Chương 23: Đồ lão già kinh hoàng.
Trác Vệ Đông lớn tiếng vâng dạ, tiếp tục bảo:
– Viện trưởng, có thể ước định tỷ thí tại Cửu Diệp nghệ quán sau một tháng được không?
Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện nghi hoặc hỏi:
– Tại sao phải chờ một tháng?
– Gần đây đệ tử luôn khắc khổ tu luyện Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân, ta có niềm tin trong vòng một tháng sẽ tu luyện Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đến đại thành.
Các lão sư nghe xong vui vẻ ra mặt. Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân là linh quyết trung phẩm hoàng cấp, là một bộ linh quyết ít được để ý, trước mắt chưa học đồ nào luyện đến địa thành. Nếu Trác Vệ Đông tu luyện Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đại thành là Tiểu La Thiên học viện có thêm một học đồ sức chiến đấu mạnh mẽ, nên biết sau ba tháng là hội võ học viện Kim Thủy Vực.
– Tốt, ngươi hãy khắc khổ tu luyện trong một tháng, tranh thủ tu luyện Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân đến đại thành. Nếu có yêu cầu gì cứ lên tiếng, Tiểu La Thiên học viện chúng ta nhất định sẽ hết sức thỏa mãn ngươi.
– Đa tạ viện trưởng!
Trác Vệ Đông mừng vui hớn hở. Đúng vậy, Trác Vệ Đông rất hưng phấn. Trác Vệ Đông có thể tưởng tượng được một tháng sau gã thể hiện Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân giai đoạn đại thành chẳng những một hơi nổi tiêng,s gã muốn mọi người nhìn thấy thiên tài ngày xưa bị gã giẫm dưới chân.
Tiểu Kim Câu học viện, trạch viện, trong phòng.
Trần Lạc chỉ mặc cái quần, thân trần ngồi trên giường dựa vào vách tường. Trần Lạc ngửa đầu dựa vào tường, hơi nheo mắt lại. Trần Lạc nhàm chán nhìn Đồ Khai Nguyên lải nhải đi tới đi lui trong phòng.
– Gia gia tưởng ngươi bị tháp hình phạt bắt nhốt hơn một năm thì tính cách khinh cuồng sẽ giảm bớt nên mới đưa ngươi vào Tiểu Kim Câu học viện. Không ngờ, thật không ngờ, kết quả là tiểu tử nhà ngươi vẫn gây vạ cho gia gia.
Đồ Khai Nguyên chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, bộ dạng tức giận chỉ trích Trần Lạc sai lầm.
– Người ta khi dễ đến cửa, Lão muốn ta làm sao? Như con rùa đen rút đầu trốn đi?
Trần Lạc ngáp dài, nói:
– Ta cũng vì Lão. Bây giờ ta là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện, nếu ta bị bắt nạt thì Lão cũng mất mặt đúng không? Ta nói này Đồ Khai Nguyên, Lão làm tháp chủ coi như hợp cách nhưng làm viện trưởng thật là . . . Quá mức. Lúc trước ta không biết, đến đây rồi ta mới hiểu rõ. Tiểu Kim Câu học viện thường bị ăn hiếp, Lão làm viện trưởng mà không dám hó hé câu nào, ta mất mặt giùm Lão.
Đồ Khai Nguyên chửi:
– Vớ vẩn!
Đồ Khai Nguyên phản ứng lại, quát:
– Đã khi nào gia gia mặc kệ Tiểu Kim Câu học viện bị người ăn hiếp? Cũng vì Tiểu Kim Câu học viện chúng ta không có người, ngươi nghĩ gia gia kéo ngươi về là vì cái gì?
A?
Trần Lạc ù ù cạc cạc, gì mà kéo mình về làm gì?
Trần Lạc suy nghĩ kỹ, con mắt trợn to nhìn chằm chằm vào Đồ Khai Nguyên, nói:
– Ta nói này Đồ Khai Nguyên, Lão mới nói gì? Lão kéo ta về là vì để ta đánh lộn thay Lão?
Đồ Khai Nguyên ho khan giấu đầu lòi đuôi:
– Khụ! Khụ!
Đồ Khai Nguyên nghiêm túc nói:
– Lạc tiểu tử, gia gia thấy lo cho năng lực hiểu sự việc của ngươi. Gia gia thấy ngươi tội nghiệp nên mới thu nhận ngươi, ngươi nghĩ mình là chiến thần chuyển thế sao? Đánh nhau vì gia gia? Lạc tiểu tử, ngươi tưởng tượng hơi quá.
Trần Lạc câm nín:
– . . .
Trần Lạc thấy ánh mắt Đồ Khai Nguyên gian xảo cứ liếc mình, bản năng kéo chăn lên che người.
Trần Lạc cảnh giác nói:
– Lão già biến thái, nhìn đi đâu vậy?
– Biến đi!
Đồ Khai Nguyên cười mắng Trần Lạc:
– Dù gia gia thích nam cũng không vừa mắt tên mặt trắng nhà ngươi!
– Vậy Lão cứ dùng ánh mắt háo sắc đó nhìn tiểu gia làm gì?
Đồ Khai Nguyên lườm Trần Lạc, nói:
– Mới bốn tháng sao ngươi đả thông ba linh mạch được? Làm gia gia sợ hết hồn.
– Lão biết rõ tiểu gia từ nhỏ trời sinh thông minh, được người gọi là kỳ tài ngút trời.
Chỉ khi ở chung với Đồ Khai Nguyên không lớn không nhỏ, không ra gì mới khiến Trần Lạc không e dè hình tượng. Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, từ nhỏ Trần Lạc, Đồ Khai Nguyên đã như thế, hết cách, hình thành thói quen.
– Gia gia thừa nhận tiểu tử nhà ngươi trời sinh thông minh, gọi là kỳ tài ngút trời cũng không quá đáng.
Đồ Khai Nguyên nhe răng cười:
– Nhưng đó chỉ giới hạn trong lĩnh vực trận pháp, còn thiên phú tu hành của ngươi? Gia gia công nhận cũng khá nhưng chỉ ở mức đó, so với thiên phú trận pháp của người thì . . . Ha ha, không tốt bao nhiêu.
– Ta nói này Đồ lão già, không phải tiểu gia khoe khoang, Lão cũng biết mấy năm trước đây ta theo sư phụ ra ngoài lưu lạc, khổ hành mà tiểu gia tùy tiện tu đến cảnh giới thứ hai, mở ra linh hải. Lão cho rằng tiểu gia chơi với Lão sao?
– Chậc chậc . . .
Đồ Khai Nguyên cười nhạo:
– Ai biết sư đồ các ngươi đi ra ngoài làm trò gì, ngươi có dám kêu gia gia điều tra ngươi không?
Đồ Khai Nguyên không quá chắc chắn thiên phú lĩnh vực tu luyện của Trần Lạc, Lão chỉ cảm thấy thiên phú tu hành của hắn chỉ tạm được, đơn thuần là trực giác.
– Nhìn gì? Có gì đẹp mà nhìn?
Bây giờ tinh thần lực của Trần Lạc rất yếu, không sợ bị Đồ Khai Nguyên phát hiện cái gì, nhưng hắn lo Đồ lão già phát hiện linh hồn hắn đã thay đổi. Trần Lạc biết Đồ Khai Nguyên ham mê nghiên cứu, nếu Lão phát hiện bây giờ linh hồn của hắn có thể mười tám cộng hưởng mười tám thu nạp thì tuyệt đối sẽ dây dưa không ngớt.
– Để gia gia nhìn xem liền biết thiên phú của ngươi thế nào.
Nói xong Đồ Khai Nguyên đứng thẳng người, nghiêm túc nói:
– Đương nhiên nếu ngươi không muốn thì gia gia sẽ không gượng ép.
Nếu lời Đồ Khai Nguyên nói có thể tin thì trên đời không còn lừa lọc. Trần Lạc biết mình kỳ lạ khiến Đồ Khai Nguyên tò mò, dù lầ này từ chối được thì hắn tin tưởng Lão sẽ thừa dịp hắn ngủ mò tới. Trần Lạc biết Đồ lão già quá rõ, chuyện này cũng có vết xe đổ.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, khẽ thở dài:
– Vậy Lão xem đi.
Đồ Khai Nguyên cười nói:
– Chậc chậc, vậy mới phải.
Đồ Khai Nguyên cười thật xấu xa, cầm cổ tay Trần Lạc lên thăm dò, thẳng hướng linh hồn của hắn. Đồ Khai Nguyên dò xét giây lát không thấy có gì lạ.
Đồ Khai Nguyên lầm bầm:
– Linh hồn cũng bình thường.
Trần Lạc hồi hộp căng thẳng nghe Đồ Khai Nguyên nói thì thở pahò, có vẻ Lão không phát hiện linh hồn hắn có gì thay đổi.
=======
Chương 24: Đồ lão già kinh hoàng (2).
– Linh hồn bình thường, gia gia lai thăm dò linh mạch của ngươi.
Thăm dò xong làm tròng mắt Đồ Khai Nguyên suýt rớt xuống, nhìn Trần Lạc như thấy Lão vu yêu ngàn năm.
Đồ Khai Nguyên buột miệng kinh kêu:
– Má ơi, ngươi . . . Bà nội nó . . . Cha nó ngươi đã mở năm linh mạch?
Vì quá đột ngột, quá kinh hoàng, có lẽ vì sự thật làm người khó chấp nhận nên Đồ Khai Nguyên lạc giọng hét chói tai.
Trần Lạc nhìn bộ dạng của Đồ Khai Nguyên, cố nhịn cười, làm bộ thâm trầm liếc xéo Lão.
Trần Lạc thản nhiên nói:
– Tiểu gia dù gì là kỳ tài ngút trời, chỉ mở năm linh mạch có gì lạ?
– Cha nó!
Đồ Khai Nguyên bị kích thích nên chửi thề, rống to:
– Bà nội nó linh hải của ngươi bị hủy!
– Linh mạch của ngươi chắc chắn đã rối loạn, tắc nghẽn.
– Khó hơn người khác gấp đôi!
– Ngươi mới ra tù bốn tháng đã thông năm linh mạch, hơn nữa cái nào cũng biến dị! Tổ cha nó có cho người khác sống không?
Hâm mộ, ghen tỵ.
Bốn chữ nói lên tâm tình hiện giờ của Đồ Khai Nguyên, Lão đã xác nhận tiểu tử Trần Lạc không chỉ có thiên phú siêu biến thái ở lĩnh vực trận pháp mà cũng yêu nghiệt ở lĩnh vực tu luyện. Đồ Khai Nguyên nhớ năm xưa cũng được người gọi là kỳ tài ngút trời nhưng giờ so với Trần Lạc thì chút thiên phú của Lão có đáng là gì.
Thiên phú của người ta mới gọi là thiên phú!
Hai thiên phú tu hành, trận pháp!
Đồ Khai Nguyên ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy ông trời thật bất công, muốn mắng trời bị mù mắt.
Qua thật lâu sau dường như trút ra hết nỗi lòng, Đồ Khai Nguyên lắc đầu, thở hắt ra. Đồ Khai Nguyên lén lau giọt nước mắt hâm mộ, ghen tỵ nơi khóe mắt.
– Như thế nào? Phục rồi?
Trần Lạc thấy bộ dạng của Đồ Khai Nguyên thì rất vui.
– Phục.
Đồ Khai Nguyên như trái bóng xì hơi, ủ rũ, chỉ cảm thấy không công bình.
Trần Lạc đắc ý quên hình:
– Kêu tiếnga Lạc tiểu gia nghe chơi.
Đồ Khai Nguyên biến sắc mặt nói:
– Tiểu tử thối!
Đồ lão già gào to:
– Cho ngươi đắc ý còn được đằng chân lân đằng đầu, hừ, ngươi có hai thiên phú siêu tuyệt thì sao? Nếu không cố gắng tu hành thì vẫn là ặn bã!
Trần Lạc trề mỗi không nói.
– Tiểu tử thối, ngươi giỏi thật, ẩn giấu sâu, nếu gia gia không dò xét ngươi thì vẫn không hay biết gì.
Đồ Khai Nguyên ngồi bên giường, thò đầu lại gần nói:
– Tiểu tử, nếu ngươi đã mở năm linh mạch thì còn che giấu làm gì? Khi người Tiểu La Thiên học viện đến gây chuyện sao không dạy cho chúng một bài học nhớ đợi, để chúng về làm chi? Ngươi không thấy mất mặt sao?
– . . .
Trần Lạc không biết nên nói cái gì:
– Mới rồi Lão còn bảo ta đừng gây họa.
– Mới rồi là mới rồi, vừa rồi gia gia không biết thực lực của ngươi nên lo lắng ngươi chịu thiệt. Bà nội nó ngươi đã mở năm linh mạch, cái nào cũng biến dị thì còn sợ khỉ gì? Không đánh chết cha chúng thì ngươi có xứng với thiên phú của mình không?
– Tiểu gia muốn che giấu thực lực.
– Giấu gì? Có gì mà giấu? Vừa rồi gia gia dò xét ngươi không xâm nhiễm hắc ám thì giấu làm gì?
Trần Lạc lườm Đồ Khai Nguyên, nói:
– Lão ngồi nói chuyện không đau lưng, tiểu gia mở ba linh mạch trong bốn tháng đã làm nhiều người thấy lạ, nếu để ai biết tiểu gia mở năm linh mạch thì sẽ nổ tung chảo. Ta nghe Lão nói có một số Lão vu yêu gì đó rất thích đoạt xá thân thể có thiên phú tốt.
Nghe Trần Lạc nói Đồ Khai Nguyên giơ ngón cái lên khen:
– Tiểu tử, không ngờ ngươi chẳng những không bị thiên phú của mình làm choáng váng mà còn nghĩ tới điều này, giỏi!
Đồ Khai Nguyên gật đầu, nói:
– Ngươi nói đúng, với tình huống của ngươi đúng là nên che giấu thực lực. Nếu bị một số Lão vu yêu nhìn trúng thì xui, huống chi . . .
Trần Lạc tò mò hỏi:
– Huống chi cái gì?
Trần Lạc không biết Đồ Khai Nguyên muốn nói gì.
– Huống chi thứ biến thái như ngươi rất đả kích người. Ngươi dùng bốn tháng đả thông năm linh mạch, các học đồ dùng bảy, tám năm không đả thông năm linh mạch làm sao sống?
Nói xong Đồ Khai Nguyên vô cùng nghiêm túc dặn dò:
– Sau này cố gắng tránh đừng lộ thực lực trong học viện của gia gia nghe không? Gia gia không muốn đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện cảm thấy tương lai u ám.
– Ta biết chừng mực.
– A đúng rồi, còn một điều nữa, ngươi hãy nhìn cái này.
Đồ Khai Nguyên đưa một tấm thiệp qua. Trần Lạc mở ra nhìn sơ, là Trác Vệ Đông Tiểu La Thiên học viện hạ chiến thư.
Trần Lạc cười nói:
– Tên Trác Vệ Đông này còn không chết tâm, công nhiện hạ chiến thư, tiểu gia không tâm tình chơi với hắn.
– Ngươi không ứng chiến?
– Không hứng thú.
Trần Lạc thích đánh lộn nhưng hắn không thích bị nhiều người nhìn, cảm giác như xem khỉ.
– Không được, ngươi phải ứng chiến. Bây giờ ngươi là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện, nếu ngươi không ứng chiến người ta còn tưởng đâu Tiểu Kim Câu học viện ta nhát gan.
– Mới rồi Lão kêu ta điệu thấp.
– Điệu thấp thì đúng nhưng người ta khi dễ trên đầu mình, gia không thể co vòi! Huống chi điều này không xung đột, ngươi chỉ dùng linh lực ba mạch là được.
– Cái tên Trác Vệ Đông dù gì là mở sáu linh mạch, ta chỉ dùng linh lực ba mạch đối phó hắn thì hơi khó khăn.
– Dù ngươi sử dụng linh lực bốn mạch thì có sao? Chiến thư hẹn một tháng sau, ngươi đả thông ba linh mạch trong bốn tháng, năm tháng đả thông bốn linh mạch là bình thường. Khi đó ngươi vận chuyển linh lực bốn mạch đánh đồ bỏ Trác Vệ Đông chẳng khác gì như bóp chết con kiến.
Mặc cho Đồ Khai Nguyên hết mực khuyên nhủ, đe dọa năn nỉ cỡ nào Trần Lạc cũng không đồng ý.
– Lạc tiểu tử, nếu ngươi ứng chiến xem như kiếm chút vinh dự cho Tiểu Kim Câu học viện, gia gia sẽ không bạc đãi ngươi.
Nghe Đồ Khai Nguyên nói làm Trần Lạc nổi lòng hứng thú, hắn biết Đồ lão già hay keo kiệt nhưng ra tay là toàn bảo bối thượng đẳng.
Trần Lạc tò mò hỏi:
– A? Nói nghe thử không bạc đãi thế nào?
Đồ Khai Nguyên không đáp, lấy một khối thủy tinh to cỡ bàn tay, lấp lánh trong suốt ra khỏi tay áo. Thủy tinh trông rất mỏng manh, trơn bóng, có mấy chữ và ấn ký kỳ lạ. Trần Lạc nhận lấy nhìn kỹ, giật mình. Là Tàn Ảnh Tam Động.
Tàn Ảnh Tam Động là linh quyết thượng phẩm hoàng cấp, là một trong năm linh quyết nổi tiếng trong cảnh giới thứ nhất.