• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc Đình Phong ban đầu còn phản kháng nhưng về sao bị cô quyến rũ đến mê man đầu óc, đảo ngược tình thế ôm chặt lấy đầu cô mà không ngừng chiếm lấy khoang miệng ngọt ngào, trường xuống chiếc cổ trắng nõn để lại vô số dấu hôn đỏ chói mắt.

Tay anh theo bản năng luồng về sau kéo khoá váy Hạ Nhược Hy xuống, tiếng động khiến Mặc Đình Phong bừng tỉnh, dừng lại động tác ngồi phắt dậy.

Cảm nhận cổ mình đang ẩm ướt ấm nóng bỗng dưng lạnh toát, Hạ Nhược Hy hụt hẫng nhìn anh, Mặc Đình Phong không ở lại giường thêm một phút giây nào đi nhanh vào nhà tắm.

Cơ thể Hạ Nhược Hy dần được thuốc giải làm giảm đi sự ham muốn trong người, cô mệt mỏi dần thiếp đi.

Mặc Đình Phong đến nửa tiếng sau mới ra khỏi nhà tắm.

Nhìn Hạ Nhược Hy đã ngủ say thở phào nhẹ nhõm, đi đến phủ chăn lên người cô rồi bước ra khỏi phòng.

Hà Vân Phi mới sáng sớm mặt mày hầm hầm ra lệnh cho Nhũ Vân đi lên phòng gọi Hạ Nhược Hy xuống nhà bà bảo.


Sáng ra phát hiện anh từ thư phòng thức dậy, bà vô cùng tức tối với Hạ Nhược Hy.

Bà đã tạo cho cô cơ hội dễ dàng như vậy cô cũng không biết bắt lấy sao?
Buổi tối bị thuốc của Hà Vân Phi hành cho mệt mỏi, sáng ra bị bà gọi dậy sớm, cô như người mất hồn đứng trước mặt bà.

"Mẹ gọi con có chuyện gì sao?"
Hà Vân Phi phát hiện thấy trên cổ Hạ Nhược Hy toàn là vết đỏ, môi cô còn bị sưng tấy lên, hiểu ra là do ai làm, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô từ trên xuống dưới có hy vọng, hỏi cô:
"Đêm qua cô và Đình Phong rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?"
Hạ Nhược Hy ngớ ngẩn gãy đầu nhớ lại, cảnh có cảnh không trong đầu cô, bất giác đỏ mặt.

Thấy cô mãi mà không trả lời, Hà Vân Phi lên giọng:
"Trả lời!"
"Dạ… hôn hạ!"
Hạ Nhược Hy bị bà ta hù cho tỉnh táo luôn, cắn môi hoảng sợ.

Bà nhíu mày, lại hỏi tiếp:
"Chỉ hôn thôi?"
Hạ Nhược Hy rụt rè gật đầu.

Bây giờ cô mới hiểu thuốc hôm qua là do bà bỏ vào, thế mà cô vẫn không làm nên tích sự gì, chắc chắn sẽ bị bà ấy phạt rồi! Khẽ gật đầu, chuẩn bị tinh thần.

"Ha! Rốt cuộc cô làm chuyện gì mà con trai tôi không thèm ngủ với cô vậy chứ? Sao lại có một người phụ nữ vô dụng như cô, không thể gây hứng thú cho chồng mình?"
Những lời lẽ này rất nặng đối với một người phụ nữ được thốt ra từ miệng Hà Vân Phi.

Hạ Nhược Hy biết bà rất giận, chỉ có xin lỗi là giải pháp tốt nhất.


"Mẹ à, là con vô dụng, con xin lỗi mẹ! Mẹ hãy cho con cơ hội có được không, con hứa sẽ có ngày khiến anh ấy cam tâm tình nguyện cùng con!"
Hà Vân Phi khinh thường nhếch mép, liếc xéo cô.

"Có một ngày? Là đến khi mộ tôi đã xanh cỏ đúng không? Hạ Nhược Hy, ban đầu mới cưới cô về căn nhà này tôi đã nói rõ với cô rồi.

Từ lúc cô gả về đây cũng đã được một năm, vậy mà việc ngủ với con trai tôi, là vợ chồng thật sự thôi cô cũng chẳng làm được.

Vậy làm sao trong một năm cuối cùng này có con đây?"
Trước cơn thịnh nộ của Hà Vân Phi, Hạ Nhược Hy chỉ biết cúi đầu nghe mắng, sau cùng bị bà ấy ra lệnh bảo quỳ trước nhà một ngày một đêm không ăn không uống.

Hạ Nhược Hy ngậm ngùi làm theo lời bà, quỳ gối trước sân nhà từ lúc bình minh ló dạng đến khi nắng đỏ chói chang, đầu gối cô mỏi nhừ đau đớn.

Thế mà ông trời vẫn không thương cô, đến chiều, mây đen giăng giăng kéo đến, mưa bắt đầu trút xuống nặng hạt càng lúc càng to, không có dấu hiệu vơi đi, chỉ có Hạ Nhược Hy lạnh lẽo quỳ ngoài màn mưa, trút xuống da thịt đau rát.

.

truyện đam mỹ
Thấy cảnh này, đa số người trong Mặt gia đều cảm thấy xót xa, riêng hai mẹ con Nguyệt Liên là hả hê.


Hàn Nhung, Hứa quản gia và Tố Linh kéo nhau đến cầu xin Hà Vân Phi tha cho Hạ Nhược Hy, nếu không cô sẽ chết vì rét mất.

Mặc Đình Phong có vẻ khá coi trọng Hạ Nhược Hy, nếu cô có mệnh hệ gì sẽ ăn nói với anh thế nào?
Mà Hà Vân Phi rất quan trọng việc có cháu, chuyện nào thì bà cũng có thể bỏ qua cho cô duy nhất việc này cô không làm tốt, bà sẽ thẳng tay trừng trị, đừng mong ai cầu xin được cho cô.

Tám giờ tối trời vẫn mưa rả rích, sấm chớp đùng đùng khiến Hạ Nhược Hy sợ hãi, lạnh sắp đóng băng, run lên bần bật.

Cô chờ mãi người đàn ông cô tin tưởng nhất nhưng chẳng thấy anh đâu, cô lạnh lắm, tủi thân lắm.

Lúc này một chiếc xe màu xám bạc hiên ngang băng qua màn mưa tiến thẳng đến cổng nhà Mặc gia, cố tình hướng về phía cô chạy thật nhanh khiến nước mưa văng tung toé.

Hạ Nhược Hy bị ánh đèn xe chiếu vào chói mắt, vươn tay che mắt lại, trong lòng tràn đầy lo sợ, chuẩn bị tinh thần bản thân bị xe cán mất mạng, trong đầu nghĩ đến người cô xem trọng nhất, cuối cùng nuối tiếc nhất cũng chỉ có anh!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK