• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Chiến vô song.

======

– Grao!

Như tiếng hổ gầm, tiếng hú làm không khí trong vòng ba thước nổ đì đùng, khí lưu hỗn loạn, dao động lan tràn ra, gió mạnh cắt da thịt đau đớn.

Quyền phong đến đâu là linh lực cuồng bạo ngưng tụ thành hình đầu hổ.

Oai vũ quyền ý!

Này là oai vũ quyền ý!!

Trần Lạc tu . . . Tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đỉnh!

Thấy hình ảnh này, Lý chấp sự, các lão sư Tiểu La Thiên học viện đều đứng bật dậy, khó tin trợn mắt.

Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân của Trác Vệ Đông giáng xuống, cơ thể gã xoay tròn, linh lực xanh nhạt quanh thân như vòi rồng xé rách không khí bốn phía. Bên dưới, Trần Lạc tung nắm đấm, là Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh. Linh lực ngưng tụ thành hổ, tiếng hỏ gầm va chạm với Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân của Trác Vệ Đông.

Bùm!

Vang tiếng nổ đinh tai nhức óc, không khí vặn vẹo, khí lưu tán loạn, gió mạnh rít gào. Dao động lấy Trác Vệ Đông, Trần Lạc làm trung tâm lan tràn ra ngoài. Thiên địa thấy đầu hổ ngưng tụ từ linh lực trong cú đấm của Trần Lạc nghiền nát linh lực ẩn chứa trong Thập Nhị Lộ Hàn Phong Chân của Trác Vệ Đông.

– A!

Trác Vệ Đông hét lên, há mồm hộc máu, hét chói tai. Chưa xong, linh lực ẩn chứa oai vũ quyền ý như sóng thần cắn nuốt Trác Vệ Đông, y phục trên người gã bị cắt nát vụn. Bùm một tiếng, Trác Vệ Đông không chịu nổi té xuống đất, lõa thể co giật dưới đất, người đốm xanh đốm tím.

Tình huống xảy ra quá đột ngột, khiến người khó tin. Đám người mới rồi còn ồn ào rầm rộ giờ thì trợn mắt há hốc mồm nhìn. Bọn họ không cách nào tin tưởng Trác Vệ Đông mở sáu linh mạch, tu luyện hai linh quyết trung phẩm hoàng cấp đến giai đoạn đại thành lại bị Trần Lạc đánh chật vật.

Tu vi của Trần Lạc không phải mở ba linh mạch mà là bốn mạch, Oai Vũ Vô Tướng Quyền của hắn không phải giai đoạn đại thành mà là giai đoạn đỉnh.

Bốn linh mạch . . .

Trong năm tháng ngắn ngủi Trần Lạc mở bốn linh mạch, tất cả đều biến dị. Không biết trong thiên hạ có tình huống này không nhưng trong Trường Tín thành thậm chí là Kim Thủy Vực chưa từng nghe nói qua. Oai Vũ Vô Tướng Quyền được công nhận là linh quyết dễ học khó giỏi, đừng nói là học đồ, ngay cả đám vu sư trong Trường Tín thành không bao nhiêu người có thể tu luyện đến giai đoạn này, bởi vì linh quyết Oai Vũ Vô Tướng Quyền yêu cầu linh hồn rất cao. Trần Lạc chỉ là học đồ nho nhỏ sao có thể . . .

Giật mình, cực kỳ giật mình.

Khâm phục, vô cùng phục.

Đám lão sư Tiểu La Thiên học viện Lý chấp sự, Vương Khắc lão sư ngơ ngác nhìn. Đám học đồ Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Cao Phi ngồi kế bên cũng trợn to mắt. Đặc biệt là Diệp Thanh, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập hoảng sợ, nàng không tin, không thể chấp nhận người bị nàng gọi là phế vật lại mạnh đến như vậy.

Đừng nói người Tiểu La Thiên học viện không thể tin hình ảnh này, Đồ Khai Nguyên thân với Trần Lạc cũng ngờ hắn . . . Lại tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đỉnh. Tiểu tử này đúng là . . . Đúng là biến thái!

– Trần . . . Trần Lạc . . .

Trác Vệ Đông run lập cập bò dậy, gã cực kỳ chật vật, mặt vặn vẹo lại, hung tợn gầm gừ xông tới.

Trác Vệ Đông gào thét:

– Ta muốn giết ngươi!

Bốp!

– Giết ta?

Trần Lạc chộp cổ tay Trác Vệ Đông, tức giận trừng gã.

Trần Lạc quát to:

– Không đến lượt ngươi, đi xuống!

Trần Lạc dứt lời vung tay, linh lực bốn mạch vận chuyển chấn động không khí tán loạn, vang một chuỗi tiếng nổ. Trác Vệ Đông như diều đứt dây bị ném xuống đài, may mắn có học đồ Tiểu La Thiên học viện đỡ nhưng gã đã xỉu.

Cao Phi giận dữ nói:

– Trần Lạc, Vệ Đông học đệ của ta ước đấu tỷ võ với ngươi vốn điểm đến liền ngừng, sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy?

– Ta ác?

Trần Lạc đứng trên đài cao, có lẽ vì đánh nhau nên linh khí quanh thân hắn không ổn định, dao động vỗ vạt áo lam bay phần phật. Mái tóc đen vuốt ve gò má đẹp như con gái, đôi mắt đen sâu tựa vực thẳm.

Trần Lạc trầm giọng nói:

– Nếu ta không ác thì bây giờ nằm trên mặt đất là ta, theo ý của ngươi là ta nên đứng yên cho Trác Vệ Đông đánh thì ngươi vừa lòng đúng không?

– Ta không có ý đó, ta chỉ là . . .

Cao Phi mới há mồm đã bị Trần Lạc hét chói tai đánh gãy, Trần Lạc vốn bình tĩnh bỗng nổi khùng lên.

Trần Lạc chỉ vào Cao Phi, gào thét:

– Vậy ngươi có ý gì? Là các ngươi hạ chiến thư, là các ngươi chọn địa điểm, là các ngươi đặt quy tắc. Các ngươi đánh thua thì nói ta ra tay độc ác, nếu các ngươi thắng có phải là Trần Lạc ta nên bị đánh?

Cao Phi rực cháy lửa giận, sắc mặt âm trầm nghiến răng nhấn mạnh:

– Trần Lạc, ngươi đừng quá cuồng!

– Ta cuồng như vậy rồi sao?

Mặt mày Trần Lạc đầy tức giận, mắt rực lửa ngạo nghễ, đâu chri là cuồng, hắn là ngọa cốt vô song.

Trần Lạc quát to:

– Hẹn tỷ võ nếu là đánh anhu thì tay chân không có mắt, bị thương là khó tránh. Dám đánh cược có gan chịu thua, không thua được thì các ngươi hạ chiến thư cho ta làm gì?

Cao Phi giận run người, siết chặt nắm tay, linh lực bảy mạch tán loạn.

Lúc này một thanh âm khàn trầm thấp vang lên:

– Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi đừng tuổi trẻ bốc đồng.

Là Lý chấp sự cua Tiểu La Thiên học viện lên tiếng, gã đứng thẳng, biểu tình khó xem dường như đang ức chế lửa giận.

– Ha, ta tuổi trẻ bốc đồng?

Trần Lạc liếc Lý chấp sự, xì cười, biểu tình nghiêm túc hét to một tiếng:

– Không bốc đồng sao là trẻ tuổi?

Lý chấp sự tức giận quát:

– Càn rỡ!

Lý chấp sự dứt lời khí thế khổng lồ lan tràn.

Cuồng. Giờ phút này, ai đều nghe ra thiếu niên khinh cuồng, đều thấy Trần Lạc cuồng ngạo.

Trong sân yên tĩnh bỗng có tiếng tặc lưỡi vang lên, là Đồ Khai Nguyên vừa cắn hạt dưa vừa chép miệng.

Đồ Khai Nguyên nói móc:

– Ta nói này Lý chấp sự, người trẻ tuổi hành động khó tránh khỏi nóng nảy táo bạo, ngươi là chấp sự so đo với người ta làm gì? Đồn ra ngoài người ta còn tưởng rằng ngươi lòng dạ hẹp hòi, bụng dạ thâm độc. Được rồi, qua đây cắn hạt dưa nguôi giận đi.

Đồ Khai Nguyên phun vỏ hạt dưa ra, không có vẻ gì là muốn đưa hạt dưa cho Lý chấp sự.

Đồ Khai Nguyên nhìn trọng tài trên đài, nói:

– Nếu mắt gia gia chưa mờ thì lần ước đấu này là Tiểu Kim Câu học viện chúng ta thắng đúng không?

Lão trọng tài Cửu Diệp nghệ quán chìm trong giật mình Trần Lạc đem lại, nhìn chăm chú vào Trần Lạc.

Lão trọng tài Cửu Diệp nghệ quán gật đầu, nói:

– Trần Lạc thắng hợp tình hợp lý, không có bất cứ hiện tượng vi phạm, ta tuyên bố . . .

– Khoan đã!

Lão trọng tài Cửu Diệp nghệ quán định tuyên bố kết quả thì bị tiếng quát ngắt lời, một người nhảy lên đài cao, là người số một học đồ sơ cấp của Tiểu La Thiên học viện, Cao Phi.

– Trần Lạc, ngươi dám đấu với Cao Phi ta không?

Cao Phi đột nhiên nhảy lên vượt ngoài dự đoán của mọi người. Các lão sư vốn định kêu Cao Phi xuống nhưng bị Lý chấp sự ngăn lại, đám người dưới đài xem náo nhiệt bàn tán xôn xao.

========

Chương 32: Chiến vô song (2).

Trác Vệ Đông thua thê thảm làm Tiểu La Thiên học viện bị nhục, nếu không lấy lại mặt mũi thì Tiểu La Thiên học viện không phải là Tiểu La Thiên học viện. Vì giành mặt mũi, dù có bị chê trách Tiểu La Thiên học viện cũng không tiếc.

Đúng vậy, Trác Vệ Đông có tu vi mở sáu linh mạch hạ chiến thư với học đồ ba linh mạch Trần Lạc đã làm người cười chê, dù sao không cùng đẳng cấp, ước đấu thế này là khi dễ người ta. Tuy nhiên kết quả vượt ngoài dự đoán của mọi người, Trác Vệ Đông thua thảm. Bây giờ Cao Phi, học đồ mở bảy linh mạch muốn đánh nhau với Trần Lạc.

Mở bảy linh mạch không đơn giản là thêm một mạch, mở bảy linh mạch ý nghĩa tu luyện cảnh giới thứ nhất đến viên mãn, bảy mạch nối kết, linh lực thông suốt, đánh ra linh lực hơn xa mở sáu linh mạch. Khi chưa mở linh hải, từng ngày qua ngày hấp thu linh khí thì linh lực sẽ càng lúc càng mạnh. Nhiều học đồ ngừng ở giai đoạn này một thời gian chuẩn bị cho mở linh hải, càng ở lại lâu thì linh lực càng cường đại. Một số học đồ bảy linh mạch có sức chiến đấu còn cao hơn vu sư sơ cấp đã mở linh hải.

Cao Phi ngừng ở giai đoạn bảy linh mạch lâu hơn một năm, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của gã kinh người cỡ nào. Huống chi Cao Phi có ba loại linh quyết, Khai Sơn Chưởng hạ phẩm hoàng cấp giai đoạn viên mãn, Hỏa Diễm Chưởng trung phẩm hoàng cấp giai đoạn đại thành, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành. Người quen Cao Phi đều biết gã dựa vào tu vi mở bảy linh mạch, ba linh quyết phong cách cương mãnh có sức chiến đấu cực kỳ cường đại.

– Cao Phi, ngươi dù gì là học đồ mở bảy mạch đi mời Trần Lạc đánh nhau chẳng phải là ăn hiếp người sao?

Hai chân Ngưu Manh co lại nhảy vọt lên đài cao, nói:

– Ngưu Manh ta đánh với ngươi!

Cao Phi không để mắt đến Ngưu Manh:

– Ngưu Manh? Hừ, kẻ thua cuộc không đủ tư cách đấu với ta, biết điều thì xuống đi!

Ngưu Manh há mồm định cãi lại thì Trần Lạc từ sau lưng gã đi tới, vỗ vai gã.

Trần Lạc cười nói:

– Đi đi, quan tâm hắn làm gì?

– Đi?

Ngưu Manh ngẩn người:

– Không đánh sao?

– Đánh cái gì, có gì mà đánh.

Trần Lạc không có hứng thú vỗ vai Ngưu Manh, chuẩn bị đi xuống.

Phớt lờ, hoàn toàn lờ đi.

Cao Phi nhớ rõ ba năm trước khi gã yêu cầu so tài với Trần Lạc cũng bị hắn không thèm từ chối, hoàn toàn phớt lờ gã. Ba năm sau Cao Phi không ngờ Trần Lạc vẫn như vậy, hỏi sao gã không tức giận?

Cao Phi rống to:

– Trần Lạc, đứng lại cho ta!

Không ai đáp lại Cao Phi, Trần Lạc như không nghe thấy, không thèm nhìn gã, tiếp tục đi tới.

– Ba năm trước ngươi là thiên tài, ngươi có thể không nhìn ta. Ba năm sau, hôm nay ngươi không là gì vậy mà dám phớt lờ ta! A!!!

Ba năm trước Cao Phi bị Trần Lạc phớt lờ, điều đó ám ảnh gã mãi mãi, thành cái gai trong tim gã. Bây giờ Cao Phi lại bị Trần Lạc lờ đi, thù mới hận cũ hoàn toàn bùng nổ. Trần Lạc sải bước tới trước đuổi theo Trần Lạc, giơ tay lên. Linh lực cường đại quấn quay cánh tay Cao Phi thành hình dạng đao, khí thế như xẻ núi.

Chiêu này là Khai Sơn Chưởng giai đoạn viên mãn, uy lực mạnh mẽ có thể chặt đá xẻ núi, rất uy mạnh.

Các học đồ Tiểu Kim Câu học viện căng thẳng hét lên cảnh báo:

– Cẩn thận!

Trần Lạc xoay người lại, Cao Phi đã ập đến. Trần Lạc không kịp ra chiêu, hắn vận chuyển linh lực giơ hai tay giao nhau đỡ. Bùm một tiếng, Trần Lạc Khai Sơn Chưởng của Cao Phi đẩy lùi bốn, năm bước. Nếu không nhờ Ngưu Manh phản ứng nhanh nhẹn đỡ Trần Lạc thì hắn đã té xuống đài.

Ngưu Manh quát to:

– Cao Phi, ngươi có biết xấu hổ hay không? Dám đánh lén?

Ngưu Manh quan tâm hỏi Trần Lạc:

– Có sao không?

Trần Lạc cúi mặt, lắc đầu. Trần Lạc nhìn dấu đỏ trên cổ tay, sắc mặt âm trầm. Trần Lạc không nói không rằng quay người lại nhìn Cao Phi chằm chằm, xông tới trước.

– Hừ! Trần Lạc, ta không biết ngươi dùng cách gì trong vòng năm tháng ngắn ngủi đả thông bốn linh mạch, tất cả đều biến dị. Ngươi có thể đánh bại Trác Vệ Đông làm ta rất kinh ngạc, nhưng chỉ có thế, không hơn.

Thân hình Cao Phi không cao nhưng rất vạm vỡ, mặt không biểu tình đầy kiêu ngạo.

Cao Phi nói:

– Đừng nói ngươi chỉ đả thông bốn linh mạch, dù ngươi có đả thông năm linh mạch cái nào cũng biến dị trước bảy linh mạch ta đây không là cái thứ gì. Hôm nay ta nhường ngươi ba chiêu, ra tay đi!

Cao Phi nhìn Trần Lạc im lặng bước nhanh tới gần, sắc mặt thiếu niên âm trầm đáng sợ làm gã thấy run. Trần Lạc từng bước đến gần, Cao Phi càn lúc càng sợ hãi, hít thở dồn dập.

– Ba năm trước ngươi muốn đánh với ta, ta không chấp nhận là vì ngươi và ta cùng nhập học, ta không nỡ làm tổn thương tự tôn của ngươi. Hôm nay sau ba năm ngươi lại muốn đánh nhau với ta, nghĩ tình cùng là đồng học nên ta vẫn không nỡ làm tổn thương tự tôn của ngươi. Ta nhịn ngươi lần thứ nhất, thứ hai nhưng tuyệt đối không nhẫn nhịn đến lần thứ [email protected] nếu ngươi đã không muốn tôn nghiêm thì hôm nay ta thành toàn ngươi!

Trần Lạc dừng bước, toàn thân hắn táo ánh sáng rực rỡ, linh lực sắc bén tràn ra ẩn chứa năm mạch tức.

Năm mạch tức!

Trần Lạc không đả thông bốn linh mạch mà là năm!

Xong rồi sao? Vẫn chưa!

Trần Lạc lắc người, linh khí bốn phía biến đổi để lại một tàn ảnh tại chỗ. Ngay khi mọi người kinh hoàng, Trần Lạc xuất hiện sau lưng Cao Phi, giơ tay lên. Linh lực quấn quanh nắm đấm ngưng tụ ý oai vũ, một ảo ảnh cũng làm tương tự như Trần Lạc.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Không khí trong vòng năm thước nổ tung, khí lưu tứ tán, tiếng đì đùng không dứt bên tai.

Bùm!

Trần Lạc đấm vào lưng Cao Phi, tàn ảnh Trần Lạc thì đấm ngực gã.

Bùm bùm!

Cao Phi không kịp phản ứng lại chợt cảm thấy ngực và lưng tê rần, cổ họng ngứa phun ra búng máu. Cao Phi hét to đánh ra Khai Sơn Chưởng tiếc rằng vo odụng, bởi vì tốc độ của Trần Lạc quá nhanh, gã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Trần Lạc lắc người bước ra một bước để lại một tàn ảnh, lại một bước, một tàn ảnh nữa.

Trần Lạc và hai tàn ảnh thành hình tam giác bao vây Cao Phi.

Trần Lạc giơ tay, lại là Oai Vũ Vô Tướng Quyền. Ba quyền giáp công.

Bùm bùm bùm!

Cao Phi như rối gỗ lắc tới lắc lui.

Trần Lạc lùi lại, hai tàn ảnh trở về chồng lên người hắn. Trần Lạc vung hai tay cùng hai tàn ảnh, linh lực quấn quanh ngưng tụ ý oai vũ, ba đầu hổ chồng lên nhau, cú đấm ẩn chứa ba ý oai vũ.

– Cho mặt còn không biết một vừa hai phải!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cao Phi không kịp kêu tiếng nào đã bị đánh bay ra ngoài.

Khi Cao Phi như diều đứt dây văng ra ngoài té cái bịch xuống đất, mọi người trợn mắt há hốc mồm. Cao Phi mở bảy linh mạch, có ba loại linh quyết vậy mà chỉ mấy giây đã bị đánh rớt xuống đài? Hơn nữa Cao Phi không có cơ hội ra tay đã bị đánh xỉu.

Cao Phi là học đồ tu luyện cảnh giới thứ nhất đến viên mãn, dù đấu cùng vu sư mở linh hải cảnh giới thứ hai cũng không nên chật vật như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK