Chương 41: Đao thần hồ kỳ kỹ của Ngưu Manh (2).
Hai người chờ một lúc, Ngưu Manh xác nhận nhiều lần rồi mới đi qua, bấu cổ Hỏa Vân thú. Ngưu Manh hít sâu, gồng hết sức rút đầu Hỏa Vân thú ra khỏi hố. Khi Ngưu Manh nhìn đầu Hỏa Vân thú thì mắt hổ trợn to, cái đầu này mà là đầu sao? Đầu Hỏa Vân thú như trái bóng da xì hơi, chỗ lõm vào rõ ràng là hình nắm tay. Khiến Ngưu Manh giật mình hơn là cổ Hỏa Vân thú mềm nhũn, gã sờ soạng, hút ngụm khí lạnh. Xương cổ Hỏa Vân thú đều bị . . . Đập nát.
Ánh mắt Ngưu Manh đầy nghi ngờ nhìn Trần Lạc, há mồm muốn nói lại thôi, lòng vô cùng giật mình.
Ngưu Manh thầm nghĩ:
– Má ơi, cú đấm của hắn còn hung tàn hơn vài vu sư sơ cấp nhiều.
– Có chuyện gì?
Trần Lạc thấy ánh mắt Ngưu Manh nhìn mình là lạ thì hỏi:
– Có phải ra tay quá nặng làm tổn thương đến thứ đáng giá?
– Không . . . Không có gì.
Ngưu Manh lấy ba cây đao sắc bén ra khỏi bao đồ. Một cây đao dài hơn một thước, một cây đao dài nửa thước, một cây đao dài cỡ ngón tay. Trần Lạc thấy hình ảnh đáng kinh ngạc. Ngưu Manh lật Hỏa Vân thú lại, huơ đao lên xoẹt xoẹt, một, hai, ba nhát dao, không biết gã chém xuống bao nhiêu dao. Khi Ngưu Manh ngừng lại, gã kéo nhẹ Hỏa Vân thú, lớp da bị tách ra không dính chút máu thịt, hoàn chỉnh vô khuyết. Hỏa Vân thú vẫn là Hỏa Vân thú, nó vẫn nằm đó chẳng qua không còn da lông.
Ngưu Manh lại giơ đao dài một thước ra, mấy đao chém xuống, khi gã thu đao về hình ảnh kỳ diệu lại xuất hiện. Thịt trên người Hỏa Vân thú tự động rơi ra từng khối, nó chỉ còn lại khung xương, sạch sẽ, trắng bóc không dính chút thịt, không có cả máu.
Trần Lạc nhìn hình ảnh này, hắn cảm thấy vô cùng khó tin. Trần Lạc nhìn Ngưu Manh như thấy Lão vu yêu.
Trần Lạc thầm nghĩ:
– Đao pháp tách rời của Lão Ngưu thật là thần hồ kỳ kỹ. Bà nội nó, nếu tên này sử dụng trên người đối thủ, vài nhát đao thì chẳng phải là kẻ địch chỉ còn lại khung xương mà vẫn không hay biết gì?
Lúc trước Trần Lạc cảm thấy Ngưu Manh chỉ là một nam nhân chân chất, tính cách ngay thẳng, mãi khi trông thấy hình ảnh này hắn thay đổi cách nhìn về gã. Đồ tể, một đồ tể hoàn mỹ, hoàn toàn là đồ tể.
Trần Lạc kinh thán đao pháp thần hồ kỳ kỹ của Ngưu Manh, còn gã thì nhìn khung xương Hỏa Vân thú, cũng kinh thán về Trần Lạc. Bởi vì Hỏa Vân thú phát hiện xương Hỏa Vân thú đầy vết rạn, đúng vậy, là toàn bộ, mỗi một khúc xương có mấy vết rạn. Ngưu Manh giơ tay lên, run rẩy đấm vào khung xương Hỏa Vân thú.
Rào rào rào!
Vỡ, thật sự vỡ nát. Khung xương Hỏa Vân thú trong khoảnh khắc vỡ thành đống xương vụn.
Ngưu Manh cảm giác da đầu tê dại, gã hút ngụm khí lạnh suýt nghẹt thở, thấy chóng mặt, khuôn mặt đen xanh mét, khóe môi co giật. Lúc trước Ngưu Manh thấy đầu Hỏa Vân thú bị một đấm của Trần Lạc đánh dẹp đã làm gã cực kỳ khó tin, bây giờ trông thấy xương Hỏa Vân thú vỡ hết mới biết nắm đấm của hắn đáng sợ thế nào. Một đấm, chỉ một đấm chấn vỡ xương toàn thân Hỏa Vân thú.
Trước kia Ngưu Manh cảm thấy trông Trần Lạc rất giống giá áo túi cơm. Da trắng nõn, gầy yếu, có khi Ngưu Manh nghĩ nếu Trần Lạc mặc đồ nữ thì chắc chắn người khác không nhận ra, đây là ấn tượng của gã với Trần Lạc. Bây giờ cách nhìn của Ngưu Manh vè Trần Lạc đã hoàn toàn thay đổi, tên này đẹp trai như mặt trắng nhỏ nhưng linh lực cuồng bạo giống thú hoang!
Dù là Trần Lạc, Ngưu Manh đều thay đổi cách nhìn về đối phương, không nói hoàn toàn tan vỡ định kiến nhưng gần như là vậy.
Mấy ngày sau hai người đi tới cái hồ lúc trước Ngưu Manh tìm thấy. Đúng như Ngưu Manh nói, ba, năm bữa sẽ có mấy con Hỏa Vân thú đến bên hồ tắm rửa. Trần Lạc, Ngưu Manh phân công rõ ràng, một người dụ dỗ, một người phục kích. Mấy ngày qua lục tục xử lý sáu con Hỏa Vân thú, thu hoạch phong phú làm Ngưu Manh cười không khép miệng. Không nói gì khác, chỉ tính sáu ma đan Hỏa Vân thú đã là số linh thạch lớn.
Mấy ngày hợp tác với Trần Lạc khiến Ngưu Manh ấn tượng sâu sắc là hắn rất thông minh, trí tuệ đến kỳ lạ. Chỉ săn bắt Hỏa Vân thú ba lần Trần Lạc đã tìm hiểu được đặc điểm của Hỏa Vân thú, đến con thứ bốn thì một mình hắn đấu. Mới đầu Trần Lạc hơi quá sức, khi hắn một mình đấu với con Hỏa Vân thú thứ năm đã hơi nhẹ nhàng, đến con Hỏa Vân thú thứ sáu thì một đấm giết chết.
Điều duy nhất khiến Ngưu Manh khó hiểu là Trần Lạc có thực lực giết ngay Hỏa Vân thú nhưng hắn không làm vậy, chỉ giằng cho với Hỏa Vân thú. Trần Lạc không tấn công, luôn né tránh. Nếu Trần Lạc chỉ làm vậy với một con Hỏa Vân thú thì không sao, mới rồi có thêm một con Hỏa Vân thú mon men đến nên bây giờ là một mình hắn đấu cùng hai con Hỏa Vân thú.
Ngưu Manh núp ở phía sau chuẩn bị sẵn sàng, thấy Trần Lạc bị hai con Hỏa Vân thú bao vây trước sau làm gã toát mồ hôi hột. Ngưu Manh muốn chạy lên hỗ trợ nhưng Trần Lạc không cho, con người gã chân chất nhưng không ngu, giờ đại khái đoán ra ý đồ của hắn. Trần Lạc muốn dùng Hỏa Vân thú để luyện quyền.
Ngưu Manh đoán sai, Trần Lạc đúng là dùng Hỏa Vân thú luyện quyền nhưng hơn hết là quan sát khí thế uy vũ của Hỏa Vân thú. Hỏa Vân thú có một cái tên khác là Hỏa Hỏa Vân thú, bởi vì ngoại hình, khí thế của nó giống như con cọp. Mới đầu Trần Lạc đối chiến với Hỏa Vân thú không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng khoảng bốn, năm lần sau hắn cảm giác sẽ lĩnh ngộ được gì đó từ khí thế của Hỏa Vân thú. Chỉ cần lĩnh ngộ ra được là có thể tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến viên mãn.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, như một người bịt mắt bắt thỏ trong phòng, biết rõ nó có đây nhưng huơ nửa ngày vẫn không túm được.
Vù vù vù vù vù!
Hai con Hỏa Vân thú phun lửa lớn đốt y phục của Trần Lạc thủng bốn, năm lỗ, tóc cũng không thể may mắn thoát khỏi bị đốt trọi một chút. Trần Lạc không quan tâm, vẫn né tránh, quan sát hai con Hỏa Vân thú.
Hỏa Vân thú rất tức giận, chúng nó công kích thời gian dài, phun nhiều lửa nhưng tiểu tử này vẫn chưa chết. Hỏa Vân thú có huyết thống vua oai vũ sao không tức giận cho đượ?
– Grao! Grao!
Thoáng chốc hai con Hỏa Vân thú hình thể to lớn nhào hướng Trần Lạc, há to mồm khè lửa, khí thế uy mãnh, hung hãn mà lại bá đạo.
Trần Lạc đứng nhìn chăm chú vào hai con Hỏa Vân thú, đôi mắt đen lóe tia sáng.
Đúng rồi.
Ý uy mãnh, hồn bá đạo!
Bá đạo là linh hồn của oai vũ!
Tiểu thành đánh ra hình.
Đại thành đánh ra uy.
Đỉnh đánh ra ý.
Viên mãn đánh ra hồn.
Một niệm thông, niệm niệm thông. Trần Lạc nhếch môi cười, lùi một bước, vận chuyển linh lực sáu mạch biến dị. Trần Lạc huơ hai tay, năm ngón co lại thành nắm đấm, linh lực quấn quanh. Linh lực cuồng bạo chấn khí lưu tán loạn, hai đấm nhanh chóng đánh ra, quanh thân Trần Lạc tỏa ra linh lực rực rỡ chấn không khí liên tục nổ. Tiếng xé gió như hổ gầm, hàng vạn linh lực quanh thân Trần Lạc ngưng tụ lại thành một con cọp vàng.
=======
Chương 42: Tình cờ gặp ma thú thiên giới.
Cọp vàng như hư như thực, cỡ hai thước, chữ vương trên trán tỏ rõ bá đạo, trong mắt hổ đầy uy vũ.
– Grao!
Tiếng hổ gầm cùng với dao động điên cuồng lan tràn làm nước trong hồ sôi sục.
Grao!!!
Hồn oai vũ khổng lồ rít gào bay qua tấn công hai con Hỏa Vân thú, trong khoảnh khắc chúng bị đánh nát bấy, máu rơi như mưa, thịt văng đầy.
Tiếng xé gió chói tai như cọp rống, linh lực cuồng bạo ẩn chứa hồn oai vũ nghiền không khí lan tràn bốn phía. Ngưu Manh đứng bên cạnh cảm thấy sóng dao động khổng lồ ập vào mặt buộc gã lùi một bước. Khi dao động tán đi, tiếng hồ gầm xé gió ngừng bặt, Ngưu Manh giương mắt nhìn. Hai con Hỏa Vân thú hung mãnh không còn bóng dáng, thay vào đó là đống thịt dưới đất.
Ngưu Manh từng thấy người khác đánh ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn viên mãn nhưng gã nhận ra Trần Lạc đánh nắm đấm kia hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn cương mãnh, bá đạo trong truyền nước.
Trời ơi!
Trần Lạc . . . Trần Lạc tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến cảnh giới đại viên mãn.
Đây là linh quyết được công nhận là dễ học khó giỏi, nguyên Trường Tín thành, không, dù là toàn Kim Thủy Vực không bao nhiêu người tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đỉnh càng đừng nói tới đại viên mãn.
Nếu lúc trước lão sư một đám đánh nát vụng xương Hỏa Vân thú khiến Ngưu Manh giật mình, lần này chính mắt thấy hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn đè nát hai con Hỏa Vân thú làm gã vô cùng rung động. Loại rung động này không chỉ cơ thể còn có tâm linh, là linh hồn, đúng vậy, hình ảnh này khiến Ngưu Manh rung động từ tận tâm hồn.
Khuôn mặt trắng nhu của Trần Lạc tràn ngập hưng phấn. Đánh ra hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn khiến thể xác, tinh thần Trần Lạc vô cùng thoải mái, cảm giác thỏa mãn không thua gì lúc trước phá giải trận pháp.
Trần Lạc đi qua nhặt hai viên ma đan từ người Hỏa Vân thú, chúng nó to cỡ trứng gà, màu đỏ thẫm, cầm trong tay hơi nóng. Trần Lạc đưa cho Ngưu Manh, gã ngơ ngác nhận lấy.
Ngưu Manh chậm chạp hỏi:
– Trần Lạc, mới rồi . . . Ngươi đánh ra là hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn sao?
– Chắc là vậy, nhưng không tính là đại viên mãn, chỉ cỡ tiểu viên mãn. Qua mấy ngày nữa luyện nhiều thì mới thành công.
Trần Lạc mệt rã rời ngồi bệch xuống đất, dựa vào thân cây. Trần Lạc mở túi nước ra ngửa đầu uống mấy hớp.
– Ngươi thật lợi hại.
Ngưu Manh khâm phục Trần Lạc từ tận đáy lòng, gã phục hắn sát đất. Mới năm tháng ngắn ngủi đả thông sáu linh mạch, cái nào cũng biến dị, còn tu luyện Tàn Ảnh Tam Động giai đoạn đại thành, tu Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn viên mãn. Ba điều này bất cứ cái nào đổi lại người khác chưa chắc làm được ở tuổi Trần Lạc, hắn lại hoàn thành trong năm tháng.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì Ngưu Manh không bao giờ tin trên thế giới có kẻ biến thái như vậy, dù là bây giờ gã vẫn thấy như đang nằm mơ.
Mấy ngày sau Trần Lạc, Ngưu Manh vẫn cắm điểm tại đây. Như Trần Lạc dự đoán, qua mấy ngày ma hợp rốt cuộc hắn tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn viên mãn. Trần Lạc dùng linh lực cuồng bạo đánh ra hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền có uy lực cường đại, uy mãnh bá đạo mà vô song. Bất cứ thứ gì ở trước Oai Vũ Vô Tướng Quyền đều bị nghiền nát bấy, làm người tán thán.
Ngưu Manh bắt chước Trần Lạc đấu với Hỏa Vân thú tăng tiến tu luyện linh quyết, bất đắc dĩ thực hiện mấy ngày nhưng không có chút tiến bộ, gã rất buồn bực. Trần Lạc có lòng muốn giúp đỡ nhưng hắn không hiểu linh quyết Ngưu Manh tu luyện, muốn giúp cũng giúp không được.
Ngưu Manh bị đả kích luyện tập mấy ngày đói đến hóp bụng mới ngừng lại, bắt đầu ăn thịt, gã đặc biệt rất thích ăn tim Hỏa Vân thú. Trần Lạc thấy Hỏa Vân thú ăn ngon lành thì thử mấy miếng, nhưng không nuốt trôi được.
Trần Lạc đưa trả cho Ngưu Manh:
– Sao ngươi nuốt nổi thứ này?
– Đã ăn quen.
Ngưu Manh ăn tim Hỏa Vân thú như trứng gà, nói:
– Lúc ta còn nhỏ phụ thân thường mang về một ít tim ma thú cho ta ăn, nói là có thể lớn lên cao to.
Trần Lạc kỳ lạ liếc Ngưu Manh, thầm nghĩ:
– Hèn gì tên này vừa cao vừa ta, trời sinh có sức mạnh, cơ bắp nổi cục cục làm người hoa mắt, ra là ăn tim ma thú đến lớn.
Trần Lạc chợt nhớ đao pháp thần hồ kỳ kỹ của Ngưu Manh khi giải phẫu ma thú, tò mò hỏi:
– Lão Ngưu, đao pháp giải phẫu của ngươi đẹp như vậy có từng nghĩ vận chuyển linh lực phát huy ra xem có hiệu quả gì không?
– Đó là đao pháp tổ truyền của nhà ta, tên Giải Linh Bào Đinh Đao. Không nói gạt ngươi, lúc trước ta thử dùng linh lực thi triển Giải Linh Bào Đinh Đao nhưng . . .
– Nhưng sao?
– Quá máu me, phụ thân không cho phép ta làm thế nữa.
Trần Lạc càng tò mò hơn, hỏi dồn:
– Máu me như thế nào nào? Cho ta xem thử.
Ngưu Manh ngần ngừ:
– Cái này . . .
Rất nhanh Ngưu Manh gật đầu đồng ý:
– Được rồi, chờ csó Hỏa Vân thú đến ta sẽ cho ngươi nhìn, nhưng ngươi nhớ đừng nói với ai, đao pháp của ta hơi máu me.
Trần Lạc gật đầu. Mấy canh giờ sau, lúc hoàng hôn có một con Hỏa Vân thú đến. Ngưu Manh ăn no uống đủ sau đó đứng dậy, mở bao đồ ra chọn cây đao dài một thước. Ngưu Manh xách đao xông ra ngoài.
– Grao!
Hỏa Vân thú thấy Ngưu Manh liền há mồm phun lửa, nhưng Ngưu Manh học khôn ngồi trong nước. Hỏa Vân thú thấy lửa không đốt chết được đối thủ thì gầm lên vọt tới gần.
– Grao!
Ngưu Manh chui ra khỏi mặt nước, giơ tay lên. Cây đao sắc bén xoay tròn trong tay gã. Sau khi Ngưu Manh vận chuyển linh lực thì đao dài xoay tròn tỏa ánh sáng chói mắt.
Vù vù vù vù vù!
Một đao, hai đao, ba đao.
Tốc độ vung đao của Ngưu Manh lúc nhanh lúc chậm, trong chớp mắt chém ra mười sáu đao. Trần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Máu Hỏa Vân thú như mưa rơi đầy trời, thịt chỉnh tề như đá rơi xuống, xương như bông tuyết bay tứ tán.
Khi Ngưu Manh rút đao về thì xác Hỏa Vân thú bị xẻ thành từng khối rơi xuống đất, lạ là nó nằm đó hoàn hảo không tổn hao gì, như chưa từng bị cắt. Một giây qua đi, rào rào, từng khối thịt Hỏa Vân thú tản ra rồi đến xương, như đóa hoa nở.
Trần Lạc nhìn thật lâu, khi dời mắt đi, ánh mắt hắn kỳ lạ nhìn Ngưu Manh như ngó quái vật. Trần Lạc không biết Ngưu Manh sớm xếp hắn vào danh sách tồn tại khủng bố hơn cả quái vật.
Khuya hôm đó hai người trò chuyện với nhau, một lúc sau Ngưu Manh đã ngáy khò khò. Vì chỗ này là Tùng Lâm Tiểu Linh Giới nên Trần Lạc, Ngưu Manh không dám ăn ngủ bên ngoài. Ngưu Manh đào một cái hang lớn, mấy ngày qua hai người nghỉ ngơi tại đây. Lúc ngủ dùng hòn đá chặn cửa hang lại, cũng khá an toàn.
Điều duy nhất khiến Trần Lạc bất mãn là tiếng ngáy của Ngưu Manh rất vang, không gian trong hang nhỏ, gã ngáy làm chấn động đất đá rơi xuống. Nếu ngủ rồi thì không sao, nhưng hôm nay Trần Lạc xoay người qua trái phải không chút buồn ngủ. Cuối cùng Trần Lạc ngồi dậy, kêu Ngưu Manh vài tiếng không thấy gã đáp lời. Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Trần Lạc thở dài, đẩy đá sang một bên, ra khỏi hang xong lại đẩy hòn đá về chỗ cũ.