• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Sơn mạch biến dị.

Sáng sớm, lúc trời còn tờ mờ sáng thì từng tiếng ầm vang không ngừng. Trần Lạc, Ngưu Manh chạy nhanh trong rừng cây, qua nửa canh giờ bọn họ đến mảnh đất hoang vu, ngọn nguồn của thanh âm điếc tai kia. Trước mặt Trần Lạc, Ngưu Manh la một dãy núi, sơn mạch dài hơn trăm thước như con rồng khoanh tròn dưới đất. Lạ là cả tòa sơn mạch bốc khói đỏ nhạt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lại vang tiếng nổ điếc tai, đất đai xung quanh rung lắc. Khi Trần Lạc, Ngưu Manh đến nơi thì xung quanh đã có hai trăm người tụ tập. Bốn phương tám hướng tuôn ra vô số người.

– Sơn mạch này làm sao vậy?

Trần Lạc nheo mắt, lòng cực kỳ khó hiểu hỏi:

– Không lẽ là tế đàn triều bái? Không thể nào, ma thú triều bái mới vừa bắt đầu, những những tế đàn ma thú xây dựng nhanh nhất cũng nên là ba, bốn tháng sau.

– Đúng vậy! Bây giờ không thể nào xuất hiện tế đàn được. Huống chi nếu là tế đàn triều bái thì chỗ này sẽ tụ tập ngàn vạn ma thú, nên khả năng có tế đàn không lớn, nhưng . . .

Ngưu Manh trợn to mắt nói:

– Nhưng nghe nói lúc ma thú triều bái thì Tiểu Linh giới sẽ có biến dị, không biết sơn mạch này rung rinh có xem như biến dị không?

Ngay khi hai người nghi hoặc thì có kẻ kêu tên Ngưu Manh, nhìn qua thấy là một nam nhân cười tươi đi tới.

Nam nhân mỉm cười nói:

– Ngưu Manh, tiểu tử ngươi to gan thật, ma thú triều bái mà cũng dám vào.

Ngưu Manh nhếch môi cười to bảo:

– Lý đại ca, ha ha, ngươi cũng ở đây sao?

Ngưu Manh vui mừng giới thiệu cho Trần Lạc:

– Trần Lạc, vị này là Lý Lương đại ca, một đội trưởng trong PHi Hồng Vinh Diệu đoàn.

Lý Lương giật mình kêu lên:

– Trần Lạc? Ngươi chính là Trần Lạc đó sao?

– Tên của ngươi như sấm bên tai.

Lý Lương nói thật lòng, danh tiếng thiên tài của Trần Lạc từ mấy năm trước đã truyền khắp Trường Tín thành. Cuộc chiến trên đài đá xanh khiến người Trường Tín thành biết Trần Lạc vì tội hắc ám bị nhốt hơn một năm, tu vi bị phế trong năm tháng ngắn ngủi đả thông năm linh mạch biến dị.

– Lý Lương đại ca, hạnh ngộ hạnh ngộ.

Tuy Trần Lạc không giỏi tài ăn nói nhưng hắn rất thích quen bằng hữu.

– Người trong đoàn chúng ta gần đây luôn nói về ngươi.

Lý Lương kể sơ trong Vinh Diệu đoàn bàn tán về Trần Lạc như thế nào, khoa trương bảo những gì hắn trải qua là thần thoại. Trần Lạc bất dắc dĩ cười trừ.

Trần Lạc, Ngưu Manh, Lý Lương đang nói chuyện thì một nam nhân đi tới, cười hỏi:

– Lý đội trưởng, hai vị tiểu huynh đệ là ai mà khiến Lý đội trưởng kích động như vậy?

Lý Lương giới thiệu cho Trần Lạc, Ngưu Manh biết người đến là phó đoàn trưởng Phi Hồng Trường Tín thành, Vương Khai.

– Vị này là Ngưu Manh mà ta từng nhắc với ngươi, còn vị này thì . . . Ha ha ha ha ha ha! Chắc chắn ngươi không thể đoán ra là ai.

Lý Lương cười giới thiệu:

– Vị tiểu huynh đệ này chính là Trần Lạc, nhân vật phong vân hiện giờ của Trường Tín thành chúng ta.

Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn khẽ kêu:

– A? Trần Lạc?

Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới, định nói chuyện thì gần đó có tiếng ngựa hí, giương mắt nhìn qua thấy một đội sáu người cưỡi ngựa tuấn chạy nhanh qua. Sáu người này khá trr tuổi, mặc y phục vàng nhạt, là học đồ của Tiểu La Thiên học viện, là học đồ khá nổi tiếng. Trong đó có năm học đồ cao cấp là Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, phương Hồng Quang, Vạn Lập Quần, còn có nhân vật số một trong học đồ sơ cấp là Cao Phi.

Thấy sáu người này, Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn vỗ vai Lý Lương, nói:

– Các ngươi cứ nói chuyện đi.

Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn nói xong rời đi.

Lý Lương thấy lúng túng, xin lỗi:

– Hai người đừng để bụng, phó đoàn trưởng chúng ta chính là người như vậy.

Trần Lạc sẽ để bụng sao? Đương nhiên là không.

Con người Trần Lạc rất đơn giản, ngươi xem hắn là bằng hữu thì hắn sẽ cho ngươi là bằng hữu. Khi ngươi không xem hắn là bằng hữu thì hắn lười để ý ngươi. Nếu ngươi có ác ý với hắn, Trần Lạc sẽ càng hung tàn hơn ngươi.

Ngưu Manh, Trần Lạc, Lý Lương trò chuyện một lúc. Ngưu Manh hỏi tình huống về sơn mạch này, Lý Lương ý bảo cũng không biết rõ, nhưng phong đoán có lẽ vì ma thú triều bái khiến sơn mạch biến dị.

Bên kia, Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn đi qua chào hỏi Đinh Tử Hiên:

– Đinh thiếu gia có lá gan thật lớn, lúc ma thú triều báo vẫn dám giục ngựa lao nhanh, phong độ sánh bằng phụ thân của người năm xưa.

– Vương phó đoàn trưởng, thật là đã lâu không gặp.

Đinh gia là một đại gia tộc nổi tiếng trong Trường Tín thành, Đinh Tử Hiên là thiếu gia Đinh gia, thân phận trên các học đồ khác nhiều.

Phi Hồng Vinh Diệu đoàn quanh năm trà trộn trong Trường Tín thành, Vương Khai là phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn, chú trọng thế lực gia tộc Trường Tín thành. Có lẽ gia tộc của Diệp Thanh không cường đại bằng gia tộc Đinh Tử Hiên nhưng cũng có danh tiếng.

Vì lẽ đó Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn cũng chào hỏi Diệp Thanh rồi hỏi:

– Ủa? Sao không thấy mấy vị lão sư Tiểu La Thiên học viện?

Đinh Tử Hiên nhảy người xuống ngựa, nhìn sơn mạch bốc khói đỏ, đáp:

– Bây giờ chỉ mới là sơ kỳ ma thú triều bái, chỗ này là vòng ngoài, cũng lắm chỉ có mấy con ma thú vô dụng. Nếu mấy chúng ta tụ tập lại một chỗ còn cần lão sư đi cùng thì không còn mặt mũi nào ở lại Tiểu La Thiên học viện.

Đinh Tử Hiên nói câu này hơi tự phụ nhưng không khoa trương. Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang đều là vu sư sơ cấp mới mở ra linh hải, Diệp Thanh là nhất chuyển vu sư sơ cấp.

Con đường tu hành chủ yếu là vu sư.

Khi bước vào cảnh giới thứ hai, mở ra linh hải thuộc về mình thì chính là vu sư sơ cấp. Ở cảnh giới này sau khi bảy linh mạch liên kết mở ra linh hải thì linh lực sẽ như vòng xoáy tự động quay tròn. Sau linh động thất chuyển là viên mãn, bước vào cảnh giới này dù là linh lực, tu luyện linh quyết đều hơn hẳn học đồ.

Tu vi của Diệp Thanh chính là linh động nhất chuyển. Đinh Tử Hiên càng giỏi, là linh động nhị chuyển. Lứa tuổi như Đinh Tử Hiên có thành tích như vậy đã khá là ghê gớm, dù nguyên Kim Thủy Vực cũng xứng đáng xếp hàng đầu.

Bốn người Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang đều là vu sư sơ cấp, chỉ có Bạch Kiếm là không phải. Tuy Bạch Kiếm mới mở bảy mạch nhưng gã có năm linh mạch biến dị, có ba bộ linh quyết thượng phẩm hoàng cấp, sức chiến đấu hoàn toàn không thua gì vu sư sơ cấp.

– Sao đi đâu cũng gặp phế vật chướng mắt này vậy?

Diệp Thanh trông thấy Trần Lạc, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn tối sầm xuống, hung dữ trừng hắn.

Từ trận chiến đài đá xanh lúc nào Cao Phi cũng muốn giẫm dh dưới chân, nói:

– Đinh thiếu gia, bây giờ lão sư không có đây, hay chúng ta dạy Trần Lạc một bài học nhớ đời đi, để trút giận cho Diệp Thanh học tỷ.

Đinh Tử Hiên nhìn hướng Trần Lạc, lắc đầu, nói:

– Muốn dạy Trần Lạc lúc nào cũng được, nhưng sơn mạch biến dị thì không thường gặp. Sư muội đừng tức giận, ta hứa với sư muội sau này về sau chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội dạy Trần Lạc một bài học.

=======

Chương 46: Nữ thần Tiết Thường Quyển.

Bạch Kiếm luôn im lặng bỗng lên tiếng:

– Khi ma thú triều bái thì sơn mạch biến dị, hơn phẩn nửa có tinh thạch quý giá diễn sinh, ta hy vọng một vài có tự giác chút, đừng ích kỷ.

Diệp Thanh trừng Bạch Kiếm:

– Bạch Kiếm, ngươi nói thế là sao? Ngươi bảo ai ích kỷ?

– Hừ!

Người khác sợ Diệp Thanh nhưng Bạch Kiếm không thích nàng, hừ lạnh một tiếng:

– Hiện tại sơn mạch dị biến, tinh thạch quý giá sẽ xuất hiện vậy mà ngươi muốn đi dạy Trần Lạc bài học, thật là không biết nặng nhẹ, ngu xuẩn hết chỗ nói.

Diệp Thanh tức giận quát:

– Bạch Kiếm, ngươi dám nói kiểu đó với ta?

Diệp Thanh đang muốn đánh nhau nhưng bị Đinh Tử Hiên cản lại.

Bạch Kiếm không phải người dễ chọc, tiếp tục bảo:

– Đinh Tử Hiên, ta nể mặt ngươi nên mới đồng ý đi chung, ta không hứng thú các ngươi có ân oán cá nhân gì với Trần Lạc. Hy vọng ngươi hãy giữ nữ nhân của mình cho tốt, đừng làm hỏng việc lớn của chúng ta.

Đinh Tử Hiên vẫn mỉm cười nói:

– Ta biết chừng mực.

Đinh Tử Hiên xoay sang khuyên bảo Diệp Thanh.

Bỗng nhiên trên bầu trời vang tiếng hạc kêu, thanh âm sắc nhọn rồi lại nhẹ nhàng, xen lẫn trong tiếng gầm rú sơn mạch biến dị rất là trong trẻo.

– Đó là linh hạc, trời ạ!

Nhiều người thấy hình dáng ưu nhã của hạc trắng thì kinh kêu. Linh hạc là một loài linh thú, linh thú là thứ hiếm hoi, nghe nói rất có linh tính. Người bình thường không thể bắt được linh thú, có tiền cũng không mua nổi. Ít nhất trong đất nhỏ như Trường Tín thành không có một con linh thú, các gia tộc Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh không có thì càng đừng nói đến ai.

– Đúng là linh thú, đẹp quá.

Ngưu Manh ngơ ngẩn nhìn hạc trắng bay cao, biểu tình tràn ngập hâm mộ, những người khác đều giống gã. Bọn họ ở trong Trường Tín thành vùng đất không quá phồn hoa kiếm ăn, chưa gặp linh thú được bao nhiêu lần.

Trần Lạc đứng bên cạnh mặt không biểu tình. Đúng vậy, Trần Lạc từng lẻn vào linh viên lớn nhất thế giới, linh thú hiếm hoi nhất từng bị hắn đùa giỡn, một con linh hạc nho nhỏ sao có thể lọt vào mắt xanh của Trần Lạc? Nhưng khi Trần Lạc nhìn mấy con ngựa tuấn uy vũ của đoàn người Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang thì linh hạc bình thường trong mắt Trần Lạc bỗng tăng đẳng cấp.

Không hiểu sao linh hạc phát ra tiếng kêu. Thiếu nữ nhìn chăm chú sơn mạch biến dị phía xa xoay người lại vuốt đầu linh hạc. Khi thiếu nữ xoay người cả đám mới thấy mặt mũi của nàng. Khuôn mặt trắng như ngọc, chân mày vẽ, đẹp tuyệt trần, không nói đến khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng chim sa cá lặn. Đặc biệt là khí chất đặc biệt của thiếu nữ, rất là siêu nhiên như không ăn khói lửa trần gian, nàng giống tiên nữ rơi xuống trần gian.

– Nàng là . . . Nàng là Tiết Thường Quyển!

– Trời ạ, đúng là Tiết Thường Quyển!

Tiết Thường Quyển là ai?

Không chút khoa trương khi nói hai mươi ba học viện toàn Kim Thủy Vực không ai không biết tên Diệp Thanh.

Tiết Thường Quyển dến từ Úy am học viện xếp hạng nhất tổng hợp thực lực Kim Thủy Vực, nàng là quán quân hội thi Kim Thủy Vực liên tục hai quý. Tiết Thường Quyển còn là thiên kim tiểu thư của vực chủ Kim Thủy Vực, thuở nhỏ băng tuyết thông minh, thiên phú phi phàm, thiếu niên thành danh, được tiếng là thiên kiêu chi nữ trong Kim Thủy Vực. Từ khi Tiết Thường Quyển tu hành dù là học viện thi hay hội thi trong vực đều xếp hạng nhất, tốc độ tu hành siêu nhanh làm người trợn mắt há hốc mồm. Nghe nói Tiết Thường Quyển chỉ mất hai năm đã mở ra linh hải đến hôm nay là vu sư sơ cấp linh động tứ chuyển. Tiết Thường Quyển sáng tạo lịch sử học đồ có tu vi cao nhất, linh mạch nhanh nhất Kim Thủy Vực.

Nhưng Tiết Thường Quyển xuất sắc nhất không phải bối cảnh gia đình mạnh mẽ, thiên phú tu hành không gì sánh bằng, không phải tu vi vứt mấy học đồ khác xa vài con phố mà vì nàng mở mệnh mạch thứ tám bị ẩn giấu trong truyền thuyết. Tiết Thường Quyển mở ra mệnh chi linh hải cứng rắn như đá.

Đồn rằng thời xa xưa nhân loại có mười linh mạch ý nghĩa trọn vẹn, đầy đủ, là đứng đầu các linh. Sau này nhân loại xúc phạm các thần, thế là trời phạt người một linh mạch, đất phạt người một linh mạch, vậ mệnh phạt người một linh mạch, cho nên bây giờ nhân loại chỉ có bảy linh mạch.

Trong thiên địa ba ngàn đại thế giới, mười vạn tiểu thế giới, nhân loại sinh sôi không dứt, người tài ba lớp lớp. Một số kỳ tài ngút trời nổi bật được các thần thương thường có thể cảm ứng được mình có linh mạch nhiều hơn người ta một cái, linh mạch mới này chính là mệnh linh mạch thứ tám.

Một khi đả thông mệnh linh mạch thứ tám tức là đánh vỡ vận mệnh trói buộc, có cơ hội mở ra mệnh chi linh hải phòng thủ kiên cố, cứng như đá trong truyền thuyết. Loại linh hải này mạnh mẽ, cường đại đến mức người bình thường không thể tưởng tượng.

Tiết Thường Quyển mở ra mệnh linh mạch thứ tám cũng là mở mệnh chi linh hải.

Đừng nói Trường Tín thành nho nhỏ, không nhắc tới toàn Kim Thủy Vực, dù là Huyền Hoàng thế giới to lớn cũng hiếm có người mở được mệnh chi linh hải. Tiết Thường Quyển là người thứ nhất mở ra mệnh chi linh hải trong gần ba trăm năm qua của Kim Thủy Vực.

Nhờ điều đó mà Tiết Thường Quyển danh chấn Kim Thủy Vực, người bình thường thấy nàng không kích động sao được? Huống chi Tiết Thường Quyển xinh đẹp chim sa cá lặn, hoàn mỹ vô khuyết. Trong Kim Thủy Vực hễ là học đồ có ai không tôn nàng làm nữ thần trong lòng mình? Dù là công tử trong gia tộc như Đinh Tử Hiên, tiểu thư nhà giàu kiêu kỳ như Diệp Thanh, người nghèo khổ như Ngưu Manh đều bị Tiết Thường Quyển hấp dẫn. Vương Khai phó đoàn trưởng Phi Hồng Vinh Diệu đoàn, Lý Lương đã ở lứa tuổi trung niên, thấy rộng biết nhiều cũng kiềm không được cảm thán mỹ nhân giá đáo.

Đa số người xung quanh đều ngơ ngác nhìn Tiết Thường Quyển.

Mỹ nữ, đặc biệt là như Tiết Thường Quyển dù là khí chất, thực lực, sắc đẹp đều số một, dù đi đâu cũng là tiêu điểm chú ý, lần này không ngoại lệ. Tuy nhiên có một người biểu tình đặc biệt bắc mắt. Người khác là vẻ mặt kinh diễm, thưởng thức, mừng rỡ, trên mặt thiếu niên áo xanh thì là lo âu, bất đắc dĩ. Thiếu niên không hề thấy vui mừng, chẳng những không vui mà trông như . . . Không muốn thấy Tiết Thường Quyển.

Đúng vậy.

Trần Lạc nhận ra thiếu nữ này là cô nương đêm khuya hôm qua hắn đã gặp trong rừng. Trần Lạc lặng lẽ trộm một con Bảo Lam Thử đắt giá của người ta nên tất nhiên không muốn gặp lại Tiết Thường Quyển.

Trần Lạc thầm nghĩ:

– Không biết cô nương này có phát hiện ra không?

Trần Lạc rất tự tin vào năng lực phá giải của mình, hắn tin tưởng thiếu nữ không nhìn ra vấn đề gì. Nhưng dù sao khi đó Trần Lạc là người duy nhất có mặt, nàng không biết thiếu nữ có nghi ngờ hay không.

– Tiết Thường Quyển . . . Sao nàng cũng đến . . .

Đôi mắt hổ của Ngưu Manh ngơ ngác nhìn Tiết Thường Quyển, trong mắt tràn ngập yêu mến. Đây không phải lần đầu tiên Ngưu Manh gặp Tiết Thường Quyển, lúc thi hội Kim Thủy Vực quý trước gã từng may mắn trông thấy mặt nàng, đã bị hút hồn ngay. Giờ gặp lại Tiết Thường Quyển làm tim Ngưu Manh đập nhanh.

– Tiết Thường Quyển? Tên nghe quen quen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK