cô khiến nó không ngừng rỉ máu.
Bà hiểu cô đã biết sự thật rồi, vậy mà không nghĩ cho cảm nhận của cô, muốn cô mãi mãi không được công khai mình là con bà, là nỗi nhục ô uế đời bà!
Hạ Nhược Hy không thể đối diện tình huống đau lòng này nữa thu chân về lùi về sau cách xa bà.
Động tác quá mạnh khiến cơn đau từ lòng bàn chân hôm qua cô say rượu vô ý đạp trúng mảnh chai nhức nhói, nhưng đó không bằng một phần nào nỗi đau đớn xé nát tâm can trong lòng cô.
Không chờ thêm một phút giây nào liền mở cửa chạy thật nhanh ra ngoài..
Danh Sách Chương: